Hãn Phu

Chương 213


trước sau

Ngay khi đại môn hoàng cung mở cửa, La Vinh Vương cùng với Mộ Dung thế tử bị triệu hồi cả đêm lập tức tiến cung. Vĩnh Minh Đế một đêm không ngủ vì quá tức giận. Vương Thạch Tỉnh ở lại hoàng cung cả đêm, chờ đợi tin tức nào đó. Quách Tử Mục lưu lại Trung Dũng hầu phủ. Đêm này, Thiệu Vân An muốn nằm chung giường với Quách Tử Mục để tâm sự. Hôm nay là ngày Vĩnh Minh Đế tổ chức cung yến chiêu đãi sứ đoàn tứ quốc. Vĩnh Minh Đế không hạ chỉ sửa đổi thời gian, cho nên đêm nay, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục sẽ tiến cung tham dự yến tiệc. Ông lão mới trở lại kinh thành tối hôm qua, kinh thành lập tức xảy ra đại sự. Ông lão cả đêm tiến cung, hiện giờ vẫn ở lại trong cung.

Toàn bộ hoàng cung, thậm chí toàn bộ kinh thành chìm mình trong một bầu không khí căng thẳng do sự xung đột đổ máu bất ngờ ngày hôm qua. "Khanh Nguyện" chính là hiện trường xung đột bị thiệt hại nặng nề nhất, hiện giờ vẫn còn là bãi hỗn độn, tự nhiên phải tạm thời đóng cửa. Quách Tử Mục thức dậy từ rất sớm, y ngủ không được. Thiệu Vân An cũng dậy sớm, đương nhiên là bị ảnh hưởng.

Giờ khắc này, nhìn thấy Vĩnh Minh Đế, La Vinh Vương đặt mật tín lên mặt bàn. Vĩnh Minh Đế đọc xong lập tức nổi giận.

"Quả nhiên là có người mật báo cho Hồ tặc!"

Vĩnh Minh Đế tức giận tới độ ném vỡ ly ngọc trên bàn.

"Hoàng thượng!" La Vinh Vương quỳ xuống, Mộ Dung thế tử quỳ theo. La Vinh Vương dập đầu. "Hồ tặc làm nhục chính quân của thần, thần cho dù phải mất mạng cũng không thể để Hồ tặc sống sót!"

"Hoàng thúc đứng lên đi."

Quách Tốn cúi đầu từ bên ngoài nhanh chóng tiến vào. "Hoàng thượng, thiên tuế tới."

Vĩnh Minh Đế khắc chế lửa giận. "Người nào dám lắm miệng trước mặt thiên tuế?"

"Hoàng thượng, thời điểm này, ngài cảm thấy thần có thể ngủ yên sao?" Quân hậu một tay vịn Trác Kim tiến vào Đông Lâm điện. Vương Thạch Tỉnh đi tới đỡ La Vinh Vương dậy, sau đó hành lễ. Không tới hai tháng nữa quân hậu sẽ sinh hạ, bụng cũng lớn hơn Thiệu Vân An một ít, nhưng ngoại trừ phần bụng phình cao hơn, những chỗ khác không hề thấy nở nang ra chút nào.

Quân hậu tới bên cạnh ngự tòa ngồi xuống, hỏi. "Đã thẩm tra ra cái gì sao?"

Do dự một lát, Vĩnh Minh Đế đưa mật tín cho quân hậu, nói. "Ngươi xem đi, đừng tức giận."

Quân hậu mở ra đọc, nhưng quả thật không hề nổi giận. Trong đại điện, Vương Thạch Tỉnh, Ông lão, Đại lão tướng quân, Đại Chiến Kiêu, La Vinh Vương và Mộ Dung thế tử đều có mặt. Có thể nói, toàn bộ thân tín của Vĩnh Minh Đế đều ở đây.

Quân hậu xem mật thư xong, trả lại cho Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế đưa cho Đại lão tướng quân. Đại lão tướng quân vươn tay tiếp nhận, xem xong thì đưa cho Ông lão, tiếp theo là Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu.

