Vân An có thai, tức phụ có thai! Vương Thạch Tỉnh vui sướng, nếu biến thành hỏa lực chắc chắn có thể thổi bay toàn bộ biệt viện. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần rằng đời này mình sẽ không thể có con nối dõi với Thiệu Vân An. Hắn không phủ nhận hắn từng ôm ảo tưởng, nhưng ngại tức phụ không muốn, hắn chỉ có thể nhịn xuống. Chính là hiện tại, hắn có hài tử! Hắn có hài tử của hắn và tức phụ!
Vương Thạch Tỉnh sao có thể quản cái gì ủ rượu hay không ủ rượu nữa, giao thủ dụ của hoàng thượng cho Quách Tử Du, công đạo Triệu Nguyên Đức, Triệu Hà một phen. Trong vòng hai ngày, hắn thu dọn mọi thứ muốn mang theo, cùng với năm người lớn là Vương Thư Bình, Vương Hạnh, Vương Trang Hoa, Tôn Nhị Giang, Tôn Tiểu Giang và mấy đứa nhỏ là Vương Diễn, Triệu Tùng Bác và Đường Căn Thụ rời Trung Dũng thôn, trở lại kinh thành. Đợi Triệu hà ủ rượu xong, sẽ cùng Triệu Nguyên Đức và phu thê Triệu Nguyên Khánh khởi hành lên kinh thành sau. Thiệu Vân An mang thai, Vương Thạch Tỉnh đương nhiên cần thêm rất nhiều người có thể sử dụng. Toàn bộ đều là hảo hữu, lại nguyện ý theo hắn lên kinh thành phát triển, tự nhiên là mang theo toàn bộ.
Những người biết Thiệu Vân An mang thai đều không ai nói cho hắn. Quân hậu cố tình cầm dựng quả ở trước mặt Thiệu Vân An lắc qua lắc lại, phát hiện Thiệu Vân An thực sự không biết, còn hỏi đây là trái cây gì. Quân hậu khẳng định, dưới tình huống không rõ, Thiệu Vân An tuyệt đối đã ăn dựng quả mà không biết, có lẽ Thiệu Đại Hổ đã cho hắn ăn. Thiệu Đại Hổ đã bị nghiền xương thành tro, tuy nói là chó ngáp phải ruồi, nhưng quân hậu vẫn hạ lệnh bí mật, phu thê Thiệu gia không cần chờ tới mùa thu mới xử trảm, mà trực tiếp xử trảm.
Thiệu Vân An không biết Vương Thạch Tỉnh sắp về, hắn còn đang buồn bực tại sao từ buổi tối thái y viện kiểm tra cho hắn xong, cha nhỏ lập tức khẩn trương mọi lúc mọi nơi, hắn còn tưởng mình bị ảo giác. Quân hậu còn nói không muốn hắn nấu ăn nữa, không muốn hắn mệt. Nhưng mà chỉ động động tay một chút thôi sao có thể mệt được chứ? Quân hậu không lay động được hắn. Hiện tại quân hậu chỉ muốn ăn cơm hắn nấu, mà hắn đâu có yếu ớt như vậy. Chẳng phải dạo gần đây hơi buồn ngủ xíu thôi sao, đi ngủ sớm một chút là được, dù sao cũng không có hoạt động giải trí nào.
Vân An như cũ nấu hai bữa mỗi ngày cho quân hậu, nhưng có một điều khiến hắn khó chịu, đó chính là bữa ăn thai phụ hắn làm cho quân hậu, quân hậu và cha nhỏ bắt hắn phải cùng ăn. Mà món canh thịt thái lát yêu thích của hắn lại bị nói là vị nặng quá, đồ ăn cay cũng không cho hắn ăn, lý do là miễn cho quân hậu thèm ăn. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể liều mình bồi quân tử. Thời gian nam tử mang thai là tám tháng, quân hậu đã sắp ba tháng, hắn cứ kiên trì chờ thì sẽ qua.
Quân hậu triệu kiến, Quách Tử Mục lo lắng cùng với La Vinh Vương tiến cung. Chờ hai người từ trong cung trở về, Quách Tử Mục có chút ngẩn người, La Vinh Vương không ngừng cười ha hả. Quách Tử Mục nhìn ông. "Mộ Dung, ngài cười cái gì?"
La Vinh Vương cười đáp. "Ngươi nói, chờ Vân An biết trong bụng hắn đang mang hài tử, hắn sẽ phản ứng thế nào?"
