Thiệu Vân An chưa bao giờ tượng tưởng tới cảnh mình có thể chứng kiến một cuộc chiến tranh trong thời kỳ vũ khí lạnh. Khi tới Hổ Hành quan hắn đã đoán được, nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ là gặp phụ thân xong sẽ hồi kinh, dù sao hắn cũng đang mang theo tiểu thái tử, nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi phải lưu lại, Thiệu Vân An chỉ có thể đồng ý.
Sự tàn khốc của chiến tranh không phải là thứ mà truyền hình, điện ảnh hay sách vở có thể miêu tả toàn diện, chân chính có mặt tại hiện trường mới biết được, hiểu biết của mình về độ tàn khốc của chiến tranh vũ khí lạnh còn yếu kém cỡ nào. Thiệu Vân An tự mình hiểu lấy, từ khi kết hôn với Vương Thạch Tỉnh tới giờ, gà vịt gia súc trong nhà đều cho Vương Thạch Tỉnh giết, hắn chưa hề động vào một đầu ngón tay. Hắn thậm chí không thể nhìn thấy người chết, chỉ cần là người bị thương thôi cũng đủ khiến hắn da đầu tê dại, hai chân nhũn ra.
Tuy nhiên, Thiệu Vân An không trốn tránh phía sau, cũng không tự đề cao bản thân mà đi chiếu cố người bệnh. Hắn nói với các quân y toàn bộ kiến thức sơ cứu mà hắn biết. Hắn vào phòng bếp hỗ trợ, các tướng sĩ ở đằng trước huyết chiến, hậu phương phải kịp thời bổ sung, các tướng sĩ cần ăn uống, người bị thương cũng cần ăn uống, thời điểm này, ai còn tâm trạng chú ý tới sự biến mất của tiểu thái tử và tiểu Hành Dực. Thiệu Vân An đưa hai bảo bảo và Ni tử vào không gian. Vương Thanh chết sống đòi ở ngoài.
Hổ ca cùng Đại Kim Tiểu Kim đều ở trên chiến trường, Vương Thanh giúp đỡ chăm sóc những người bị thương, Thiệu Vân An rất ngưỡng mộ đứa nhỏ này. Những binh lính bị thương không phải đơn giản là vỡ đầu, sây sát ít da thịt, mà chính là huyết nhục mơ hồ, bị thương nhìn thấy cả xương cốt, còn chưa kể đứt tay đứt chân, ruột đều lòi ra ngoài, Vương Thanh cũng sợ, nhưng nhóc tự nhủ bản thân không được sợ. Hiện tại nhóc có thể bình tĩnh tự nhiên đối mặt với người bị thương nặng, phải nói rằng, ý chí của hài tử cổ đại quả là kiên định.
Vương Thạch Tỉnh cũng lên chiến trường, Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu thuyết phục không nổi. Vương Thạch Tỉnh từng là bách phu trưởng trong đội quân tiên phong thuộc Dực Hổ quân, hắn không thể đứng nhìn nhạc phụ cùng thê huynh ở trên chiến trường giết địch, còn hắn thì núp ở phía sau. Tưởng Mạt Hi ở lại hậu phương, hiện giờ nhóc đã hoàn toàn thu phục trại thủ công.
Thiệu Vân An lấy hết toàn bộ linh nhũ ra ngoài, hàng ngày dù là thức ăn cho tướng lĩnh hay binh lính, hắn đều bí mật dùng linh tuyền, lu nước trong nhà bếp đều bị hắn trộm bỏ thêm linh tuyền hoặc linh nhũ. Hắn không có khả năng tham chiến, cũng không có dũng khí chữa trị người bị thương, đây là điều duy nhất hắn có thể làm.