Nội dung bức mật tín là lời khai của đám Hồ tặc bị bắt. Trong lời khai, bọn họ thừa nhận rằng, có người trong kinh thành tiết lộ với Hồ quốc về các sự việc liên quan tới Trung Dũng hầu và Vương Thiệu chính quân, kỹ càng tỉ mỉ miêu tả về tiên quả, tiên thủy, cùng với việc chính quân của La Vinh Vương là Quách Tử Mục có nhan sắc tuyệt thế, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với Trung Dũng hầu phủ. Mục đích lần này bọn họ tiến đến không phải vì nghị hòa, nhưng cụ thể ra sao, bọn họ không biết. Còn người tiết lộ thông tin cho Hồ quốc là ai, bọn họ cũng không rõ. Chỉ có Kha Thấm Vương và Tố Cha Thiện biết, nhưng hiện tại Tố Cha Thiện đã chết, người nắm rõ nội tình duy nhất giờ chỉ còn Kha Thấm Vương.

Đại lão tướng quân nói. "Hoàng thượng, chúng ta không thể nào tránh khỏi chiến tranh với Hồ Cáp Nhĩ quốc. Như ngài thấy đấy, lần này Hồ tặc tới kinh thành, e là hướng về phía Trung Dũng hầu và Vương Thiệu chính quân."

Vương Thạch Tỉnh cũng nghĩ tới hướng này, lông mày nhíu chặt. Quân hậu nhàn nhạt nói. "Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Nếu không thể tránh né chiến tranh, vậy thì không cần phải sợ. Dù sao nơi này thuộc về lãnh thổ Đại Yến, mấy trăm tên Hồ tặc thật sự có thể lay chuyển được Đại Yến chúng ta ư?"

***

Một canh giờ trước khi bắt đầu cung yến, cổng kinh thành đóng lại, trừ phi có thánh chỉ của hoàng thượng, không cho bất kỳ kẻ nào rời kinh. Thiệu Vân An mang theo Vương Thanh và Ni tử, cùng với Quách Tử Mục, Túc Thần Dật và những người khác trong Đại gia tiến cung vào giữa trưa. Sầm Quyết Uyên bởi vì bảo hộ Quách Tử Mục mà bị Kha Thấm Vương gây thương tích, nhưng vết thương không nghiêm trọng, chỉ bị đập đầu. Vĩnh Minh Đế cho phép phu thê Sầm lão tiến cung tham gia yến tiệc. Sầm lão là nghĩa phụ của Vương Thạch Tỉnh và Vân An, hơn nữa bởi vì chuyện của Sầm Quyết Uyên nên không ai thắc mắc.

Sứ đoàn Đại Tư quốc, bộ lạc Đại Sơn, Tiên Lộc quốc và Hồ Cáp Nhĩ quốc lục tục tiến cung, mỗi sứ đoàn chỉ được phép đưa tối đa năm người. Kha Thấm Vương lựa chọn năm tên cao thủ tiến cung. Đương nhiên y muốn mang theo nhiều người hơn, nhưng Vĩnh Minh Đế không chịu đơn độc triệu kiến. Tố Cha Thiện chết, tuy thi thể treo trên cổng thành đã bị gỡ, nhưng phần nhục nhã này Kha Thấm Vương không thể nuốt trôi, chưa nói việc sống chết của mấy thuộc hạ trong đại lao.

Kha Thấm Vương phớt lờ yêu cầu của Vĩnh Minh Đế, ương ngạnh dẫn theo hai mươi người tiến cung, y cũng lo lắng cho an nguy của mình. Nhóm người Kha Thấm Vương bị chặn ở cửa cung, sau đó Trác Kim ra mặt cho phép bọn họ tiến vào. Kha Thấm Vương không hề che giấu lửa giận, sau khi được phép vào trong, Trác Kim nhìn vẻ mặt khinh thường của y mà chỉ muốn tát hai cái.