Nghĩ tới phản ứng của Thiệu Vân An, Quách Tử Mục cũng bật cười. Hôm nay quân hậu triệu Quách Tử Mục tiến cung chính là nói với y chuyện này. Thiệu Vân An thỉnh thoảng sẽ tới Khanh Nguyện. Nói cho Quách Tử Mục tin tức Thiệu Vân An mang thai, miễn cho hắn lại làm ra chuyện nguy hiểm hoặc ăn thứ không nên ăn ở Khanh Nguyện.
Vương Thạch Tỉnh đột nhiên hồi kinh khiến Thiệu Vân An thực kinh hỉ. Vương Thạch Tỉnh tới kinh thành vào buổi trưa. Hắn vừa xuống tàu đã lao thẳng về kinh thành, nôn nóng về nhà hắn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Tiến vào kinh thành, Vương Thạch Tỉnh đưa mọi người về Trung Dũng hầu phủ trước. Hầu phủ chưa tu sửa xong, nhưng có thể cho người tiến vào ở. Giao mọi người cho Tần Âm an trí, Vương Thạch Tỉnh rửa mặt, thay xiêm y sạch sẽ, đến thẳng hoàng cung.
Lúc này Thiệu Vân An còn đang ngủ trưa, bị người nào đó hôn, sờ soạng làm tỉnh giấc, hắn tức giận đến mức muốn giết người, không biết quấy rầy giấc ngủ người khác sẽ bị trời phạt sao! Đặc biệt là đối với người thích ngủ! Sau khi gian nan mở mắt nhìn xem người quấy rối là ai, hắn còn tưởng mình bị hoa mắt, sao có thể là mỗ nam nhân ở Trung Dũng thôn xa xôi kia?
"Tức phu, ta đã trở về."
Thiệu Vân An có chút ngốc. "Sao huynh trở lại rồi?"
"Tức phụ, ta nhớ đệ!"
Vương Thạch Tỉnh mạnh mẽ ôm Thiệu Vân An, đột nhiên nhớ tới tức phụ đang mang thai nên nhanh chóng dừng tay. Vương Thạch Tỉnh chăm chú nhìn kỹ tức phụ, không phải ảo giác, tức phụ gầy đi, tinh thần tiều tuỵ, nhất định là bị mệt!
"Từ từ." Thiệu Vân An dùng sức xoa xoa đôi mắt, phát hiện quả nhiên là Vương Thạch Tỉnh. Ngữ khí bực bội khi bị làm tỉnh giấc chuyển sang kinh ngạc. "Sao huynh trở về rồi? Không phải nói nhanh nhất là tháng chín mới về sao?"
"Ta nhớ đệ nên nóng lòng muốn về!"
Lúc này một cung nữ tiến vào, nói quân hậu triệu kiến hai người. Cả hai vô pháp tiếp tục tâm sự. Vương Thạch Tỉnh lấy ngoại y cho Thiệu Vân An, hầu hạ hắn xuống giường mặc y phục. Kiểu hầu hạ này Vương Thạch Tỉnh thường xuyên làm, Thiệu Vân An chỉ cho là bình thường, không hề suy nghĩ tới phương hướng khác. Chờ Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh sửa soạn xong tới Cảnh u cung, hắn không ngờ La Vinh Vương và Quách Tử Mục cũng có mặt. Căn cứ thực nghiệm hiện đang vào mùa thu hoạch, Mộ Dung thế tử ở ngoại ô kinh thành vẫn chưa trở về.
Hai người vừa xuất hiện, La Vinh Vương ha hả cười nói. "Thạch Tỉnh, chúc mừng a chúng mừng a!"
Vĩnh Minh Đế có vẻ xấu xa cười phụ hoạ. "Trung Dũng hầu, cùng vui a!"
Quân hậu khóe miệng mỉm cười. "Xác thật là chuyện vui."
Thiệu Vân An mờ mịt, quân hậu nói tiếp. "Đừng đứng, mau tới đây ngồi."
Túc Thần Dật đứng lên. "Vân An, mau tới ngồi."
Thiệu Vân An có chút ngốc, phát hiện gương mặt ít khi nào nở nụ cười của Vương Thạch Tỉnh hiện tại lại mang vẻ như mùa xuân chớm nở. Hắn há miệng hỏi. "Hoàng thượng, thiên tuế, tại sao vui a?"
Vương Thạch Tỉnh cẩn thận che chở Thiệu Vân An ngồi xuống, Thiệu Vân An kỳ quái liếc nhìn hắn, không hiểu người này ăn bậy cái gì. Nhưng điều hắn quan tâm hiện giờ là thứ khác.
