Ở Trung Dũng thôn, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trải qua khoảng thời gian khá thoải mái. Tại kinh thành, hai người đều bận rộn không hàn huyên gì nhiều. Ở tướng quân phủ thì không tiện, việc tình sự diễn ra rất ít. Lần này trở về thôn, ở nhà của chính mình, có thể nói hai người hoàn toàn buông lỏng, hàng đêm điên long đảo phượng, đặc biệt là Vương Thạch Tỉnh, hắn nghẹn sắp điên rồi. Có linh tuyền và linh nhũ, không sợ Thiệu Vân An quá mệt mỏi hoặc bị thương, Vương Thạch Tỉnh càng không kiêng dè, thế nên Thiệu Vân An mỗi ngày thức dậy bộ dáng đều tràn đầy xuân sắc. Đến nỗi mấy vị "lão nhân gia" nhìn thấy không biết là có nên hay không nên khuyên hai người họ chú ý thân thể.
Trong khu rừng trà ở ngọn núi phía tây, Vương Thạch Tỉnh dựa lưng vào cây trà cổ thụ, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống người trước mặt, trong cổ họng vang lên tiếng gầm nhẹ đầy áp lực. Chiếc áo trên vai Thiệu Vân An đã chảy xuống vai, quỳ gối trước mặt Vương Thạch Tỉnh, phun ra nuốt vào cự thú đang dâng trào của hắn. Ở khía cạnh tình sự, Thiệu Vân An táo bạo và hiện đại luôn khiến Vương Thạch Tỉnh đặc biệt thỏa mãn. Chính vì thế, một Vương Thạch Tỉnh "cổ hủ" càng ngày càng bị Thiệu Vân An ảnh hưởng mà dần cởi mở hơn. Nếu đặt trong quá khứ, Vương Thạch Tỉnh làm sao chịu đánh dã chiến. Đó là việc mà nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy dị thường hưng phấn.
So sánh năm lượng thịt của Vương Thạch Tỉnh sau khi hoàn toàn thức tỉnh với con cự thú quả là không ngoa. Lúc này, cự thú thô đen không ngừng ra vào giữa đôi môi hồng nhuận của Thiệu Vân An, cho dù chỉ vào chưa tới một nửa, nhưng cảnh dâm mỹ này lại càng khuấy động dục vọng của Vương Thạch Tỉnh. Bên tai là tiếng nước ướt át, hầu kết Vương Thạch Tỉnh di chuyển hai lần, hắn đột ngột rút thứ đồ của mình ra, đẩy Thiệu Vân An xuống đất quay lưng về phía hắn, thô bạo cởi chiếc quần dài, đề thương ra trận.
"Ưm...a..."
Thiệu Vân An bị đột kích bất ngờ, chẳng những không cảm thấy đau mà còn ngẩng cổ, thoải mái nheo mắt, loại cảm giác bỗng nhiên bị xuyên thấu...
"Tỉnh ca, dùng sức, ưm...ư.."
Trong khu rừng rậm âm u, một cặp mông bại lộ trước mặt mình, Vương Thạch Tỉnh hung hăng chọc cự thú vào mật hoa ướt đẫm của Thiệu Vân An, trong đầu bỗng xẹt qua một câu [Con cái chính là bóng đèn lớn nhất trong quan hệ của phụ mẫu.]
Bỏ ba đứa nhỏ ở kinh thành quả là quyết định chính xác!
Trong rừng cây vang vọng tiếng rên rỉ không thèm kiềm chế của Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh hung mãnh va chạm giống như một chiếc động cơ vĩnh cửu. Hổ ca ngâm mình trong không gian, không biết hai người đang làm gì mờ ám sau lưng mình. Khi tiếng hét cuối cùng ngừng lại, Thiệu Vân An nằm trên mặt đất phủ đầy lá khô, thở hổn hển, một đầu ngón tay cũng không nâng nổi.
"Tỉnh ca...huynh thật mãnh..."