Hai mươi người thuộc sứ đoàn Hồ quốc tiến cung, Đại Tư quốc phản đối Vĩnh Minh Đế đối xử khác biệt. Kết quả tác động của việc này chính là tin đồn Vĩnh Minh Đế còn sợ hãi Hồ Cáp Nhĩ quốc, và việc cho rút lui toàn bộ binh lính cho thấy hắn đang cố gắng hết sức để tránh xảy ra chiến tranh với Hồ quốc. "Thái độ" của Vĩnh Minh Đế khiến một ít đại thần trong triều lo lắng, càng cổ vũ thêm uy phong cho Kha Thấm Vương. Kha Thấm Vương đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Vĩnh Minh Đế gây khó dễ trong cung yến tối nay.

Đại Tư quốc kháng nghị thì kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn theo năm người tiến cung. Các thành viên sứ đoàn và quan viên Đại Yến lần lượt ngồi vào vị trí. Các thành viên sứ đoàn ngồi ở bên phải đế tọa, quan viên ở bên trái. Kha Thấm Vương "tự giác" ngồi ở thủ vị. Y mang theo hai mươi người, năm người ngồi vào vị trí, mười lăm người khác thì đứng ở phía sau y. Thứ tự tiếp theo là bộ lạc Đại Sơn, Đại Tư quốc và Tiên Lộc quốc. Trên mặt Ô Chân công chúa còn lưu lại vết bầm tím. Người tiến cung không được phép mang vũ khí. Kha Thấm Vương tuy kiêu ngạo vẫn phải tuân thủ theo quy định này, nhưng còn việc bọn họ có cất giấu ám khí hay không thì không biết.

Ba vị trí thủ vị bên phía Yến quốc còn trống, kế tiếp là Ông lão. Ông lão không dẫn Ông phu nhân theo. Bên cạnh Ông lão là Đại lão tướng quân và Đại lão phu nhân, Đại lão chính quân, Đại Chiến Kiêu, Túc Thần Dật, và các thành viên khác của Đại gia đều ổn định vị trí. Kế đến là hai vị quốc công. Tiếp nữa là năm vị trí trống, còn lại là bốn hầu cùng thành viên trong gia tộc. (Chi tiết chỗ này không thích hợp, nếu các bạn để ý thì lão chính quân và lão phu nhân còn đang ở trung dũng thôn mà!)

Không khí trong đại điện căng thẳng. Sứ thần tứ quốc không ai nói chuyện với nhau. Tâm trạng Kha Thấm Vương âm trầm. Đại lão tướng quân nhắm mắt dưỡng thần. Lão phu nhân và lão chính quân thấp giọng thì thầm gì đó không nghe rõ. Ông lão nhìn mấy mẩu giấy trên tay, không tiếp lời ai. Nhìn bộ dáng ông tập trung như vậy, không ai dám quấy rầy. Đại Chiến Kiêu dường như
đang rất khát, luôn cúi đầu uống trà. Ô Chân công chúa thỉnh thoảng chú ý động tĩnh xung quanh, đặc biệt là Kha Thấm Vương và hai mươi thủ hạ của y.

Thời gian bắt đầu yến tiệc càng lúc càng gần, một vị thái giám cao giọng hô. "

"Vương gia, Vương Chính Quân, Vương thế tử đến!"

"Trung Dũng Hầu, Vương Thiệu Chính Quân, Trung Dũng Hầu thế tử, Nghi lan quận chúa đến!!!"

Ánh mắt mọi người lập tức mang theo tia sáng kỳ dị, Đại lão tướng quân mở mắt, Ông lão ngẩng đầu lên khỏi mảnh giấy, thuận tay gấp rồi nhét vào vạt áo, Đại Chiến Kiêu ngừng uống trà.

Kha Thấm Vương nắm chặt quyền, toàn bộ thủ hạ bao gồm cả y, nhìn chằm chằm vào ba con đại hổ nghênh ngang đi theo phía sau phu phu Trung Dũng hầu. Sự xuất hiện của ba con đại hổ khiến Kha Thấm Vương có một chút kiêng kỵ. Quách Tử Mục mang mặt nạ, La Vinh Vương không kiêng dè nắm tay y. Phải biết rằng, ở mấy nơi như cung yến, ngay cả cặp phu thê (phu phu) ân ái nhất cũng không dám thể hiện hành động thân mật giống vậy. Đối với người có tâm mà nói, hành động của La Vinh Vương đương nhiên có thâm ý.