Vĩnh Minh Đế ngại Thiệu Vân An chưa đủ chóng mặt, tiếp tục bồi thêm. "Trung Dũng hầu, ngươi còn chưa nói cho chính quân biết à?"
Thiệu Vân An. "Hoàng thượng, rốt cuộc là có chuyện gì vui thế?"
Vương Thạch Tỉnh khẩn trương nắm tay hắn, sau đó cảm thấy không đủ an toàn, cũng không rảnh lo hoàng thượng và quân hậu, trực tiếp ôm eo đối phương. Quân hậu mở miệng. "Là đại hỉ, ngươi có thai, đã gần hai tháng."
DUANG!
Thiệu Vân An giật giật lỗ tai, đây là âm thanh từ ngoài không gian đúng không.
"Thiên tuế, có phải thần làm sai cái gì hay không, sao ngài lại đùa giỡn thần?"
Quân hậu tiếng cười nho nhỏ dần biến lớn, mà Vĩnh Minh Đế, La Vinh Vương đều bật cười, hoàn toàn bị bộ dáng Thiệu Vân An chọc cười. Quách Tử Mục cũng cười, hơn nữa còn mang vẻ mặt xem kịch vui, góp lời. "Vân An, thiên tuế nói không sai, ngươi xác thực có thai."
Túc Thần Dật vừa tức vừa buồn cười, nói. "Ngươi không biết không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng Thạch Tỉnh sao lại không nhận ra thai quả? Nếu không phải thiên tuế và cha nhỏ phát hiện thai qua sau thắt lưng ngươi, thiên tuế còn gọi Ninh Mục thái y tới chẩn mạch, chúng ta còn không biết ngươi mang thai. Đúng là hồ đồ! May mắn là ngươi và hài tử không tự làm mình bị thương."
Lỗ tai Thiệu Vân An ong ong, hài tử? Hắn mang thai?
"Sao có thể! Ta chưa ăn dựng quả! Ta không có công năng tự động kia!"
Vương Thạch Tỉnh ôm chặt tức phụ, rũ mắt. "Cha nhỏ giáo huấn phải, là ta bất cẩn. Sau khi Vân An bị thương, ta cứ nghĩ hồng ấn sau lưng là ứ ngân, sau Vân An lại vội vàng hồi kinh, nên không chú ý nhiều. Cũng may là thiên tuế cẩn thận, thần tạ ơn thiên tuế."
Quân hậu. "Đứng lên đi, ngươi nhìn Vân An đã choáng váng, chắc bị dọa sợ rồi đi."
Tất cả mọi người nhìn Thiệu Vân An, bộ dáng hắn quả thực trông vô cùng ngu si. Thiệu Vân An thật sự đần độn, hắn cúi đầu, ngây ngốc trừng mắt nhìn bụng mình, hắn mang thai? Mang thai? Sao hắn có thể mang thai! Suy nghĩ đầu tiên của Thiệu Vân An chính là!
Ngẩng đầu, hắn hung hăng đánh Vương Thạch Tỉnh một quyền. "Có phải huynh lén cho ta ăn dựng quả không?"
Vương Thạch Tỉnh hoảng loạn nắm tay hắn. "Sao ta dám. Nếu không nhờ cha nhỏ gửi thư, ta cũng không biết đệ có thai. Chắc thứ Thiệu Đại Hổ cho đệ ăn chính là dựng quả, đệ không biết là cái gì, ta cũng không nghĩ tới đó là dựng quả."
Thiệu
Vân An sắp điên rồi. Hắn không muốn có hài tử! Hắn không thể chấp nhận nam nhân bụng to! Sinh hài tử rất đau!
Cảnh U cung ngoại trừ Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và Túc Thần Dật, những người khác đều cười ha ha. Chuyện lần này chỉ sợ bọn họ sẽ cười cả đời. Túc Thần Dật dở khóc dở cười. Có ai biết mình mang thai lại không thể tiếp thu như vậy không?
Thiệu Vân An thực sự không thể tiếp thu, muốn khóc không ra nước mắt. Hắn trời sinh là gay, hắn là người bị đè, nhưng hắn không thể nào chấp nhận chính mình sinh hài tử!
Thiệu Vân An không biết bản thân mình sống sót qua ngày này thế nào. Hắn hận không thể đem Thiệu Đại Hổ sống lại, nhét cho y ăn mười tám trái dựng quả, sau đó tìm một đống nam nhân thượng y, để y sinh hài tử!