Trong trận chiến này, Hồ Cáp Nhĩ quốc tràn đầy tự tin. Đại Hãn Hồ quốc thậm chí đã lên kế hoạch sau khi xâm lược Đại Yến xong sẽ đốt, giết, cướp bóc như thế nào. Lần này Hồ quốc sẽ tuyệt diệt Đại Yến, giết hết toàn bộ dân trong thành. Bất cứ khi nào đánh chiếm được một thành trì, nữ nhân thì biến thành nô lệ tình dục, nam nhân và hài tử giết chết hết. Thế nhưng, đương lúc quân đội Hồ quốc đánh vào Hổ Hành quan và Dạ Lệ quan, bọn họ lại phát hiện, kế hoạch thì tốt đẹp, nhưng hiện thực đã giáng cho bọn họ một bạt tai.
Hồ Cáp Nhĩ quốc cử toàn bộ binh mã, chia làm hai đường tiến công Hổ Hành quan và Dạ Lệ quan. Bọn họ thừa hiểu không thể để cho hai cánh quân liên thủ, nhưng trên đường tiến công đã gặp phải Dực Hổ quân và Phi Ưng quân tập kích bất ngờ, đối thủ xuất hiện rất đột ngột, thời điểm lính Hồ đi do thám căn bản không phát hiện ra đối phương. Bọn họ không hiểu đối phương phát hiện bọn họ bằng cách nào.
Nhóm quân đột kích đánh xong một trận thì ngay lập tức rút lui, nhưng chỉ một trận này thôi đã khiến Hồ quốc tổn thất gần một vạn quân. Vũ khí của nhóm quân đột kích quá hung hãn, áo giáp quá cứng rắn, đặc biệt trong đội còn bất ngờ có thêm ba con mãnh hổ đáng sợ, chúng nó xông lên, chém ngựa trước rồi lại chém người. Trận đột kích xảy ra giữa đêm, đợi tới khi quân Hồ hấp tấp ứng chiến thì đã không thấy bóng dáng quân đội Yến quốc đâu cả.
Chỉ là dọc đường tới Hổ hành quan và Dạ lệ quan, bọn họ gặp phải đột kích mấy lần, đều là giữa đêm khuya, tiếng hổ gầm ảnh hưởng tới chiến mã, hắc ảnh xuất quỷ nhập thần khiến lòng người sợ hãi. Người Hồ quốc tất nhiên sẽ không biết, người tập kích bọn họ không phải quân đột kích gì cả, chỉ là tiểu đội đặc chủng vừa mới thành lập của Yến quốc. Với thiên lý nhãn trong tay, tiểu đội đặc chủng có thể định vị quân đội Hồ quốc từ khoảng cách xa. Thanh kiếm
saber trong tay (kiếm chém - kiếm cong), tiếp đón những con chiến mã Hồ quốc là những người lính Yến quốc ưu việt, áo giáp cứng rắn trên người trừ khi bị lửa đốt, có thể nói là đao thương bất nhập, vũ khí hiện tại trên lưng ngựa của người Hồ rất khó ứng chiến. Đằng giáp do thợ thủ công vừa mới thiết kế, làm sao người Hồ biết dùng hỏa dược để gây tổn thương áp giáp.
Liên tục gặp bất lợi trên đường đi, đợi đến khi quân đội Hồ quốc tới Hổ Hành quan và Dạ Lệ quan, nhuệ khí đã giảm tới tận cùng. Mà bọn họ còn chưa biết, cơn ác mộng như luyện ngục bây giờ mới chính thức xảy ra.
"Bùm!"
"Bùm!"
Trong quân doanh Dực Hổ quân, dù là tướng lĩnh hay binh lính, mặt mũi ai cũng tái mét do bị dọa. Chiến mã sợ hãi hí vang. Trên tường thành, Võ Uy tướng quân Đại Minh Vinh da đầu tê dại, toát hết mồ hôi lạnh. Bên ngoài tường thành, binh mã Hồ quốc chưa chiến đã loạn. Dưới những tiếng nổ "ầm ầm" rung trời, chiến binh cùng chiến mã Hồ quốc trong khoảnh khắc bị nổ tung thành từng khối thịt, cảnh tượng chẳng khác nào tu la địa ngục. Các tướng lĩnh vốn chết lặng với tử vong trên chiến trường thầm cảm thấy "may mắn" vì mình không phải người Hồ, nếu không bọn họ đã sớm co ro vì sợ hãi.
