Thiệu Vân An không trách nhiệm ném xuống một mớ hỗn loạn rồi về nhà, hai đứa nhỏ trong nhà còn chưa biết đâu. Về đến nhà, Vương Thanh và Ni tử ở trong phòng luyện tự, Quách Tử Du ở bên cạnh phụ đạo, Quách Tử Mục thì giặt đồ. Thấy hai người, Quách Tử Mục lập tức đứng lên. Thiệu Vân An nhìn hai bàn tay bị đông lạnh đến hồng hồng của y, lập tức nhờ Vương Thạch Tỉnh đi nấu nước nóng, nói. "Quần áo của ta và Tỉnh ca chúng ta tự mình giặt, của Thanh nhi và Ni tử ngươi giúp hai đứa giặt, áo trong của Ni tử để tự nàng giặt. Chờ sau này trong nhà có nữ giúp việc thì giao cho nữ nhân ấy làm."
Quách Tử Mục hơi cúi đầu, y vốn dĩ đã hướng nội, lại càng hướng nội hơn sau tai hoạ ở nhà, càng không muốn lộ mặt ra ngoài. Hiện tại khuôn mặt sạch sẽ, đã nhiều năm làm khất cái, y không biết làm sao lấy diện mạo thực sự gặp người.
"Không có gì, chút việc này ta làm được. Áo trong của Ni tử ta để lại cho nàng."
Thiệu Vân An vỗ vai để y thả lỏng, nói. "Quần áo của ta và Tỉnh ca, Tỉnh ca đã quen tự giặt, không phải khách sáo với ngươi đâu. Ngươi cứ nỗ lực xem nơi này như nhà của mình. Ngươi biết làm mì không?"
Quách Tử Mục gật đầu. Y tướng mạo tuấn mỹ, có mẫu thân và ca ca che chở, nhưng trong nhà nghèo khổ, chuyện gì nên làm y đều đã làm, chưa từng vì diện mạo bên ngoài mà kiêu ngạo.
Thiệu Vân An nói. "Ta sẽ không làm mì. Như vậy đi, mì sợi trong nhà sau này giao cho ngươi làm, Tỉnh ca có thể có thêm chút thời gian rảnh rỗi."
"Được!" Có việc để làm, Quách Tử Mục yên tâm hơn nhiều.
"Chốc nữa ta sẽ làm chút điểm tâm, ngươi giúp ta."
"Được!" Quách Tử Mục hơi ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ an tâm khi được yêu cầu làm việc.
Vương Thạch Tỉnh bắc nồi nước xong thì đi bổ củi. Thiệu Vân An vào phòng hai huynh đệ, Quách Tử Du ở trong phòng nghe tiếng hai người trở về thì vội xuống giường, bị Thiệu Vân An ngăn lại. Thiệu Vân An đi qua ngồi xuống, hướng Vương Thanh và Vương Ni nói. "Đại Quách thúc thúc chính là tú tài, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện mới lưu lạc đến tận đây, các con có gì không hiểu cứ hỏi đại Quách thúc thúc."
Hai đứa nhỏ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Quách Tử Du khiến y không khỏi đỏ mặt. Thiệu Vân An nhìn Quách Tử Du nói. "Quách đại ca, ngươi và Quách nhị ca cứ xem nơi đây là nhà mình. Buổi chiều lên huyện ta sẽ gặp đại ca, giải thích rõ sự tình của hai người, nhờ hắn hỏi thăm tin tức phía bên kia."
Biểu tình Quách Tử Du lập tức biến đổi, xuống giường hành lễ. "Đa tạ, đa tạ ngươi."
"Đã nói là xem chỗ này như nhà mình, đừng lúc nào cũng khách khí như vậy." Ấn Quách Tử Du về chỗ, Thiệu Vân An nói tiếp. "Chờ dọn nhà, có rất nhiều việc chờ các ngươi làm. Hai đứa nhỏ nhà ta cũng chịu qua không ít khổ sở, lúc trước Tỉnh ca ra ngoài ba năm, mới trở về chưa bao lâu, hai đứa nhỏ mới có cuộc sống an lành hơn. Sau này đành phiền toài Quách đại ca tốn nhiều tâm tư, Thanh nhi đang học vỡ lòng, đầu xuân sang năm sẽ vào tư thục, trước đó nhờ Quách đại ca chỉ điểm thêm cho nó."
Quách Tử Du phát thệ, nói. "Ngươi yên tâm. Ta tuy bất tài nhưng cái gì có thể dạy, ta sẽ dạy lại cho Thanh nhi." Y vừa rồi còn cùng đệ đệ nghi hoặc vì sao trên tay tiểu hài tử lại có nhiều vết chai như vậy, xem ra trong nhà cũng có sự tình.
"Cha nhỏ, con sẽ cố gắng." Vương Thanh cũng phát thệ.
Thiệu Vân An xoa đầu bé. "Đương nhiên phải cố gắng, nhưng đừng có biến mình thành con mọt sách. Sầm viện trưởng ở huyện học có một trường tư thục riêng gọi là Bạch Nguyệt học đường, Sầm viện trưởng muốn con sang năm mùng một tháng hai đến Bạch Nguyệt học đường đọc sách. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày con sẽ đến chỗ Sầm viện trưởng để ông dạy phụ đạo. Nữ phu tử cho Ni tử cũng đã tìm được, là phu nhân của viện trưởng. Ni tử theo lão nhân gia học cầm, hai ngày đi một chuyến. Hai đứa con phải nghe lời Sầm viện trưởng và Sầm phu nhân, không được lười biếng."
Quách Tử Du thần sắc chấn động, hai đứa nhỏ còn chưa kịp phản ứng. Qua một lát, Vương Thanh la lên một tiếng nhào tới, Vương Ny cũng hô lên bổ nhào vào người cha nhỏ.
"Cha nhỏ! Con có thể học cầm?"
"Đúng, đúng, Ni tử nhà chúng ta phải làm tài nữ."
"Cha nhỏ cha nhỏ, là vị viện trưởng ở huyện học rất lợi hại, rất lợi hại dạy con sao?"
"Đúng vậy, con phải vì cha nhỏ tranh đua."
"Cha nhỏ!"
Trong sân viện, nghe tiếng bọn nhỏ la hét, khoé miệng Vương Thạch Tỉnh hơi câu lên, một chút một chút bổ củi ra. Quách Tử Mục cũng thập phần kinh ngạc, Sầm viện trưởng? Thiệu tiểu ca thế nhưng có thể để Sầm viện trưởng nhận hài tử nhập học, còn tự mình phụ đạo? Đối với chủ nhân nông gia tiểu viện này, trong lòng Quách Tử Mục lần đầu tiên tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc, họ là người như thế nào, gia đình nông gia này rốt cuộc là gia đình như thế nào?
Vương Thanh cùng Vương Ni cũng vừa khóc vừa cười. Đối với Vương Thanh mà nói, tin tức này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Tiểu thúc còn chưa thể vào Bạch Nguyệt học đường, bé lại có thể vào.
Thật vất vả hống hai đứa bé bình tĩnh một ít, lại có người tới gõ cửa. Triệu Nguyên Đức, Triệu Hà mang theo Triệu Tùng Bác, Vương Thư Bình mang theo Vương Diễn lại đây. Trên tay người nhà hai bên mang theo rất nhiều lễ vật. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn tiến lên hướng Thiệu Vân An dập đầu, bị Vương Thạch Tỉnh nâng dậy.
Hai nhà lại đây thứ nhất là để cảm tạ, thứ hai là tìm Thiệu Vân An xin ý kiến. Muốn đến gặp viện trưởng đại nhân, mang theo lễ vật gì mới thích hợp, còn cả quà nhập học nữa, không thể chỉ vì Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói không cần là bọn họ coi như không cần chuẩn bị. Thiệu Vân An gọi Quách Tử Du ra giới thiệu, chỉ nói là hai huynh đệ đến làm công. Biết Quách Tử Mục không thích gặp người, Thiệu Vân An liền mời mọi người vào phòng của hắn và Vương Thạch Tỉnh.
Quà nhập học ở chỗ Sầm viện trưởng xác thực không cần thêm tiền. Triệu Hà cùng Vương Thư Bình mang bạc đến chỗ Thiệu Vân An để hắn thu nhận. Thiệu Vân An đẩy bạc trở về, nói hai nhà không cần vội, hắn sẽ giải thích lý do. Sầm viện trưởng tiếp thu ba hài tử là chuyện nhân tình lớn hơn tiền bạc, cho nên bạc này Thiệu Vân An sẽ không đưa cho viện trưởng. Mà nhà hắn lại không thiếu tiền, hắn sở dĩ mang theo hai hài tử Vương Diễn và Triệu Tùng Bác là vì giao tình của ba nhà. Nếu cảm thấy ngại, về sau mỗi năm giúp hắn làm ít dưa chua, rau ngâm, thịt khô này đó là được. Phía bên Sầm viện trưởng không cần bạc, nhưng nếu trong nhà có đặc sản nào đó, ví dụ như thổ sản trên núi, đồ ăn nhà làm, trứng gà nhà nuôi, hay mứt trái cây chẳng hạn, ngày lễ tết có thể mang tới biếu tặng Sầm viện trưởng biểu đạt lòng cảm tạ.
Ví dụ như ngày hôm nay là ngày đầu tiên ra mặt phu tử, Triệu Hà có thể mang tặng mấy bình mứt sơn tra và táo đỏ, Vương Thư Bình có thể tặng hai con gà, một rổ trứng già, lại chuẩn bị cho hài tử một bộ xiêm y tươm tất sạch sẽ. Buổi chiều Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sẽ mang mấy hài tử đi, bọn họ không cần theo cùng.
Phu phu Triệu Nguyên Đức cùng Vương Thư Bình ngàn vạn lần cảm tạ, so với phương thức kiếm tiền Thiệu Vân An đưa cho bọn y quả thật còn quý giá hơn. Vương Thanh, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn mỗi ngày cùng nhau học tập, rất thân thiết với nhau, lúc này có thể cùng vào Bạch Nguyệt học đường đọc sách, ba hài tử vô cùng cao hứng, sau đó lại có thể tiếp tục làm bạn học mà yên tâm nhiều hơn.
Đem hai nhà thiên ân vạn tạ tiễn đi, Thiệu Vân An vào phòng bếp. Tuy nói hôm qua đã đi hành lễ, hôm nay bái sư, nhưng vẫn phải chuẩn bị vài phần lễ vật. Có thể không cần quý trọng, nhưng phải có lòng. Thiệu Vân An kêu Quách Tử Mục đến trợ giúp, Quách Tử Du ở trong phòng hướng dẫn hai đứa nhỏ gặp phu tử thì phải hành lễ thế nào, biểu hiện như thế nào.
Thiệu Vân An tính toán dùng gạo nếp, có thể làm bánh gạo nếp cốt dừa (
bánh Nuomici). Ngoài nhân đậu đỏ đã được nghiền nát, còn có nhân mè đen, nhân đậu phộng, nhân mứt dương nãi quả. Bên ngoài bánh gạo nếp bọc một lớp cùi dừa nạo là ngon nhất, trong không gian có nhưng không thể dùng, Thiệu Vân An liền nghĩ cách làm khác. Hắn cắt khai tây thành khoanh đem chiên sau đó đánh rời thành vụn nhỏ
Làm bánh gạo nếp đương nhiên phải chuẩn bị gạo nếp. Quách Tử Mục dùng cối đá xay gạo, Thiệu Vân An ở phòng bếp làm nhân bánh, mè đen cho thêm đường mạch nha vào nấu nhừ, đậu phộng phải rang thơm sau đó nghiền nát. Thiệu Vân An muốn lên huyện xem có bán mật ong hay không, trong không gian có rất nhiều mật ong, hắn ở bên ngoài mua một ít là có thể đem đồ trong không gian lấy ra dùng.
Đợi Quách Tử Mục xay xong gạo nếp, Thiệu Vân An lấy bột bỏ vào nồi, cho ít dầu, đổ nước vào trộn đều, nếu có sữa bò thì tốt biết mấy. Trộn xong thì đặt lên bếp hấp, chờ nguội thì bọc lấy nhân, lăn qua vụn khoai tây là được.
Quách Tử Mục đứng bên cạnh nghiêm túc xem, nghiêm túc học, cảm thấy vô cùng mới lạ. Chờ Thiệu Vân An làm xong một cái bánh, thì cả hai liền bắt đầu làm. Vừa bao bánh, Thiệu Vân An vừa nói về bánh dày. Hai loại này cái nào Quách Tử Mục cũng chưa từng ăn qua, lúc Thiệu Vân An nói như thế nào làm bánh, y nhịn không được nuốt cổ họng. Mấy món điểm tâm ngọt này đối với Thiệu Vân An chỉ là chuyện nhỏ, hắn chỉ không biết làm mì, nhưng lại biết làm bánh mì, điểm tâm và bánh kem. Ai kêu hắn thích làm, lại còn ham thích môn nghệ thuật của mấy chị em phụ nữ nữa.
Sau khi bao hết nhân, Thiệu Vân An cầm lên một cái bánh đưa đến trước mặt Quách Tử Mục. "Nếm thử xem."
Khuôn mặt Quách Tử Mục đỏ bừng, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không chịu nổi dụ hoặc mở miệng. Bảy năm lang bạc, trong đó có bốn năm làm khất cái, sao có thể chịu nổi dụ dỗ như vậy.
Bánh gạo nếp cốt dừa Thiệu Vân An làm không quá lớn, Quách Tử Mục cắn một cái là hết một viên, phá nát lớp da bánh mềm mại bên ngoài là lớp nhân hạt mè thơm nồng chảy ra, hốc mắt Quách Tử Mục phiếm đỏ.
"Ăn ngon."
Thiệu Vân An làm bộ không thấy nước mắt Quách Tử Mục, nói. "Mỗi thứ chúng ta để lại vài cái ở nhà ăn, còn lại buổi chiều mang tặng Sầm viện trưởng. Món này làm không khó, nếu thích về sau thường xuyên làm."
"Ừ."
Mỗi loại nhân Thiệu Vân An phân ra sáu viên, vừa lúc mỗi người một viên, để Quách Tử Mục bưng vào phòng. Vương Thanh và Vương Ni lại có lộc ăn. Quách Tử Du và Quách Tử Mục giống nhau, ăn xong viên
đầu tiên liền chảy nước mắt. Thiệu Vân An đem phần còn lại bỏ vào hộp, thời tiết lạnh hôm nay lại càng thích hợp, gạo nếp cốt dừa để lạnh khi ăn sẽ càng dai.
"Cha nhỏ, bánh này làm sao vậy? Có giống bánh dày không?" Ni tử hai mắt tròn to hỏi.
"Không khác lắm. Muốn làm cái này trước hết phải xay gạo thành bột, dễ làm hơn bánh dày nhiều."
"Con muốn học!"
"Đương nhiên! Nhưng phải đợi con bái sư đã."
"Vâng ạ!"
Nhìn Thiệu Vân An và hai đứa nhỏ tương tác với nhau, Quách Tử Du và Quách Tử Mục rất hiếu kỳ. Tuổi tác của Vương Thanh và Vương Ny vừa nhìn là biết không phải Thiệu Vân An thân sinh, nhưng hai đứa nhỏ lại rất gần gũi Thiệu Vân An. Sau này, lúc biết rõ tình huống trong nhà, hai người đối với Thiệu Vân An càng thêm nhiều phần kính nể.
Sau cơm trưa, Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình mang hài tử tới. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn nhìn qua thực khẩn trương, hai hài tử mang y phục mới để ăn tết mặc vào. Vương Thanh và Ni tử cũng rất hồi hộp, nhưng mà có cha nhỏ bên cạnh, hai bé tốt hơn một ít. Nói Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình yên tâm, Thiệu Vân mang theo bốn hài tử lên xe ngựa, Vương Thạch Tỉnh đánh xe.
Dọc đường đi, Thiệu Vân An tranh thủ trấn an bốn đứa nhỏ, dặn dò mấy bé gặp phu tử phải tự nhiên lễ phép, phu tử hỏi cái gì nếu không biết thì không cần sợ, cứ trả lời là không biết. Mất mặt không sao, quan trọng là tuyệt đối không được ra vẻ hiểu biết hoặc dùng mánh lới. Sầm phu tử giao thiệp với rất nhiều người còn thông minh hơn bọn bé, không được ở trước mặt phu tử thể hiện tâm cơ, phải biết thành thật. Bốn hài tử nghe thế liên tục gật đầu, cũng không cảm thấy khẩn trương nữa.
Tới phủ phu tử, Vương Thạch Tỉnh đi gõ cổng, thủ vệ vừa thấy là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, không nói hai lời liền mời bọn họ tiến vào. Xe ngựa giao cho thủ vệ dẫn đi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mang bốn hài tử theo sau tiểu tư dẫn đường vào trong, bốn hài tử lại bắt đầu lo lắng. Thiệu Vân An dắt tay Vương Thanh và Vương Ni, Vương Thạch Tỉnh dắt tay Triệu Tùng Bác và Vương Diễn.
Đi vào chính sảnh, liền thây Sầm phu tử và một vị lão phu nhân đã ngồi ở thượng vị. Thiệu Vân An hành lễ. "Sầm lão, phu nhân."
Sầm phu nhân hướng Thiệu Vân An và bọn nhỏ nở nụ cười, Sầm lão gọi bốn hài tử lại gần. Bốn đứa nhỏ bị Thiệu vân An đẩy bước lên, quỳ xuống. "Viện trưởng đại nhân, phu nhân."
"Lên lên."
Bốn hài tử đứng lên, đều cúi đầu. Sầm phu nhân mở miệng. "Ni tử đúng không, đến đây."
Thiệu Vân An đẩy Ni tử vô cùng khẩn trương lên, lấy hộp đồ ăn đưa tới. "Đây là một ít điểm tâm ta chuẩn bị."
Sầm phu nhân nhận lấy nhưng không mở ra. Bà nắm tay Ni tử kéo dậy. "Các ngươi nói chuyện đi, nữ quyến chúng ta tránh đi trước đã."
Sầm lão hướng phu nhân gật đầu, Thiệu Vân An cũng cho Ni tử một ánh mắt cổ vuc, Ni tử an tĩnh theo Sầm phu nhân rời khỏi.
Tiếp theo, Sầm lão hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh xua xua tay. "Hai người các ngươi muốn làm gì thì làm đi, hài tử ta giữ lại, phải kiểm tra bọn nhỏ. Hai canh giờ nữa các ngươi tới đón."
"Vất vả Sầm lão, ta và Tỉnh ca vừa lúc cũng có việc." Thiệu Vân An xoa đầu ba hài tử. "Nghe lời viện trưởng đại nhân, phải lễ phép."
"Vâng."
Lại xoa xoa đầu Vương Thanh, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh bước đi. Rời khỏi Sầm phủ, Vương Thạch Tỉnh lo lắng hỏi. "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Sẽ không. Sầm lão chắc là muốn xem tình trạng học tập của bọn nhỏ đến đâu, sau đó mới đưa ra bài giảng thích hợp. Phía bên Sầm phu nhân lại càng không cần lo lắng. Bốn hài tử đều không phải không biết đúng mực."
Thiệu Vân An nói như vậy, Vương Thạch Tỉnh thả lỏng hơn hẳn.
Hai người không đi dạo ngoài đường phố, mà đến thẳng Nhất Trượng Hiên tìm Hứa chưởng quầy, truyền lại ý của Tứ thúc và Ngân thúc, cũng trình bày ý kiến riêng của hắn. Hứa chưởng quầy đã sớm đoán được khả năng không cao căn cứ vào thái độ của hai nhà sáng nay. Thiệu Vân An đến góp ý, ông ngay tức khắc đồng ý. Vương Thạch Tỉnh đi gọi Tứ thúc và Thu thúc tới bàn bạc giá cả với Hứa chưởng quầy, ký thư khế. Vì bộ phận trên thân heo bất đồng nên giá cả cũng bất đồng, dù sao hai bên đều không chịu thiệt là được.
Ở Nhất Trượng Hiên cùng Hứa chưởng quầy uống chén trà, hai người đến gian hàng của Thu thúc mua năm cái bánh cùng năm phân thịt theo giá gốc, rồi đi đến huyện nha. Tưởng Khang Ninh còn đang thẩm án, hai người đến hậu viện chờ y, cũng nhờ gã tiểu tư mang bánh và thịt đến phòng bếp hâm nóng. Chờ Tưởng Khang Ninh xử án xong trở lại, Thiệu vân An vào phòng bếp chuẩn bị hai phần bánh kẹp thịt, trong phòng bếp có rau thơm, hắn liền bỏ thêm vài cọng rau thơm. (rau ngò rí hay rau mùi tây)
Tưởng Khang Ninh còn chưa ăn sáng, y nhờ Thiệu Vân An phao giúp một chén trà long tĩnh, ăn thêm một cái bánh kẹp thịt, lúc này mới lấp đầy bụng. Chuyến này Thiệu Vân An tới là vì sự tình của huynh đệ Quách gia, Tưởng Khang Ninh lau miệng, nói. "Vị Dung tri phủ này ta có nghe nói. Hoàng thượng đã xử trí hắn hay chưa ta không biết, nhưng sớm hay muộn chắc chắn hắn sẽ bị xử trí. Ngươi cứ nói hai huynh đệ Quách gia kia yên tâm ở lại, cái khác ta không dám hứa, nhưng chỉ cần bọn họ ở Sắc Nam phủ này liền tuyệt đối an toàn. Tri phủ Sắc Nam phủ là sư huynh ta."
Thiệu Vân An cười cười. "Sư huynh của đại ca chỉ sợ là ở khắp Đại yến quốc này nơi nào cũng có."
Tưởng Khang Ninh không phản bác, nói. "Lúc trước ta từng là thẩm phán ở huyện Hoài An, cũng thuộc Sắc Nam phủ. Lão sư thứ nhất là nhờ sư huynh chiếu cố ta, thứ hai cũng hi vọng ta có thể đạt một số thành tựu để hỗ trợ sư huynh. Sự tình của Dương Thiên Uy ta sẽ kêu người đi điều tra. Quách Tử Du nếu muốn lại tham gia khoa khảo có thể trở về, cũng có thể nhập hộ tịch vào thôn Tú Thuỷ, ngươi trở về hỏi thăm ý tứ của hắn. Nếu muốn trở về cũng không phải sợ."
Chiến sự biên quan đã kết thúc, hoàng thượng một lòng chỉnh đốn lại triều cương, loại người nhưng Dung tri phủ, Dương Thiên Uy chắc chắn không thể lưu lại. Hai người họ lưu lạc bảy năm, ta nghĩ Dương Thiên Uy không thể truy tìm bọn họ lâu như vậy. Chỉ cần Quách Tử Du thi đậu cử nhân, ngay cả Dung tri phủ cũng không thể tuỳ ý làm bậy. Nếu hắn còn lo ngại, hắn có thể ký giấy bán thân cho ngươi, như thế là có thể chuyển hộ tịch vào thôn Tú Thuỷ, sau đó ngươi giải trừ khế bán thân cho hắn thì hắn quang minh chính đại là người thôn Tú Thuỳ."
Thiệu Vân An. "Cám ơn đại ca, như vậy hai huynh đệ bọn họ mới có thể yên tâm sinh hoạt."
Tưởng Khang Ninh nói tiếp. "Ít hôm nữa ta sẽ lên kinh thành, trước khi ta trở về không thể bại lộ chuyện lá trà và Dương nãi tử tửu. Người khác không sao, chỉ ngại người bên Hầu gia nghe được tiếng gió. Trước khi mọi việc xác định, không thể để cho người khác nhúng tay."
"Ta minh bạch. Lá trà và rượu ta mới chỉ đưa cho đại ca và Sầm lão. Bây giờ trong nhà có thêm người lạ, ta sẽ không lấy ra, hai đứa nhỏ sẽ không nói bậy."
"Vậy thì tốt."
Hai người phải đợi bọn nhỏ, nên lưu lại ở chỗ Tưởng Khang Ninh. Tưởng Khang Ninh và Thiệu Vân An nhân cơ hội thảo luận chi tiết về cách làm sinh ý trà và rượu. Càng nghe, Tưởng Khang Ninh càng cảm thấy Thiệu Vân An mới chân chính thích hợp làm thương nhân. Đáng tiếc Thiệu Vân An không hề có hứng thú với đại chủ nhân sau lưng Nhất Trượng Hiên, hắn chỉ muốn kiếm đủ tiền để toàn gia có thể sinh hoạt vô ưu vô lo, tận hưởng cuộc sống.
Trà, rượu và các vật phẩm đi kèm như: trà bánh, bánh kẹo, trà cụ... là trọng điểm Tưởng Khang Ninh lần này thượng kinh. Làm toàn bộ Đại Yến Quốc là đầu tiên, là duy nhất, về phương diện thương nghiệp là cơ hội vô hạn. Nếu làm tốt, không nói Thiệu Vân An kiếm được tuyệt bút bạc, con đường tiền đồ của Tưởng Khang Ninh cũng trở nên rộng mở.
Thời gian không còn nhiều, cùng Tưởng Khang Ninh nói không sai biệt lắm, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh đi đón hài tử, Tới Sầm phủ, nhìn vẻ mặt tươi cười của lão nhân, lại nhìn ánh mắt loan loan của Vương Thanh, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn, Thiệu Vân An mỉm cười, việc này tuyệt đối không thành vấn đề.
Chưa đề cập đến Ni tử, biểu hiện của ba hài tử quả thực nằm ngoài mong đợi của Sầm lão, đặc biệt là một vài ý tưởng khiến người kinh hãi. Sầm lão biết được Thiệu Vân An có kể chuyện xưa và giảng giải thành ngữ cho bọn nhỏ, cũng nói ra một ít điển tích để bọn nhỏ tự phân tích, ông liền minh bạch. Đối với mấy ý tưởng trong đầu Thiệu Vân An, không phải ông không hiếu kỳ, chẳng qua ông không hỏi nhiều.
Lúc Ni tử đi ra, trên mặt còn mang nét ửng đỏ, tinh thần rất tốt. Sầm phu nhân tự mình đưa Ni tử ra, cũng nói với Thiệu vân An là Ni tử có thiên phú học cầm, bây giờ bắt đầu học là thích hợp nhất. Sau này Ni tử theo Sầm phu nhân học cầm cũng có thể học thêm chữ, đọc sách. Thiệu Vân An lập tức kêu Ni tử quỳ xuống dập đầu. Sầm phu nhân xem như chính thức nhận Ni tử làm đồ đệ.
Chuyện bái sư mặc kệ thời đại nào cũng là chuyện lớn. Sầm lão rất thẳng thắn, nói năm ngày sau là ngày lành, có thể để cho Ni tử chính thức bái sư, cũng nhân ngày này cho Ni tử một đại danh. Vương Thạch Tỉnh đứng một bên, nhìn Thiệu vân An nắm tay Ni tử cảm tạ Sầm lão cùng Sầm phu nhân, độc nhãn sâu thẳm.