Hãn Phu

Chương 91


trước sau

Nếu nói sự xuất hiện của Tưởng Khang Thần tại đại điện như một cái bạt tai vào mặt Hằng viễn hầu chỉ là nhân tiện, thì sự xuất hiện của y lại là một cú tát chân chính vào mặt An quốc công Võ Thiên Bằng. Võ Thiên Bằng cũng xấp xỉ tuổi Ông lão, không có giao tiếp nhiều gì với đứa cháu dâu, nhưng lại nắm rõ hết mọi chuyện.

Đứa cháu dâu bị đuổi khỏi Võ gia, hiện tại không chỉ là tâm phúc của quân hậu, là người chủ trì cung yến cho Hoàng thượng, mà còn là người nắm giữ sinh ý mới của Đại Yến. Võ Thiên Bằng trở lại quốc công phủ, lập tức kêu người gọi tam nhi tử và thứ tức Võ Vương thị tới, rơi xuống đầu trước nhất chính là - một đống lời chửi rủa.

Tưởng Khang Thần và Võ Giản hoà li, nhưng ở kinh thành, không ai không biết y bị đuổi khỏi An quốc công phủ. Nếu không phải Võ Giản bất chấp, dùng tính mạng áp chế, Tưởng Khang Thần mới dùng thân phận thê tử bị hoà ly rời khỏi quốc công phủ, chứ không phải bị đuổi đi một cách nhục nhã. Mặc dù như vậy, cũng không tài nào che dấu nổi việc y có một đứa hài tử ngốc nghếch, bị An quốc công phủ bỏ rơi.

Bất quá mới có sáu năm, thân phận của Tưởng Khang Thần đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, nhanh đến mức người An quốc công phủ tiếp thu không kịp. Mấy hôm trước, lúc Tưởng Khang Thần còn đang làm việc cho quân hậu, An quốc công phủ chỉ âm thầm quan sát, mà hôm nay, Tưởng Khang Thần đã lấy thân phận nội quân xuất hiện ở cung yến, chức quan tứ phẩm, An quốc công phủ, hay ít nhất là An quốc công cũng không thể xem như chưa có gì xảy ra.

Sau khi cung yến kết thúc, Tưởng Khang Thần trở lại Vân Long Các, hiện tại nơi đó là chỗ làm việc của y cùng An công công. Đàm phán ký kết sinh ý với thương nhân hai nước xong, lại thêm vài mệnh lệnh của quân hậu, Tưởng Khang Thần ở Vân Long Các bận rộn tới đầu tắt mặt tối, phủ riêng còn chưa trở về. Vội vàng suốt nửa tháng, Tưởng Khang Thần mới từ tiệm lẩu chuẩn bị khai trương trở về phủ Tưởng gia. Quản gia Tưởng Trang tức tốc ra đón, sắc mặt không dễ nhìn lắm, nói. "Đại thiếu gia, người An quốc công phủ đến, nói là thiếu phu nhân tam phòng mời ngài qua uống trà."

Tưởng Khang Thần thoạt đầu hơi thảng thốt, dù sao cũng thiếu ngủ trầm trọng. Chờ y nhớ ra thiếu phu nhân tam phòng là ai, y lập tức lạnh nhạt nói. "An quốc công phủ từ khi nào không hiểu lễ nghi như thế? Thiếu phu nhân mời một nam nhân như ta đi uống trà, không sợ bị đàm tiếu sao? Ngươi đi nói cho người đến, ta là nam tử độc thân, không tránh được nhàn thoại, thiếu phu nhân tam phòng vẫn là đừng nên mời ta uống trà thì hơn. Với lại, Trang thúc, ngài cảm thấy ta còn thời gian rảnh đi uống trà ư?"