Phi Ưng quân và Dực Hổ quân rút vào trong thành phòng thủ. Thợ thủ công và Tưởng Mạt Hi còn đang vùi đầu làm việc, không hề bị mấy tiếng nổ "bùm bùm" khủng khiếp bên ngoài ảnh hưởng. Những người còn lại chỉ dám nén cơn hoảng loạn mà chăm chỉ làm việc, cố gom đủ dũng khí mà cống hiến hết mình vì nhiệm vụ. Nhưng mỗi khi tiếng "gầm thét" ở bên ngoài vang lên, bọn họ không khỏi nhìn ra ngoài, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, là trời sập hay đất nứt?
Tại doanh trại cứu trị người bị thương, Vương Thanh giúp đỡ quân y buộc băng vải cho một binh lính bị gãy chân, mỗi khi phát ra tiếng "bùm", hai tay nhóc đều run lên. Vương Thanh biết cái gì tạo ra âm thanh đó, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên trải nghiệm, cho nên không thể kiểm soát bản năng phản ứng của cơ thể, nhưng so ra, nhóc vẫn là người bình tĩnh nhất tại hiện trường.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Không biết. Tiếng ầm ầm đó là gì vậy?"
"Chẳng lẽ là địa chấn?"
"Địa chấn gì mà mặt đất không nứt, phòng ở không động đậy?"
"Cái tiếng này thật là đáng sợ. Không biết các tướng quân có việc gì không?"
"Miệng quạ đen! Phi phi phi! Chúng ta có thần thú phù hộ, có Trung Dũng công và Vương Thiệu chính quân ra trận, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!"
Vương Thanh mím chặt miệng muốn nói với bọn họ đây chỉ là tiếng mìn nổ.
"Đại, đại soái, kia, cái kia, là, gì, gì, cái thứ gì..."
Thân mình như gấu của Đới Mạo núp phía sau đại soái, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, y muốn ói a!
"Ọe!"
Tào quân sư nhảy qua một bên nôn ọe, thỉnh tha thứ cho y, y thực sự không thể nhịn được nữa.
"Ọe!"
Có người lại nôn mửa. Tào quân sư nôn mửa dường như vừa mới bật công tắc gì đó, tiếng nôn mửa lần lượt hết người này tới người khác vang lên, cuối cùng Đới Mạo cũng không kìm được mà chạy sang một bên phun ra, không phải bởi vì ghê tởm, mà là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể do sợ hãi tột đột. Đại Minh Vinh cũng muốn nôn, nhưng ông là đại soái, phải nhẫn nhịn đến cùng.
Chờ Đới Mạo nôn xong, nhũn chân bò về chỗ cũ, nghe câu trả lời muộn màng từ đại soái. "Đó là mấy thứ đồ ngươi dẫn người đem chôn."
Giề!?
Đới Mạo thình thịch một tiếng, ngã phịch xuống đất, mồ hôi túa ra vì sợ, đại soái sai y đi chôn thứ đồ kinh khủng vậy ư?!
Tiếng bom tan, quân đội Hồ quốc trở nên hỗn loạn, người Hồ may mắn sống sót đâu còn bóng dáng chiến sĩ nữa, từ lâu đã bị dọa chết khiếp, quỳ trên mặt đất cầu thần linh bớt giận.
Đại Minh Vinh vung tay phải. "Kích trống!"
Tùng, tùng, tùng, trống trận âm vang.
Đới Mạo lập tức phấn chấn tinh thần, tất cả tướng lĩnh vào tư thế chuẩn bị, Đại Minh Vinh hạ lệnh. "Mở cổng thành, nghênh địch!"
Uuuuu!
Tiếng tù và vang lên, vó ngựa ầm ầm. Lần này, binh lính Yến quốc mở toang cửa thành, lần đầu tiên sau nhiều năm, bọn họ chuyển thủ thành công, đón đánh Hồ tặc!