Thiệu Vân An tức giận tới mức đau ngực, đầu váng mắt hoa. Vương Thạch Tỉnh bị phản ứng của hắn dọa sợ tới mức miệng khô lưỡi khô, chân tay mềm nhũn. Quân hậu và Túc Thần Dật không ngờ Thiệu Vân An lại không thể chấp nhận như vậy. Hai người không ngừng an ủi, tới mức quân hậu phải hạ chỉ ép Thiệu Vân An sinh hài tử này ra, nếu không sẽ vấn tội Vương Thạch Tỉnh, tới lúc này mới miễn cưỡng ngăn chặn hắn nổi quạu.
"Tức phụ, ta biết đệ không muốn sinh, nhưng hiện tại hài tử đã có, chúng ta không thể không cần nó được không? Ta đáp ứng đệ, chúng ta chỉ sinh một lần, dù là nam hài hay nữ hài, chúng ta chỉ có một đứa này thôi. Sau này, ta sẽ tránh thai!"
Thiệu Vân An hút hút mũi, hắn không khóc, nhưng cũng sắp.
"Dựng quả rốt cuộc là thứ gì, không phải huynh từng có lão bà sao, tại sao không biết hình dáng thai quả?"
"Đệ mang thai chưa tới hai tháng, thai quả vẫn còn, cha nhỏ nói ở sau lưng đúng không, ta nhìn thử xem?"
"Nó ở trên thắt lưng!"
Thiệu Vân An hậm hực cởi bỏ y phục, thì ra mọi người ai cũng biết, chỉ có hắn là người cuối cùng!
Cởi y phục, Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy thai quả nhan sắc đã mờ dần trên eo trái Thiệu Vân An. Chuyện lần này quả thực không thể trách Vương Thạch Tỉnh. Lúc đó trên người Thiệu Vân An có quá nhiều vết bầm tím. Vương Thạch Tỉnh lại không nghĩ tới Thiệu Đại Hổ ép Thiệu Vân An ăn dựng quả, hắn quả là bất cẩn. Tiếp đó lúc hai người hoan ái không dùng tư thế sau lưng, nên hắn không để ý. Chưa kể, thời điểm Tống thị ăn dựng quả, hắn chỉ liếc nhìn xem quả thai có xuất hiện hay không. Số lần hắn và Tống thị hoan ái không nhiều lắm, làm sao có thể tỉ mỉ đi xem thai quả trên người Tống thị trông thế nào. Bất quá Thiệu Vân An sinh khí, Vương Thạch Tỉnh sẽ không tiếp tục giải thích.
Khác với lúc Tống thị ăn dựng quả, giờ này, Vương Thạch Tỉnh rất nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn thai quả sau thắt lưng Thiệu Vân An, rồi thành kính đặt lên một nụ hôn biết ơn. Hắn đã sớm từ bỏ ý định có hài tử với Thiệu Vân An, nhưng hiện tại, ông trời lại ban cho hắn một bất ngờ to lớn. Hắn, chờ đợi, nóng lòng chờ đợi.
Vài nụ hôn này của Vương Thạch Tỉnh khiến Thiệu Vân An bớt giận, hắn không cam lòng hỏi. "Lão bà trước đây của huynh cũng hiện thai quả trên eo sao?"
"Của nàng là ở trên bụng, ta không nhìn kỹ."
Thiệu Vân An bớt giận thêm một chút. Bên tai thổi tới một luồng khí nóng. "Tức phụ, cho ta chụp một tấm đi."
"Có gì hay ho mà chụp."
"Ta muốn giữ lại làm kỷ niệm."
Thiệu Vân An biến Vương Thạch Tỉnh thành người dễ bảo. Vương Thạch Tỉnh làm sao lại không cam tâm tình nguyện dỗ dành Thiệu Vân An. Trước khi thai quả sau thắt lưng Thiệu Vân An hoàn toàn biến mất, mỗi ngày đều có máy chụp hình ghi lại, bao gồm cả thai kỳ sau này, khi vòng eo Thiệu Vân An đã nảy nở.