Tưởng Trang tức khắc lắc đầu, đại thiếu gia nhà ông từ sau khi trở lại từ thôn Tú Thuỷ, cứ gần tháng mới về phủ một lần, làm gì có thời gian nhàn hạ đi uống trà. Không muốn nhìn xem người tới là ai, Tưởng Khang Thần bước nhanh về phòng, chốc nữa y còn phải tiến cung, buổi tối còn có tiệc xã giao.

Tưởng Khang Thần mặc dù từng là nam thê, nhưng hiện tại y độc thân, cũng đã hoà ly. Hơn nữa, từ sau khi đăng cơ, Vĩnh Minh đế không ngừng đề cao địa vị của nam thê, người giống như Tưởng Khang Thần muốn xuất đầu lộ diện bên ngoài là bình thường, người ngoài cũng coi y như nam tử bình thường mà đối đãi. Cho dù giống như Thiệu Vân An thành thân với nam nhân thì thân phận cũng không có gì bất tiện, khi ở cùng nam nhân hoặc nữ nhân chỉ cần chú ý đúng mực là được.

Tưởng Khang Thần về phòng thay đổi xiêm y, lại chuẩn bị thêm vài bộ đồ rồi rời phủ với tiểu tư. Người hầu An quốc công phủ tới mời bị Tưởng Trang lạnh nhạt từ chối, sắc mặt không tốt rời khỏi.

Lúc này tại An quốc công phủ, chính thê của tam lão gia Võ Nghĩa, Võ Vương thị cùng con dâu, là chính thê thứ hai của trưởng tử Võ Giản, Võ Liễu thị, thấp thỏm chờ đợi ở khách phòng. Một vị nhũ mẫu vén rèm lên ở bên ngoài ló đầu vào nói. "Hạ nhân đã trở lại!"

Thân thể Võ Vương thị và Võ Liễu thị lập tức run rẩy, ngay sau đó, gã hạ nhân mặc y phục trẻ tuổi bước nhanh vào, quỳ xuống hành lễ nói. "Hồi phu nhân, thiếu phu nhân, tiểu nhân đã trở lại."

Võ Vương thị là người đầu tiên lên tiếng. "Có gặp được người không?"

"Lúc tiểu nhân tới Khang Thần thiếu gia vẫn chưa về phủ. Tiểu nhân chờ hơn một canh giờ Khang Thần thiếu gia mới trở về, nhưng tiểu nhân không gặp được thiếu gia."

Võ Vương thị nổi nóng. "Ngươi không nói ngươi là người quốc công phủ sao?"

"Tiểu nhân có nói." Người nọ gật đầu, khó xử liếc nhìn thiếu nãi nãi sắc mặt không được tốt, cúi đầu. "Quản gia của Khang Thần thiếu gia nói..."

Võ Vương thị. "Nói cái gì?"

"Nói..." Thanh âm gã hạ nhân nhỏ dần, đầu cũng hạ thấp hơn. "Nói, nói hắn là nam tử độc thân. Thiếu phu nhân thỉnh hắn uống trà, sẽ khiến người ngoài đàm tiếu. Về sau, về sau thiếu phu nhân đừng nên thỉnh hắn uống trà nữa."

Thần sắc Võ Liễu thị - sững sờ, tức giận đến mức vò nát cái khăn lụa trên tay. Sắc mặt Võ Vương thị cũng hết sức khó coi, không nhịn được vung tay. "Ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Gã hạ nhân lui ra.

Võ Vương thị liếc nhìn Võ Liễu thị, trong mắt đầy vẻ bất mãn, nói. "Ta đã nói ngươi nên tự mình đi mời! Tưởng Khang Thần hiện tại là thân phận gì? Ngươi lại phái một gã hạ nhân đi qua, hắn nể mặt ngươi sao!"

Viền mắt Võ Liễu thị ửng hồng, uỷ khuất nói. "Gia mẫu, không phải tức phụ không muốn đi, tức phụ là sợ, tức phụ đi, hắn càng không muốn đến." Dừng một chút, nàng nói tiếp. "Nếu không, hay là gia mẫu đi thử xem. Ngài dù sao cũng từng là gia mẫu của hắn, hắn không dám không nể mặt ngài."