Kha Thấm Vương liếc mắt nhìn hai người nắm tay, đè nén ý muốn chiếm đoạt vào sâu trong mắt, sớm muộn gì y cũng tóm được nam nhân này vào tay! Tới lúc đó...Nghĩ tới cảnh mỹ nam nhân tuyệt thế bị chính mình làm nhục, một cỗ lửa nóng như thiêu đốt dâng lên hạ thân. Kha Thấm Vương thậm chí còn nghĩ không biết có nên mời Đại Hãn hưởng dụng chung với mình hay không.

"Kha Thấm Vương, nương ngươi không dạy ngươi nhìn chằm chằm lão bà người khác là vô lễ à?"

Tiếng hút khí vang lên. Mọi người ở đây, bao gồm Ô Chân công chúa đều ngạc nhiên nhìn về phía người mới phát ra tiếng. Kha Thấm Vương bừng tỉnh khỏi giấc mơ dâm tà, ánh mắt lạnh lùng.

Sau khi mang thai, phần lớn thời gian Thiệu Vân An đều ở trong phủ. Lúc này, hắn vận y phục rộng thùng thình, bụng phồng lên rõ ràng, rất nhiều người cho rằng hắn bị điên rồi, một dựng phu mà dám khiêu khích Kha Thấm Vương! Cho dù cách nói chuyện của hắn có hơi kỳ quái.

Vương Thạch Tỉnh đỡ tức phụ an tọa, chỉ nói. "Cẩn thận." Đừng nổi giận với súc vật.

Thiệu Vân An ngồi xuống. Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi kéo Ni tử vào giữa, ngồi ở hai bên bảo hộ bé. Thân phận chủ phường tư vụ phường của nhóc vẫn là bí ẩn. Người ngoài chỉ biết nhóc có quan hệ với Trung Dũng hầu và La Vinh Vương mà thôi.

La Vinh Vương và Vương Thạch Tỉnh trước khi đến đã được Thiệu Vân An căn dặn, mấy việc mồm mép thế này cứ giao cho hắn. La Vinh Vương để Quách Tử Mục ngồi ở bên trái mình, vị trí này vốn là của ông. Vốn dĩ La Vinh Vương ngày thường rất ôn hòa, nhưng hiện giờ vẻ mặt phẫn nộ, bộ dáng che chở Quách Tử Mục khiến người ta nhìn mà thổn thức. Một vài người có mặt ở hiện trường hôm qua từng nhìn thấy gương mặt thật của Quách Tử Mục, bây giờ thấy y đeo mặt nạ, bọn họ đều có chút sững sờ.

Mộ Dung thế tử tươi cười bắt chuyện. "Vương Thiệu chính quân, chắc ngài còn chưa biết, người Hồ có tiếng là man rợ, làm sao biết cái gì gọi là lễ nghi liêm sỉ."

Một tên người Hồ vạm vỡ phía sau Kha Thấm Vương tiến lên. "Lớn mật!"

Kha Thấm Vương phất tay, tên người Hồ kia lui về chỗ cũ, ánh mắt vô lễ đánh giá Thiệu Vân An, đặc biệt dừng ở bụng hắn mấy giây, mở miệng. "Trung Dũng hầu chính quân phải không? Hoàng đế Đại Yến các ngươi thế mà lại cho phép nội thần lắm miệng trong cung yến." Cố ý dừng câu, Kha Thấm Vương tỏ vẻ thấu hiểu, nói. "Bổn vương quên mất, hoàng đế Đại Yến quốc các ngươi luôn luôn nghe theo lời quân hậu."

Ngụ ý chính là Vĩnh Minh Đế sợ vợ, đồng thời bóng gió rằng Vĩnh Minh Đế buông thả hậu cung tham gia vào chính sự. Đại lão tướng quân vỗ bàn. Kha Thấm Vương cười lạnh một tiếng. Thiệu Vân An cười, không phải cười giễu cợt mà là cười to.