Bực bội mấy ngày, nhưng nhờ kỹ năng dỗ dành tuyệt vời của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An cuối cùng cũng chấp nhận thực tế rằng hắn sẽ vác cái bụng to mà sinh hài tử. Vương Thạch Tỉnh trở lại, hai người không tiện ở trong cung nữa. Bọn họ trở về Trung Dũng hầu phủ. Túc Thần Dật vẫn lưu lại trong cung chiếu cố quân hậu. Thiệu Vân An thỉnh thoảng tiến cung. Vương Thạch Tỉnh nói với Vĩnh Minh Đế rằng hắn muốn ở nhà hầu hạ tức phụ. Không biết Vĩnh Minh Đế xuất phát từ loại suy tính nào, chỉ yêu cầu Vương Thạch Tỉnh xuất hiện trong triều thời điểm cần thiết, còn lại, trước khi Thiệu Vân An sinh sản, hắn sẽ không an bài thêm công việc cho Vương Thạch Tỉnh. Còn việc hộ tống nhóm đồ vật kia tới biên quan, bởi vì Đại Chiến Kiêu sắp hồi kinh mà xảy ra thay đổi lớn.
Thiệu Vân An không có bất kỳ phản ứng nào khi mang thai, ngoại trừ thích ngủ, việc ăn uống vẫn bình thường. Quân hậu không cần hắn nấu cơm, nhưng Thiệu Vân An nhất quyết không đồng ý. Hắn mỗi ngày sẽ nấu sẵn đồ ăn đợi người trong cung tới lấy hoặc cử người giao tới cung điện. Hắn thực sự không có phản ứng quá ác liệt. Lão phu nhân và lão chính quân còn chưa biết Thiệu Vân An mang thai, Vương Thạch Tỉnh không nói với hai người họ. Sự tình Thiệu Vân An mang thai không công bố ra ngoài, nhưng Vương Thạch Tỉnh hồi kinh, lão chính quân và lão phu nhân sẽ không ở lại Trung Dũng thôn quá lâu. Đợi Ông lão và Sầm lão xử lý xong công việc, bọn họ sẽ cùng nhau trở về.
Vương Thanh, Ni tử và Tưởng Mạt Hi biết cha nhỏ (An thúc) có thai, ba hài tử đặc biệt cao hứng. Vui mừng nhất chính là Vương Thanh. Vương Diễn và Triệu Tùng Bác được Trung Dũng thôn tiến cử vào Quốc Tử Giám, mặc dù bọn nhóc không học cùng lớp nhưng vẫn có thể đồng hành. Điều duy nhất khiến Vương Thanh tiếc nuối chính là hai bằng hữu tốt ở Bạch Nguyệt học đường.
Thiệu Vân An có thai, Quách Tử Mục cũng có suy nghĩ. Nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh cao hứng, y càng hạ quyết tâm với quyết định ban đầu là sinh một đứa. Dù sao hài tử sinh hạ xong đã có thể tử chăm sóc, y phải làm cho La Vinh Vương thật vui vẻ vui vẻ. Quách Tử Mục quyết định, đợi thành thân với La Vinh Vương xong sẽ ăn dựng quả, như vậy thì hài tử của y và Thiệu Vân An sẽ không quá chênh lệch tuổi tác, hai đứa có thể chơi với nhau. Về việc này, đương nhiên La Vinh Vương rất cao hứng.
Khi thai nhi được gần hai tháng rưỡi, thai quả sau thắt lưng Thiệu Vân An hoàn toàn biến mất. Hắn đành phải chấp nhận số phận của mình. Vương Thạch Tỉnh không muốn Thiệu Vân An nhọc lòng, toàn bộ sinh ý trong nhà do hắn tiếp quản. Dương nãi tử tửu ủ xong đang lần lượt chuyển tới kinh thành bằng thuyền. Vân Long các và tiệm ăn tại gia Khanh Nguyện bắt đầu giới thiệu các món ăn mới làm từ dưa chuột và tây hồng. Người đầu tiên thưởng thức hai món này chính là hai dựng phu. Quân hậu đặc biệt thích ăn món dưa chuột xào với tây hồng và trứng. Hai món rau dưa hiếm lạ đều đắt hàng ở cả Vân Long các và Khanh Nguyện. Mức độ tiêu thụ nhanh như chớp khiến số lượng dưa chuột và tây hồng ở căn cứ thực nghiệm cung không đủ cầu. Sau khi nghe Thiệu Vân An kiến nghị, quân hậu quyết định mở rộng quy mô trồng trọt, đồng thời bắt đầu cho các thương nhân lớn đấu thầu. Ý tưởng này cũng do Thiệu Vân An đề xuất.
Vương Thạch Tỉnh không tham gia việc này, toàn bộ do Mộ Dung thế tử phụ trách. Mộ Dung thế tử bị lơ là quá lâu, với sự thành công của căn cứ thực nghiệm mà tiến vào trong mắt giới thế gia có quyền lực chính trị.