Được tức phụ khen, ánh mắt Vương Thạch Tỉnh lộ rõ vẻ sung sướng và kiêu ngạo. Con thú ngủ đông còn chôn trong nơi ấm áp. Vương Thạch Tỉnh hôn lên khóe mắt Thiệu Vân An, khó có dịp thổ lộ. "Tức phụ thật là nôn nóng!"
Thiệu Vân An phụt cười. Vương Thạch Tỉnh mặc dù rất hung mãnh ở phương diện tình sự, nhưng muốn hắn nói lời âu yếm thế này quả thực rất khó.
"Tức phụ, ta ra đây."
"Ừ..."
Vương Thạch Tỉnh rút ra, Thiệu Vân An thuận thế nằm nghiêng sang một bên, chớp mắt dụ hoặc hỏi. "Hổ ca ở bên trong, làm sao tẩy rửa bây giờ?"
"Không rửa."
Vương Thạch Tỉnh đặt một tay lên bụng Thiệu Vân An, một tay che kín địa phương còn chưa khép lại. Hai người đều không cởi hết y phục. Thiệu Vân An kéo bàn tay Vương Thạch Tỉnh để trên bụng xuống, hỏi. "Huynh muốn có hài tử không?"
Vương Thạch Tỉnh hỏi lại. "Nếu ta nói muốn thì sao?"
Thiệu Vân An không thương tiếc hất tay hắn ra. "Vậy huynh tự đi mà sinh."
Vương Thạch Tỉnh nằm xuống, ôm người vào lòng, kéo quần lại cho đối phương. "Thật sự không muốn sinh sao?"
"Không muốn. Ta sợ bụng to, sợ sinh hài tử."
Thở dài, Vương Thạch Tỉnh vươn tay vuốt tóc hắn. "Được rồi, tức phụ không muốn sinh thì chúng ta không sinh. Đừng nhúc nhích, nằm cùng ta một lát."
Không quan tâm tới lá cây và đất khô ẩm ướt dưới người, Vương Thạch Tỉnh cứ như vậy ôm Thiệu Vân An, yên lặng nhìn bầu trời phía trên tán lá rừng, hưởng thụ sự ấp áp hiện tại. Thiệu Vân An nhắm mắt, lắng nghe tiếng tim đập của Vương Thạch Tỉnh, dường như lâu lắm rồi mới cảm thấy yên bình như vậy.
Hai người xuống núi cũng đã gần chiều. Không ai nhận ra hai người họ từng đại chiến ba trăm hiệp ở trên núi. Y phục trên người vẫn là y phục trước khi đi ra ngoài, rất sạch sẽ. Đương nhiên là nhờ có máy giặt sấy tự động trong không gian. Hổ ca đi phía sau, Vương Thạch Tỉnh kéo theo một con vũ loan bị cắn chết.
Hai người vừa mới vào cửa, quản gia Yến Phù Sinh bẩm báo có người từ cung điện đến. Hai người vội vàng tới chính sảnh. Lão phu nhân, lão chính quân và Túc Thần Dật đều ở đó, trước mặt còn có một vị khách.
Ngay khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bước vào cửa, người nọ lập tức hành lễ, nói. "Hầu gia, chính quân, hoàng thượng phái nô tài gửi tin khẩn cấp cho hầu gia và chính quân."
Dứt lời, y rút một phong thư từ trong lồng ngực, hai tay dâng lên. Vương Thạch Tỉnh cầm lá thư mở ra. Chỉ chốc lát sau, hắn rõ ràng giật mình. Yến Phù Sinh dẫn công công truyền tin đi nghỉ ngơi, Vương Thạch Tỉnh giao thư cho Thiệu Vân An, nhìn những người khác trong nhà, nói. "Thiên tuế mang thai, hoàng thượng muốn Vân An hồi kinh."
"Hả?"
Lão phu nhân, Lão Chính Quân cùng Túc Thần Dật sợ ngây người. Thiệu Vân An đang đọc thư ngẩng đầu nhìn. "Gọi ta hồi kinh?"
Vương Thạch Tỉnh. "Trong thư nói thiên tuế chỉ muốn ăn đồ ăn đệ làm, còn muốn đệ hồi kinh, ta ở lại."
Thiệu Vân An nghe xong vội vàng cúi đầu, quả nhiên, trong thư viết muốn hắn tức tốc hồi kinh, Vương Thạch Tỉnh ở lại phụ trách việc nhưỡng rượu. Lão phu nhân và lão chính quân cao hứng không thôi. Đợi Thiệu Vân An đọc thư xong hai vị lão nhân nhanh chóng lấy thư qua nhìn kỹ. Thiệu Vân An vui thay cho quân hậu, nhưng mà. "Dương nãi tử còn chưa thu hoạch, Tỉnh ca không biết nhưỡng rượu, ta không thể nào đi a. Ít nhất phải đợi ta dạy Tỉnh ca và Hà tử ca cách nhưỡng rượu mới được."
Dương nãi tử thành thục trong không gian đã nhưỡng thành rượu, Thiệu Vân An định tranh thủ thừa dịp này lấy ra bán đấu giá, hiện tại khẳng định không thể lộ diện. Tuy nhiên, quân hậu mang thai là đại sự, hắn chỉ muốn ăn những món Thiệu Vân An làm. Chuyện gì thì chuyện, dựng phu luôn là lớn nhất, Thiệu Vân An không thể trì hoãn. Mọi người thương lượng nửa ngày, cuối cùng quyết định, Thiệu Vân An viết một lá thư cho quân hậu, một lá thư cho Quách Tử Mục. Nhưỡng rượu có quan hệ tới việc kiếm tiền, không thể qua loa. Chờ hắn dạy Triệu Hà xong rồi mới có thể yên tâm hồi kinh, tới lúc đó Vương Thạch Tỉnh ở lại quản lý. Trước lúc hắn hồi kinh, phía bên quân hậu đành phiền toái Quách Tử Mục. Còn dương nãi tử tửu hảo hạng trong không gian phải có Thiệu Vân An "giả bộ" nhưỡng mới được. Vương Thạch Tỉnh gợi ý, có thể vận chuyển dương nãi tử chất lượng tốt lên kinh thành để Thiệu Vân An sử dụng, dù sao bọn họ có băng, có thể vận chuyển đường xa.
Đây là biện pháp tốt nhất, hoàng thượng và quân hậu nhất định có thể lý giải. Lão chính quân ngay lập tức viết một bức thư sai người tức tốc gửi về tướng quân phủ. Thiệu Vân An phải hồi kinh, nhóm lão nhân bọn họ sẽ ở lại phụ giúp Vương Thạch Tỉnh. Tướng quân phủ không gửi thư tới, chắc là không cần các lão nhân hồi kinh. Quân hậu mang thai, kinh thành chắc chắn nổi bão, tốt hơn hết là bọn họ cứ ở lại Trung Dũng thôn.
Trở lại phòng, Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An, lại xa nhau nữa. Thiệu Vân An cũng bất đắc dĩ. "Không ngờ quân hậu mang thai nhanh
như thế." Dứt lời, hắn vẫn còn run run. "Hẳn là liên quan tới tiên quả? Không phải nam nhân rất khó mang thai sao?" Khó có thể tượng tượng ra cảnh quân hậu ôm bụng lớn!
"Hẳn là vì tiên quả..." Vương Thạch Tỉnh không nỡ rời xa Thiệu Vân An. Bọn họ quay lại còn chưa ân ái được mấy ngày, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Thiệu Vân An đẩy Vương Thạch Tỉnh ra, nói. "Nhờ đại ca hỗ trợ tìm giúp một vài người đáng tin cậy để cùng nhau nhưỡng rượu. Từ nay về sau, ta sẽ giao toàn bộ việc nhưỡng dương nãi tử tửu cho người khác. Chúng ta chỉ nhưỡng rượu tinh phẩm. Nếu đại ca đồng ý thì để cho đại ca tiếp quản. Huynh nói với đại ca, sau này dù có người học nghề cũng đừng sợ, chỉ cần chúng ta có sản phẩm tốt. Mục tiêu của hầu phủ chính là hàng tinh phẩm và cao cấp."
Vương Thạch Tỉnh không khỏi nghiêm túc nói. "Đợi đệ hồi kinh ta sẽ lên Sắc Nam phủ gặp đại ca."
***
Đối với Vĩnh Minh Đế mà nói, không có gì quan trọng hơn việc quân hậu mang thai vào lúc này. Ngay cả Thiệu Vân An không nhưỡng rượu, hắn cũng không thể khiến quân hậu và thái tử tương lai đói bụng. Cũng may quân hậu tương đối lý trí, sau khi nhận được thư của Thiệu Vân An hắn không hề tức giận, ngược lại là lo lắng lỡ như Thiệu Vân An không có mặt, có thể ảnh hưởng tới lợi nhuận của dương nãi tử tửu hay không. Nhưng sức ăn của hắn quả thật rất tệ. Mặc dù mỗi ngày Quách Tử Mục đều vào cung nấu ăn cho hắn, nhưng quân hậu phải thừa nhận rằng, hắn không muốn hoàng thượng tiếp xúc nhiều với Quách Tử Mục. Cho dù bản thân hoàng thượng đã tận lực tránh gặp mặt Quách Tử Mục. Dù thế nào thì Thiệu Vân An cũng là chất tử nhà mình, hắn đương nhiên cảm thấy sai sử thoải mái hơn.
Quân hậu yêu cầu Tưởng Khang Thần tìm địa điểm thích hợp trong kinh thành để xây dựng xưởng nhưỡng rượu theo yêu cầu của Thiệu Vân An. Đồng thời, Quách Tử Mục cùng lúc nhận được thư tín của Thiệu Vân An thì thở phào nhẹ nhõm. Thiệu Vân An tuy nói không thể lập tức quay trở lại, nhưng ít nhất là nửa tháng nữa hắn sẽ hồi kinh. Thành thật mà nói, Quách Tử Mục không thích tiến cung, y có thể cảm giác thấy quân hậu không mấy thân cận, hoặc là có chút lảng tránh. Nếu muốn hỏi người hạnh phúc nhất là ai, đó chính là Vương Thanh và Ni tử. Tưởng Mạt Hi ngày nào cũng bận rộn không thấy mặt, Vương Thanh và Ni tử lo lắng cho đại ca, cũng rất nhớ cha và cha nhỏ ở Trung Dũng thôn xa xôi. Hiện tại cha nhỏ chuẩn bị về rồi, bọn nhỏ tự nhiên cao hứng.
Thiệu Vân An nhờ người truyền tin trong cung mang thư đi, sau đó lao đầu vào dạy Triệu Hà ủ rượu. Cho tới khi dương nãi tử thu mua xong, hắn gần như phải hồi kinh, thời gian rất eo hẹp. Dương nãi tử đã bắt đầu được thu hoạch, Thiệu Vân An ở nhà lí chính chỉ cho Triệu Hà tỉ lệ dương nãi tử thế nào mới nhưỡng ra rượu ngon nhất. Dương nãi tử tửu có các mức giá khác nhau, cho nên việc kiểm soát chất lượng trái cây là rất quan trọng.
Triệu hà rất nghiêm túc học tập, thậm chí còn dùng giấy chi chép. Sau khi Thiệu Vân An nói rằng muốn dạy y nhưỡng rượu, Triệu Hà lập tức theo nhi tử học viết chữ. Năm ngoái, nhà lí chính mua hơn mười mẫu đất, trồng cây ăn quả, trồng dương nãi tử. Bây giờ toàn bộ dương nãi tử thu hoạch từ trong nhà lí chính đều đưa cho Triệu Hà luyện tập. Thiệu Vân An và Triệu Hà ở một gian phòng tại hậu viện dùng làm phòng nhưỡng rượu, người khác chớ làm phiền.
"Thêm khí lưu huỳnh (sulfur dioxide) là bước quan trọng nhất, nhưng phải cẩn thận, không thể trúng độc. Công cụ của chúng ta quá thô sơ, phải có biện pháp bảo vệ an toàn, bước này ngươi nhất định phải nắm chắc!"
"Ừ!"
Triệu Hà mang dụng cụ bảo hộ biểu tình tập trung.
Trời sắp tối, lăn mấy thùng rượu đã dẫn khí lưu huỳnh sang một bên, Thiệu Vân An mở cửa sổ cho thông khí. Hắn và Vương Thạch Tỉnh lúc trước có nghiên cứu một bộ dụng cụ dùng để bơm khí lưu huỳnh. Hiện giờ lượng khí thoát ra ngoài rất ít, nhưng mùi quả thực quá hăng. Các bước ủ rượu quan trọng Triệu Hà đều ghi tạc trong lòng, đợi tới khi hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật ủ rượu, y sẽ thiêu hủy toàn bộ bút ký. Nhận lấy chén nước Thiệu Vân An đưa tới, Triệu Hà kéo khẩu trang xuống uống mấy hớp, nói. "Nước nhà ngươi uống rất ngọt."
Thiệu Vân An cười nói. "Nước trong nhà ta dùng đều do Tỉnh ca lấy ở sau núi về. Ngươi biết không, ngọn núi phía sau nhà ta chính là bảo địa."
Nhớ tới nguồn gốc tiên quả, Triệu Hà run tay, sau đó uống cạn hết nước trong chén. Thiệu Vân An nói. "Nước để ủ rượu phải tận lực dùng nước ở trong thôn, nếu biết chỗ nào có chất lượng nước tốt, sau này cũng có thể mở xưởng rượu ở gần đó. Nhưng cái này để sau. Đợi ta đi rồi, ngươi làm xong cái nào thì giao cho Tỉnh ca cái đó, phải ghi chú rõ thời gian và phẩm cấp."
"Ngươi yên tâm."
Lười nhác vươn vai, Thiệu Vân An xoa xoa cổ: "Không còn sớm, ta về đây, Dương Nãi Tử có thể phái người đi thu mua, quá mấy ngày ta cũng nên xuất phát. Lúc nào đi ta sẽ mang theo một đợt dương nãi tử."
"Bên chúng ta đã chuẩn bị sẵn, có thể bắt đầu thu hoạch bất cứ lúc nào. Để ta tiễn ngươi về."
"Không cần, ta đâu có rời khỏi thôn."
Ngáp to một cái, Thiệu Vân An mở cửa đi ra ngoài, Triệu Hà vội vàng đi theo.
Lí chính và Triệu Nguyên Đức đều nói muốn đưa hắn trở về, Thiệu Vân An không cần. Tuy nhà hắn xa một chút, nhưng vẫn ở trong thôn. Hơn nữa Vương Thạch Tỉnh là hầu gia, còn có thị vệ, có thể nói Trung Dũng thôn hiện tại rất an toàn, của rơi trên đường không nhặt, ban đêm không cần đóng cửa. Từ biệt nhà lí chính, Thiệu Vân An ngâm nga mấy bài hát tiếng anh rảo bước về nhà, Mấy ngày nay, ngày nào cũng tối khuya mới xong, Thiệu Vân An không cho Vương Thạch Tỉnh đi đón. Vương Thạch Tỉnh phải xây dựng từ đường, muốn đưa bản vẽ thiết kế cho hắn xem trước khi hắn rời đi. Đợi xây từ đường xong còn phải đưa mấy đứa nhỏ về nhà một chuyến.
Xa xa nhìn thấy những chiếc đèn lồng treo bên ngoài đại trạch, Thiệu Vân An nhanh hơn bước chân. Hôm nay tương đối trễ, Tỉnh ca chắc là đang sốt ruột chờ. Thiệu Vân An nóng lòng về nhà, không để ý một bóng đen xông ra từ phía sau. Sau đó trong nháy mắt, Thiệu Vân An bị thứ gì đó đập mạnh sau gáy, đau đớn bỗng nhiên ập đến, hắn mất đi ý thức.