Võ Vương thị nghẹn họng, chẳng lẽ bà không thấy chột dạ hay sao. Làm sao mà bà quên được. Lúc trước từng đối xử với Tưởng Khang Thần thế nào, bà đều nhớ hết. Sở dĩ kêu con dâu ra mặt, thứ nhất vì thân phận của mình là trưởng bối, thứ hai là không muốn biểu hiện ra ngoài mình chột dạ. Võ Vương thị và phu quân bị gia phụ mắng đến choáng váng. Gia phụ đã hạ lệnh, không quản bọn họ dùng cách nào, nhất định phải mời Tưởng Khang Thần trở lại An quốc công phủ, cho dù là giáng người chính thê hiện tại của Võ Giản xuống làm thiếp, miễn là Tưởng Khang Thần đồng ý trở về.

Ban đầu, về sự tình của Tưởng Khang Thần, Ông lão vô cùng bất mãn với An quốc công phủ. Hiện tại, Tưởng Khang Thần tự mình có thực lực, Tưởng Khang Ninh cũng được hoàng thượng chú ý, thế lực của Ông lão mơ hồ có dấu hiệu lớn dần. Chỉ vì cuộc chiến tranh giành đế vị mà An quốc công phủ và tân hoàng hình thành mối hiềm khích, muốn thoát khỏi tình trạng khó khăn này nhất định Tưởng Khang Thần phải trở lại.

Là người trực tiếp hãm hại Tưởng Khang Thần, Võ Vương thị khó tránh khỏi bị liên quan, mà Võ Liễu thị kể từ khi thành thân không ngừng tìm Tưởng Khang Thần gây sự cũng không tránh khỏi. Nguyên bản, Võ Vương thị định nhờ nhi tử ra mặt, Tưởng Khang Thần nhất định hồi tâm chuyển ý, nhưng mà, nhi tử Võ Giản căn bản không thèm quan tâm đến bà. Từ khi Tưởng Khang Thần rời khỏi An quốc công phủ, Võ Giản thường cả đêm không về. Cho dù về nhà, cũng đóng cửa không ra, thậm chí không thèm thỉnh an mẫu thân mình, cũng chưa từng qua đêm ở phòng Võ Liễu thị.

Ngay cả khi Võ Vương thị bắt ép Võ Giản tiến vào phòng thiếp thấp, Võ Giản đều tìm cớ lảng tránh. Không có Tưởng Khang Thần, Võ Giản không cần gì hết. Không quan tâm chuyện hậu đại, không để ý chuyện sự nghiệp, không lo lắng đến địa vị trong phủ sẽ bị thứ huynh đệ giành, thậm chí không quan tâm việc mẫu thân dùng cái mũ hiếu đạo chụp lên người y, cả ngày mơ mơ màng màng, không cầu điều gì.

Võ Vương thị tìm nhi tử cả nửa tháng, nhi tử một là không chịu gặp, hai là không thèm nghe lời bà khuyên nhủ, vậy nên bà mới chuyển chủ ý sang Võ Liễu thị, nhờ Võ Liễu thị đi gặp Tưởng Khang Thần. Thế mà, Tưởng Khang Thần cư nhiên dám nói ra những lời như vậy, lẽ nào lão gia mẫu như bà phải tự mình tới mời con dâu trở về sao? Làm gì có chuyện như thế! Nếu bà làm vậy, mặt mũi An quốc công phủ sau này để đâu? Tẩu tử, đệ muội chắc chắn sẽ cười nhạo bà.

Võ Vương thị xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng vẫn hướng Võ Liễu thị nói. "Ngươi cứ đi thêm một chuyến. Ngươi là chính thê của Võ Giản, chỉ cần trong lòng hắn còn Võ Giản, hắn sẽ không không nể mặt ngươi."

Võ Liễu thị hỏi. "Vậy nếu trong lòng hắn không còn Võ Giản thì sao?" Lúc hỏi câu này, trong mắt Võ Liễu thị đầy âm trầm, áp lực và oán hận. Võ Vương thị thấy được sự oán hận của Võ Liễu thị, lập tức lạnh giọng trách mắng. "Hắn không còn để ý Võ Giãn thì cũng do chính tay ngươi tạo thành! Ngươi hiện giờ là Võ gia tức phụ! Phải làm việc vì Võ gia! Chẳng lẽ còn muốn lão bà ta tự ra mặt mới được?!"

Hốc mắt Võ Liễu thị ầng ậc nước, Võ Vương thị giận nói. "Ngươi và Giản nhi kết hôn nhiều năm còn chưa nắm được tâm hắn, hài tử cũng không sinh được một mụn, tam phòng chúng ta sớm đã thành chuyện cười cho người khác! Nếu ngươi muốn sau này an nhàn ở lại trong phủ thì đi làm tốt chuyện này đi!"

Võ Liễu thị cúi đầu khóc nấc, trong lòng càng thống hận Tưởng Khang Thần. Làm sao nàng dám nói với gia mẫu, kết hôn đã sáu năm, nhưng thật ra nàng vẫn hoàn bích! Trượng phu căn bản chưa từng vào phòng nàng, chẳng lẽ kêu nàng ngày nào cũng bỏ thuốc trượng phu! Nếu nói ra chuyện này, nàng ở Võ gia không chỉ mất hết địa vị, mà còn trở thành trò cười cho cả kinh thành, nên dù hận đến nghiến răng, nàng cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, nàng hiện giờ vẫn còn là một đại khuê nữ.

Mặc kệ Võ Liễu thị căm hận ra sao, nàng vẫn không thể vi phạm mệnh lệnh của gia mẫu. Trượng phu nàng không yêu nàng, nàng cũng không có hài tử, nếu như mất đi sự chống đỡ của gia mẫu, dù nàng là nữ nhi của Binh bộ thị lang đi nữa thì địa vị ở Võ gia cũng sẽ rất gian nan. Võ gia không được thánh sủng, Liễu gia thông gia với Võ gia hoàn cảnh không tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, một người không chiếm được tâm của trượng phu, thậm chí xuất giá nhiều năm vẫn còn hoàn bích thì càng mang đến sỉ nhục cho người nhà.

Ngày thứ hai, Võ Liễu thị tự mình đi đến Tưởng gia phủ tìm Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần không ở nhà, Võ Liễu thị không cam nguyện hỏi hạ nhân xem Tưởng Khang Thần ở đâu, khi nào hồi phủ, nghe nói Tưởng Khang Thần đã rời kinh. Tưởng Trang thô lỗ trả lời Võ Liễu thị, còn dặn nàng đừng đến quấy rầy đại thiếu gia nhà mình nữa. Đại thiếu gia nhà ông không còn quan
hệ gì với An quốc công phủ, lúc trước An quốc công phủ gần như muốn dồn đại thiếu gia vào chỗ chết, hiện giờ lại tới mời thiếu gia đi uống trà, làm vậy là có ý gì. Tưởng Trang nhờ Võ Liễu thị về nói lại với mọi người ở An quốc công phủ, ngày mà đại thiếu gia rời khỏi An phủ đã là kiều quy kiều, lộ quy lộ (nghĩa nôm na là nước giếng không phạm nước sông), tuyệt đối sẽ không bước vào cửa An phủ lần nữa.

Võ Liễu thị bị từ chối phũ phàng, sắc mặt khó coi trở về phủ. Chẳng mấy chốc, chuyện này đã truyền khắp kinh thành. Không ai không cười nhạo An quốc công phủ. Vì cớ gì An quốc công phủ lại đi tìm Tưởng Khang Thần, căn bản không cần giải thích. An quốc công phủ đã sa đoạ đến mức mặt dày đi mời cháu dâu bị đuổi đi về lại phủ, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Chuyện này truyền tới tai quân hậu, y chỉ cười nhạt. Trác Kim ở bên cạnh nhỏ giọng nói. "Thiên tuế, mới vừa nhận được tin tức, Võ Giản, hôm nay cũng ra kinh."

Quân hậu uống một hớp trà, nhàn nhạt nói. "Hai người họ vốn yêu nhau, chỉ là bị bắt ép ly khai, lén lút gặp mặt cũng không có gì không thích hợp."

Trác Kim hơi lo lắng nói. "Nô tài chỉ sợ Tưởng Khang Thần vì Võ Giản mà trở lại phủ An quốc công thôi."

Quân hậu không chút lo âu đáp. "Ông lão đã nhắc nhở hắn, chỉ cần hắn không ngốc, hắn sẽ không trở lại. Người của bản quân, không thể là người của An quốc công. Bản quân cho hắn làm nội quân chính là muốn xem thử hắn lựa chọn thế nào." Không nói tiếp chuyện này, quân hậu ngược hải hỏi. "Người An công công muốn ngươi đã chọn được chưa?"

"Nô tài đã chọn xong, là một cặp đối thực, đều lã lão nhân làm việc trong cung nhiều năm, hiểu rõ quy củ, hai người đều đồng ý." (Tra google thì biết được, đối thực có nghĩa là một cặp cung nữ cung nữ, hoặc cung nữ thái giám xảy ra quan hệ với nhau ấy, chi tiết thì mọi người tự tìm hiểu nha.)

Quân hậu gật đầu nói. "Không cần phải đưa đến gặp bổn quân, cho bọn họ đi thôn Tú Thuỷ đi, sau này sẽ là nô tài của Vương trạch, đừng để bản quân sau này nghe đến chuyện đầy tớ lấn át chủ tử. Thân khế của họ ngươi cứ giao cho An trạch, hắn biết nên làm thế nào."

"Vâng."

******

Tại một ngôi chùa ở dãy núi Bạch Nham ngoài kinh thành, hoa mai sớm nở mang đến cho không gian thanh tịnh trong chùa một mùi hương tinh khiết và tràn đầy sức sống. Một nam tử đầu tóc bù xù mặc áo bào cư sĩ quét dọn vườn mai. Nhiệt độ đầu xuân âm lãnh, y lại vận y phục đơn giản. Hai má và tay đông lạnh đỏ bừng, nhưng y tựa hồ không để ý.

Phục lệnh ra kinh làm việc, Tưởng Khang Thần một mình một người lặng lẽ tiến đến núi Bạch Nham, vào Bạch Nghiêm tự. Ngôi chùa này rất nhỏ, chỉ có ba, bốn tăng nhân ở đây, đèn nhang lại càng ít, so với Vũ Lâm tự ở cách đây mười dặm thì quả là khác biệt. Dù vậy, nơi Bạch Nghiêm tự quạnh quẽ này lại cất dấu đoạn ký ức tốt đẹp nhất của Tưởng Khang Thần. Đi vào bên trong Bạch Nghiệm tự, Tưởng Khang Thần bước chân dồn dập không ngừng tiến về phía vườn mai đằng sau. Từ xa xa, y đã nhìn thấy bóng lưng người nam nhân đang dọn dẹp, chỉ cần một cái nháy mắt, hốc mắt y đã ươn ướt. Y dừng bước, cứ như vậy lẳng lặng nhìn vị nam tử kia, nước mắt không níu giữ được mà rơi xuống từng giọt. Người nam tử tóc dài giống như cảm ứng được, đứng dậy, quay người. Ngay khoảnh khắc y nhìn thấy Tưởng Khang Thần ở phía xa, cán chổi trong tay y rơi xuống, ngay sau đó, y đẩy nhanh bước chân về hướng Tưởng Khang Thần, không đi được vài bước, bước chân, biến thành chạy.