"Tình cảm phu thê tôn trọng, nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn, một kẻ thất học như ngươi sao có thể hiểu. Ta không cần phải giải thích, có giải thích cũng chỉ như đàn gảy tai trâu. À, quên mất." Thiệu Vân An vỗ trán. "Người Hồ các ngươi không phải có truyền thống truyền lão bà từ phụ sang tử, tử sang tôn, tôn sang chắt, chắt sang tằng tôn hay sao? Các ngươi đương nhiên không hiểu cái gì gọi là nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn, các ngươi chỉ biết loạn luân. Bất quá khẩu vị các ngươi cũng nặng thật, nếu chuyển tới tằng tôn rồi thì chẳng phải là lão bà rụng răng sao? Thế mà các ngươi cũng ăn được. Chậc chậc, khả năng ăn uống tốt thật đấy!"

"Phốc!"

"Ha ha ha..."

Ngoại trừ âm thanh nhịn không nổi mà phụt cười, Mộ Dung thế tử là người đầu tiên cười to thành tiếng. Ngay sau đó, quan viên bên phía Đại Yến cũng không kìm được. Ngay cả Quách Tử Mục còn đang suy sụp cũng không nhịn được cười. Phía bên Đại Yến quốc cười, Ô Chân công chúa cười, sứ đoàn Tiên Lộc quốc cười, sứ đoàn Đại Tư quốc cắn miệng cười, phía duy nhất không cười là sứ đoàn Hồ quốc.

Kha Thấm Vương vùng đứng dậy, hai mươi thủ hạ đằng sau mang theo sát khí. Tưởng Mạt Hi ôm Ni tử vào lồng ngực, che kín mắt, tránh cho bé bị ảnh hưởng. Không ai phát hiện, ánh mắt nhìn nhóm người Hồ của Tưởng Mạt Hi chẳng khác nào nhìn từng cỗ thi thể.

"Hoàng thượng giá lâm, quân hậu giá lâm!"

Tiếng hô của thái giám làm gián đoạn bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên. Kha Thấm Vương nặng nề hừ một tiếng. Hai người kia, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Chờ tới khi bọn họ tấn công Đại Yến, người đầu tiên y giết chính là hai người này! Mà đứa tiện loại của hai người họ sẽ là nô lệ đê tiện nhất của người Hồ!

Vĩnh Minh Đế đỡ quân hậu xuất hiện, hai người đi đường khá chậm, cơ bản là Vĩnh Minh Đế rất lo cho quân hậu. Kha Thấm Vương che giấu vẻ bạo ngược vào trong lòng, nơi này là hoàng cung Đại Yến, y vẫn phải cẩn thận. Kha Thấm Vương không hề sợ hãi vị tân hoàng của Đại Yến là Vĩnh Minh Đế, mà người y kiêng kỵ nhất chính là người ngồi đối diện, là Đại lão tướng quân, là Đại Chiến Kiêu, là Đại gia. Nhưng chỉ cần y trở về Hồ quốc thì chính là kết cục của mấy người này!

Quan viên cùng các sứ thần sôi nổi hành lễ. Vĩnh Minh Đế đỡ quân hậu an tọa, cho mọi người miễn lễ. Ở đây chỉ có Thiệu Vân An và quân hậu là hai vị bụng to (dựng phu). Không phải nhà khác không có người mang thai, chỉ là thai phụ (dựng phu) của các thế gia đều vô cùng cẩn thận. Nếu không phải tình huống hôm nay đặc biệt, cả quân hậu và Thiệu Vân An sẽ không tham dự.

Vĩnh Minh Đế ngồi xuống, nói một vài câu chào hỏi, không hề đề cập tới sự việc ngày hôm qua. Nhưng Vĩnh Minh Đế không nhắc không có nghĩa là người khác đã quên. Vĩnh Minh Đế vừa nói xong, Kha Thấm Vương lập tức đứng lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện