Rượu Thiệu Vân An chuẩn bị là rượu trắng 38 độ thông thường. Thời đại này chưa có rượu trắng. Rượu gạo bình thường nồng độ cồn rất thấp, rượu Thiệu Vân An tự nhưỡng nồng độ rất cao. 38 độ đối với cổ nhân mà nói đã là rượu mạnh. Hắn không dám lấy ra rượu Mao Đài, rượu ngon cao lương, chỉ lấy ra rượu trắng vô cùng bình thường, vậy thì sau này lúc nhưỡng rượu mới không bị lộ tẩy. Rượu trắng bình thường hắn vẫn có thể nhưỡng, chẳng qua hắn thích rượu vang hơn. Trong không gian có tới mấy bộ dụng cụ, thiết bị sản xuất rượu vang, nhưng rượu trắng chỉ có một bộ.
Rượu trắng chỉ có hai bình nhỏ. An công công mang một bình đặt lên bàn, cẩn thận khai phong. Lớp niêm phong vừa mở, An công công cùng Trác công công phụ giúp bên cạnh tức khắc hít sâu mấy cái, Trác công công quay đầu lại. "Hoàng thượng, quân hậu, rượu này quả thực rất thơm!"
Hoàng thượng cùng quân hậu đồng thời đứng dậy đi đến, Tưởng Khang Thần cũng hiếu kỳ vô cùng nên lớn mật qua theo. Còn chưa đến cạnh bàn, cái mũi Vĩnh Minh đế đã động động. Y nện nhanh bước chân đến bên cạnh, ngửi ngửi, lập tức hô. "Mau rót cho trẫm một ly!"
An công công dùng cái muôi múc ra đổ vào hai cái ly rượu. Vĩnh Minh đế cầm lên một ly, ngửi một hơi, ánh mắt khiếp sợ, nhấp một ngụm nhỏ, tiếp theo, hai mắt y nhìn trừng trừng ly rượu. Quân hậu thấy thế, cũng lập tức nhấp một ngụm, sau đó mở to mắt. "Rượu này!"
Những người còn lại đầy tò mò, rượu này làm sao? Ngửi qua rất thơm mà ta! Quân hậu nhấp thêm một ngụm, nói. "Các ngươi cũng nếm thử đi."
An công công tức khắc rót thêm ba ly, ông, Trác công công và Tưởng Khang Thần cùng thưởng thức, ai cũng khiếp sợ không thôi, rượu này thơm quá chừng!
"Rượu trắng vào trong miệng vị cay cay, nhưng rồi lại có chút khác so với dương nãi tử tửu. Ai nha, nô tài cũng không biết hình dung thế nào, uống thống khoái, uống ngon!"
An công công nhịn không nổi uống thêm một miếng, trên mặt lộ vẻ kinh diễm.
Tưởng Khang Thần chép miệng nói. "Rượu trắng này tuyệt đối có thể giữ chân thương nhân bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc."
Vĩnh Minh đế nghe thế, biểu tình lập tức thay đổi. "Cái gì? rượu này không phải cho trẫm?" Dường như quên béng mất lá thư của Thiệu Vân An có nhắc dùng rượu này để giữ chân thương nhân.
An công công dừng lại, Tưởng Khang Thần dừng lại, Trác công công cũng dừng lại. Quân hậu ho nhẹ hai tiếng, nắm tay Vĩnh Minh đế, ngọt ngào nói. "Hoàng thượng ngài quên sao? Thương nhân bộ lạc Sơn nhân và Tiên lộc quốc tới đây, nguyện ý ra giá cao mua trà mới và dương nãi tử tửu. Nhưng trong tay chúng ta hết hàng, Hằng viễn hầu phủ lại như hổ rình mồi. An trạch muốn yên lòng các vị thương nhân mới viết thư cho Thiệu Vân An, nhờ hắn nghĩ biện pháp. Rượu trắng này chính là biện pháp duy nhất."
"Không được!"
Vĩnh Minh đế đương nhiên nhớ, nhưng y lại không muốn nhớ tới!
"Rượu này trẫm còn chưa được uống sao lại giao cho người nước khác? Không được! Lệnh Thiệu Vân An nghĩ cách khác! Rượu này, trẫm muốn!" Vĩnh Minh đế tuỳ hứng nhìn An công công đang ngốc nghếch đứng hình. "Thiệu Vân An còn bao nhiêu rượu trắng?"
Quân hậu cũng hỏi. "An công công, Thiệu Vân An còn rượu này hay không?"
An công công nhanh chóng lắc đầu. "Không, không còn. Trong thư có nói, hắn chỉ có hai bình này. Muốn nhưỡng rượu này cần có ngũ cốc (cao lương), triều ta có lệnh cấm dùng cao lương nhưỡng rượu, hắn chỉ dám làm nhiêu đây. Hai bình này là hắn tuỳ ý nhưỡng thử, không nghĩ tới có thể nhưỡng ra rượu trắng."
Vĩnh Minh đế nổi giận, y là hoàng thượng, đương nhiên không thể làm trái luật, nhưng so sánh với dương nãi tửu, y càng thích vị rượu này hơn.
Quân hậu thấu hiểu Vĩnh Minh đế nhất, nói. "Dùng lúa gạo để nhưỡng rượu xác thực trái với luật pháp, nhưng nếu chỉ làm vài bình để bản thân thưởng thức thì không sao. Đúng rồi hoàng thượng, ngài còn nhớ thần từng nói với ngài, An công công bọn họ muốn mở phòng đấu giá, bán ít đồ quý hiếm, rượu trắng này là thích hợp nhất. Dựa vào số lượng không nhiều, lại dùng lúa gạo dư của chính mình làm ra thì không tính là trái luật, hoàng thượng nghĩ sao?"
Vĩnh Minh đế thực sự muốn hôn quân hậu của mình một cái. Y gật đầu. "Ý của quân hậu rất tốt."
Quân hậu lại nói. "Dùng hai bình rượu trắng để giữ khách thì hơi lãng phí. Hoàng thượng, ngài thấy thế này tốt không? Bộ lạc Sơn nhân và thương nhân Tiên Lộc quốc không thể để vào tay người khác. Không bằng hoàng thượng mở yến tiệc trong cung để công khai, mời bọn họ tiến cung, thứ nhất là để nhắc nhở bọn họ nên hợp tác với ai, thứ hai, thưởng bọn họ một ly rượu trắng, cho bọn họ thấy rõ rượu hảo hạng chân chính đang nằm trong tay ai. Dù thương nhân khác có sở hữu thì cũng là dùng thủ đoạn mới có. Thương nhân đều khôn khéo, nhất định sẽ hiểu dụng ý của ngài, bọn họ nhất định không muốn làm địch nhân với ngài. Như vậy hoàng thượng sẽ không lãng phí hai bình rượu trắng, vừa có thể giữ chân những thương nhân kia, nhất cử lưỡng tiện."
"Tốt, rất tốt.!"
Vĩnh Minh đế không kiêng kị gì mà ôm eo quân hậu, tâm tình phấn khởi. An công công nở nụ cười, có thể giữ lại hai bình rượu ngon cho hoàng thượng, ông cũng vạn phần vui vẻ. Quả nhiên quân hậu lợi hại nhất!
"Hoàng thượng, còn có kim chi, ngài có muốn nếm thử hay không?"
"Được."
Vĩnh Minh đế tâm tình thực sự rất hưng phấn. Thiệu Vân An đúng thật là phúc tướng của y. Ngược lại y tò mò muốn biết, lão Nguỵ Xuân Lâm sẽ tranh giành sinh ý với y thế nào!
Tiên hoàng Khang Thịnh đế thời tại vị, thực lực Yến quốc tuy rằng giảm xuống, nhưng so với quốc gia bốn phía vẫn là đại cường quốc. Kết quả Khang Thịnh đế càng già càng không minh mẫn, chẳng những bảo thủ, sa lầy trong tửu sắc, thân tiểu nhân, xa hiền thần, đem một quốc gia không quá tệ biến thành sa sút thảm hại, dân chúng lầm than. Đến nỗi Hồ Cáp Nhĩ quốc như hổ rình mồi mới nhân cơ hội tiến công Yến quốc.
Khang Thịnh đế hồ đồ tin tưởng vào lời bóng gió bên tai của sủng phi, sai thái tử Vĩnh Minh đế ra biên quan đánh giặc, không hề để ý xem vị thái tử này có gặp chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn hay không. Vĩnh Minh đế rời khỏi kinh thành, các huynh đệ, người thì ám sát y, người thì thừa dịp y không ở kinh thành mà làm loạn, muốn hại y vĩnh viễn không thể trở về.
Ngoại địch xâm lấn, trữ vị chi tranh
(tranh giành chức vị thái tử), hoàng thượng hồ đồ, lúc đó rất nhiều người tin rằng vận số của Yến quốc tẫn rồi. Cả quốc gia rối loạn chưa nói, Hồ Cáp Nhĩ quốc còn tấn công ồ ạt. Cũng từ khi đó, bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc không còn lui tới đàm sinh ý với Yến quốc.
Chiến tranh kéo dài nửa năm, Khang Thịnh đế sau một đêm lâm hạnh phi tử thì bệnh nặng không dậy nổi. Nhi tử của hoàng hậu, Lâm vương Mộ Dung giả truyền thánh chỉ, phế thái tử, tự lập mình làm thái tử. Lúc ấy, một nửa thế gia vọng tộc trong kinh thành ủng hộ Lâm vương thượng vị. Tình thế khi đó cực kỳ nguy cấp. Nhưng điều khiến mọi người không hề nghĩ tới là, thái tử vốn dĩ đang bị vây giữ ở biên quan đột nhiên mang theo một nhóm quân lính đánh vào kinh thành, trong ứng ngoại hợp cùng phe của Đại gia đánh vào hoàng cung, giết chết Lâm vương, giam cầm hoàng hậu.
Suốt mười ngày, kinh thành khắp nơi tràn ngập tiếng la hét và giết chóc. Khang Thịnh đế hôn mê không biết rõ tình hình bên ngoài tẩm cung của mình. Hai tháng sau, Khang Thịnh đế chết bệnh. Lâm vương Mộ Dung được phát hiện tự sát trong ngục giam, hoàng hậu uống thuốc độc tự vẫn, người nhà hoàng hậu bị Mộ Dung Khôn hạ lệnh tru di. Vì không muốn cuộc chiến tranh giành trở nên vượt quá tầm kiểm soát, Mộ Dung Khôn nghe lời khuyên của Ông lão và Đại lão tướng quân, chỉ xử trí người nhà hoàng hậu, còn những người ủng hộ Lâm vương thì không ra tay. Không động đến không có nghĩa là Vĩnh Minh đế sẽ quên. Đại Tề Du chính là ở thời điểm đó bị hạ độc, sau đó không còn khả năng hoài hài tử.
Trong suốt "trận chiến" tranh giành chức vị thái tử khốc liệt, Hằng viễn hầu phủ không ủng hộ Lâm vương, cũng không ủng hộ Vĩnh Minh đế. Hằng viễn hầu là một con hồ ly giảo hoạt, bọn họ chỉ chọn cách nào có lợi nhất với bọn họ. Tình huống khi đó, Hằng viễn hầu phủ ủng hộ ai cũng có khả năng nguy hiểm như nhau, tốt nhất là không thiên về ai hết, duy trì vị thế trung lập không quan tâm. Nhưng từ khi Vĩnh Minh đế đăng cơ tỏ rõ thái độ bài xích đám nữ tử thế gia tiến cung đã khiến Hằng viễn hầu phủ nổi giận, bọn họ không đối nghịch Vĩnh Minh đế, nhưng sẽ không ủng hộ các quyết định của Vĩnh Minh đế. Không quan tâm những khó khăn của hoàng đế trong quá trình hồi phục kinh tế quốc gia. Thế nên khi nhận được khẩu dụ tham dự thiết yến, Hằng viễn hầu đương nhiệm, Nguỵ Xuân Lâm không thể không suy đoán dụng ý của hoàng thượng.
"Hoằng Nho, Hoằng Chính, các ngươi cảm thấy hành động này của hoàng thượng có ý gì?" Nguỵ Xuân Lâm ở trong thư phòng dò hỏi hai nhi tử lớn nhất của mình. Đích trưởng tử Nguỵ Hoằng Nho và thứ trưởng tử Nguỵ Hoằng Chính.
Nguỵ Hoằng Văn sau khi rời thôn Tú Thuỷ thì về thẳng kinh thành. Kiến nghị của Thiệu Vân An có thể nói là con đường thích hợp nhất cho y. Nguỵ Hoằng Văn không ngốc, đương nhiên biết lựa chọn thế nào mới có lợi nhất cho mình và huynh trưởng. Có thể nói, Nguỵ Hoằng Văn là "bất lực" trở về kinh thành, còn "phá vỡ" mối quan hệ với Thiệu Vân An. Hằng xa hầu rất thất vọng. Mất đi mối quan hệ với Thiệu Vân An cũng không có
gì, nhưng người đứng sau lưng người ta là hoàng thượng và quân hậu! Hằng xa hầu mắng nhi tử vô năng, làm việc bất cẩn, tuy ông không coi trọng hoàng thượng và quân hậu, nhưng không ngu tới mức trực tiếp cạnh tranh với hai người họ. Nguỵ Hoằng Văn bị mắng thì trở nên bốc đồng, vứt lại hai câu "ta không làm nữa," bỏ chạy lấy người.
Lão tử giáo huấn nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế mà nhi tử lại còn lên mặt với ông, không phải muốn chết sao? Ngươi không làm, lão tử kêu người khác làm! Hằng viễn hầu đâu phải người ăn chay
(tức là không có hiền lành đó), lập tức hạ lệnh tịch thu quyền quản lý của Nguỵ Hoằng Văn, tạm thời giao cho trưởng tử, cũng chính là thứ huynh của Nguỵ Hoằng Văn, Nguỵ Hoằng Chính. Nguỵ Hoằng Văn cũng là người nóng tính. Y chịu cực chịu khổ vì Hằng viễn hầu phủ kiếm nhiều ngân lượng, lão phụ thân nói thu hồi là thu hồi ngay. Trong cơn tức giận, Nguỵ Hoằng Văn thu dọn tất cả đồ đạc của mình rời khỏi phủ, chẳng biết đi đâu.
Người ngoài thì nói Nguỵ Hoằng Văn ngu xuẩn, nhẫn nhịn một chút là được, ai đời lại đi to tiếng với phụ thân của mình để chịu thiệt. Công sức bị người khác đoạt đi chưa nói, ngay cả thực quyền cũng mất luôn. Nhìn xem Hằng viễn hầu phủ làm chủ toàn bộ sinh ý cả quốc gia, bao nhiêu quyền lực, bao nhiêu tài sản, nói bỏ là bỏ. Nguỵ Hoằng Văn không cam chịu thì bỏ nhà ra ngoài, nhưng phụ thân y là Hằng viễn hầu, chẳng lẽ y định chờ cha y đi mời y trở về hay sao? Hằng viễn hầu không thiếu nhất chính là nhi tử, Nguỵ Hoằng Văn là đích thứ tử thì đã sao, đừng quên, Hằng viễn hầu còn một chính thê, nhi tử của chính thê mới là đích tử.
Nguỵ Hoằng Văn rời khỏi hầu phủ, Nguỵ Hoằng Nho kín tiếng hơn nhiều. Thái độ của mọi người đối với vị đích trưởng tử này cũng thay đổi. Nguỵ Hoằng Chính thay thế Nguỵ Hoằng Văn quản lý sinh ý của phủ thường hay kiêu ngạo trước mặt y. Đối với việc này, Nguỵ Hoằng Nho vẫn giữ điềm tĩnh, im lặng trước cơn sóng ngầm đang hướng về y.
Nguỵ Hoằng Nho còn chưa nói, Nguỵ Hoằng Chính đã tranh nói trước. "Phụ thân, hài nhi cảm thấy, hoàng thượng muốn lấy lòng Hằng viễn hầu phủ ta. Hoàng thượng và quân hậu năm trước kiếm được không ít bạc nhờ trà và rượu, chưa nói số lượng ít ỏi, nếu tính đầu ra, chỉ có thể tiêu thụ trong nội thành. Muốn mở rộng sinh ý, ắt hẳn phải dựa vào Hằng viễn hầu phủ. Hoàng thượng có lẽ là muốn mời phụ thân ngài mở rộng thị trường tiêu thụ trà và rượu."
Trong lòng Nguỵ Hoằng Nho cười lạnh, ngoài mặt bình đạm nói. "Ta lại nghĩ hoàng thượng làm ra hành động này là muốn nhắc nhở phụ thân."
"Nhắc nhở ta (phụ thân) cái gì?" Hằng viễn hầu và Nguỵ Hoằng Chính đồng thời hỏi.
Nguỵ Hoằng Nho liếc nhìn Nguỵ Hoằng Chính, nói. "Phụ thân, Nguỵ Hoằng Chính ra giá cao thu mua trà và rượu của quân hậu, muốn dùng để bán lại cho bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc. Làm như vậy tuy rằng có thể kiếm được khá nhiều, nhưng tất sẽ chọc giận quân hậu. Hoàng thượng sủng ái quân hậu, chắc hẳn sẽ không bỏ qua đâu."
Nguỵ Xuân Lâm cũng biết chuyện này. Vào ngày mùng ba đầu năm, lúc Nguỵ Hoằng Văn đi thôn Tú Thuỷ gặp Thiệu Vân An, Nguỵ Hoằng Chính nhân cơ hội Nguỵ Hoằng Văn không ở trong phủ, thuyết phục phụ thân là Hằng viễn hầu cho phép y thu mua trà và rượu mới với giá cao. Nguỵ Xuân Lâm đương nhiên biết hành động này sẽ chọc giận hoàng thượng và quân hậu, nhưng phu nhân lại thổi gió bên tai, hơn nữa Nguỵ Hoằng Chính lời lẽ mê hoặc, ông ngầm cho phép. Giờ này Nguỵ Hoằng Nho khơi ra sự việc, Nguỵ Xuân Lâm sẽ không thừa nhận là ông ngầm đồng ý.
Nguỵ Xuân Lâm nhíu mày, Nguỵ Hoằng Chính vội đứng lên, nói. "Phụ thân. Thương trường cũng như chiến trường. Nếu hài nhi không mua, sẽ có người khác mua. Bộ lạc Sơn nhân và thương nhân Tiên Lộc quốc sẽ ra giá cao gấp mười lần, gấp trăm lần không chừng. Chuyện này sao có thể nói là tranh giành mối làm ăn với quân hậu? Quân hậu có thể sai người đi thu mua lại mà."
Nguỵ Xuân Lâm lập tức ra vẻ nghiền ngẫm, lời này cũng có đạo lý.
Nguỵ Hoằng Nho thấy thế dứt khoát ngậm miệng. Trong lòng Nguỵ Xuân Lâm không vừa mắt Vĩnh Minh đế vì tình yêu mà không màng dòng dõi. Ngay cả thế gia đại tộc như ông cũng phải tuyển nữ nhân làm chính thê, chỉ có nữ nhân mới đảm bảo dòng dõi sinh sôi. Vĩnh Minh đế thân là hoàng đế, phong nam nhân làm quân hậu thì thôi, lại chỉ sủng ái một người nam nhân kia, không quan tâm lo lắng gì đến việc khai chi tán diệp. Nguỵ Xuân Lâm thừa hiểu hoàng thượng không tín nhiệm Hằng viễn hầu phủ. Ngược lại là Đại gia sau lưng quân hậu mới là tâm phúc của hoàng thượng. Hoàng thượng không tốt thì Hằng viễn hầu phủ mới tốt. Hoàng thượng mà tốt thì Hằng viễn hầu phủ không tốt. Cho nên trong thâm tâm, Nguỵ Xuân Lâm vô cùng ủng hộ cách làm của Nguỵ Hoằng Chính.
Nguỵ Xuân Lâm công đạo Nguỵ Hoằng Chính. "Thương trường cũng như chiến trường là đúng, nhưng dù sao đó là hoàng thượng và quân hậu, thân là thần tử, muốn mặt mũi chúng ta phải cho họ mặt mũi. Ngươi muốn thu mua cũng được, nhưng không thể để quân hậu hiểu lầm là ngươi muốn đoạt mối làm ăn. Nếu bên kia không chịu bỏ hàng, ngươi càng phải giap thiệp nhiều hơn với thương nhân bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc."
"Vâng." Nguỵ Hoằng Chính đắc ý liếc nhìn Nguỵ Hoằng Nho vẫn luôn im lặng. Nguỵ Hoằng Nho không tức giận, trong lòng thầm âm thầm coi thường sự thiển cận của phụ thân và Nguỵ Hoằng Chính.
Tiếp theo, Nguỵ Hoằng Chính nói thêm. "Phụ thân, hài nhi nghe nói tri phủ Sắc nam phủ Dương Nghiên đã hạ lệnh, trước tiết thanh minh và cốc vũ, không cho phép hái trà trong toàn bộ Sắc Nam phủ. Dương Nghiên là sư huynh của Tưởng Khang Ninh, vậy có lẽ là trà phải ở tiết thanh minh và cốc vũ mới hái được? Nếu đúng là vậy thì không còn bao lâu."
Nguỵ Xuân Lâm trầm tư, Nguỵ Hoằng Chính cố gắng thuyết phục nói. "Nếu hài nhi có thể thuận lợi hợp tác buôn bán cùng bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc, đợi đến thời điểm trà mới ra, hài nhi tin tưởng có thể làm cho bút sinh ý này lớn hơn nữa. Trong tay quân hậu nhiều trà đến đâu cũng chỉ có thể bán trong kinh thành. Thương gia ngoài kinh thành là của Hằng viễn hầu phủ chúng ta."
Nguỵ Hoằng Nho lớn tiếng. "Ngươi là muốn quân hậu bất mãn với Hằng viễn hầu phủ, với phụ thân đúng không?"
Nguỵ Hoằng Chính hừ lạnh. "Hoàng thượng và quân hậu vốn dĩ không nên nhúng tay vào việc buôn bán, nếu vậy thì văn võ bá quan cả triều đều có thể làm buôn bán, không cần lo chuyện quốc sự sao? Hoàng thượng và quân hậu nên tập trung lo việc quốc gia đại sự, chứ không nên chặt đứt đường tài lộ của người khác."
"Hoằng Chính!"
Nguỵ Hoằng Chính ngậm miệng, nhưng vẫn liếc mắt xem thường Nguỵ Hoằng Nho. Nguỵ Xuân Lâm lại không răn đe Nguỵ Hoằng Chính bất kính cùng hoàng thượng và quân hậu, chỉ nói. "Hoằng Nho, ngày mai ngươi cùng ta tiến cung."
"Vâng."
Phụ thân có nghe lọt tai lời của mình hay không, Nguỵ Hoằng Nho sẽ không nhắc lại. Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Nguỵ Hoằng Chính, Nguỵ Hoằng Nho cười lạnh trong lòng.
Không còn chuyện gì quan trọng, Nguỵ Xuân Lâm vẫy lui hai người nhi tử. Nguỵ Hoằng Chính không rời đi ngay, mà căn lúc Nguỵ Hoằng Nho vừa khép cửa lại, nói. "Phụ thân, hài nhi muốn phái người đi thôn Tú Thuỷ một chuyến. Trà mới năm nay Hằng viễn hầu phủ chúng ta nhất định phải chiếm một phần."
Nguỵ Xuân Lâm do dự, Nguỵ Hoằng Văn vô năng không hoàn thành nhiệm vụ, hoàng thượng cùng quân hậu khẳng định biết đến, ông không muốn đối đầu trực tiếp cùng hoàng thượng.
Nguỵ Hoằng Chính nói. "Phụ thân, hài nhi sẽ cẩn thận. Chỉ là một tên nhà quê, hài nhi ra chút bạc là được, ta không nghĩ quân hậu sẽ cho người đó nhiều như chúng ta."
Nguỵ Xuân Lâm nghe vậy thì lên tiếng. "Việc này không được lộ liễu, dù sao họ là người của quân hậu, không thể gây lớn chuyện. Thu được trà mới thì tốt, nhưng hắn không chịu thì thôi."
Nguỵ Hoằng Chính tự tin nói. "Phụ thân ngài cứ yên tâm, hài nhi nhất định lấy được trà cho Hằng viễn hầu phủ!"
Nguỵ Xuân Lâm hài lòng mỉm cười, Nguỵ Hoằng Chính thấy vậy thì càng thề thốt, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải ép tên nhà quê kia giao trà ra!