Trên gương mặt gầy gò xanh xao của y có vẻ nôn nức, y hé miệng, tựa như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ có tiếng hô hấp dồn dập. Chẳng mấy chốc, y đã tới trước mặt Tưởng Khang Thần, hai tròng mắt tham lam say đắm nhìn đối phương. Y chầm chậm giơ tay, muốn lau đi giọt nước mắt của Tưởng Khang Thần, nhưng rồi lại không dám. Bàn tay tiến vào thế lưỡng nan, hốc mắt y cũng đỏ quạch.

Tưởng Khang Thần cúi đầu, người kia bỏ tay xuống. Bùn đất dưới chân như được tưới đẫm bằng những giọt nước mắt, một thanh âm thở dài đầy bất lực và đau khổ. Tưởng Khang Thần ôm lấy cơ thể, so với cơ thể mang theo lạnh lẽo của y còn lạnh lẽo hơn gấp mấy lần, siết chặt lấy.

"Thần bảo..."

Khản đặt, khô nứt, tràn ngập hổ thẹn, tự trách và thống khổ, giọng nói bên tai Tưởng Khang Thần như muốn nổ tung. Y nhấc lên hai tay, đồng dạng ôm lấy đối phương thật chặt.

"Võ Giản..."

Giọng nói thì thầm bên tai dường như đau đớn vì bị xé rách, Tưởng Khang Thần đóng chặt hai mắt, nước mắt rơi ướt y phục trên vai người nam tử. Người nọ nhẹ nhàng xoa khẽ sau lưng y, ngón tay run rẩy.

"Đệ, gầy. Gầy, rất nhiều!"

Tưởng Khang Thần chỉ lắc đầu, nói không nên lời. Có gần tới một năm không thấy người này rồi, gặp lại lần nữa, sao người này lại biến thành bộ dáng ấy!

Khoé miệng người nọ hơi cong lên, mang theo thoả mãn. "Ta cho là, đệ sẽ không, gặp ta."

Tưởng Khang Thần nghẹn ngào, cố gắng mở miệng nói. "Ta có, sự tình, phải bận rộn... Phải hết bận, mới có thể, gặp, gặp huynh."

"Ta biết, ta biết. Ta biết Thần bảo của ta rất lợi hại, rất lợi hại." Võ Giản nắm chặt hai tay, nói ra một lời khiến Tưởng Khang Thần như muốn lung lay. "Thần bảo, sau này, ta sẽ không gặp đệ nữa."

Tưởng Khang Thần từ lồng ngực Võ Giản giãy dụa đi ra, ngẩng đầu nhìn y, sắc mặt trắng bệch. Võ Giản sờ lên khuôn mặt Tưởng Khang Thần, lau đi vệt nước mắt của y, trong mắt ánh lên vẻ hạnh phúc. Võ Giản cười nói. "Quốc công phủ muốn đệ trở về, nếu bị mọi người phát hiện chúng ta vẫn lén lút gặp mặt, đệ sẽ không trốn thoát được. Họ sẽ nắm lấy cơ hội buộc đệ hồi phủ."

Ánh mắt Tưởng Khang Thần hoảng loạn, Võ Giản lấy từ trong người ra một xấp ngân phiếu, mạnh mẽ kéo tay Tưởng Khang Thần, nhét vào. "Đây là tiền mừng tuổi mấy năm tới của Hi nhi, đệ giữ cẩn thận dùm nhi tử."

Tưởng Khang Thần cúi đầu liếc nhìn, ngẩng đầu vội hỏi. "Huynh ở đâu lấy được nhiều tiền như vậy?"

Võ Giản bật cười, mang theo vẻ mặt quyết định dứt khoát. "Bọn họ muốn đệ giao lại cửa hàng và điền thổ mà. Ta đã bán hết cửa hàng và đất, bọn họ vẫn chưa phát hiện." Tưởng Khang Thần trợn to hai mắt.

Võ Giản như hài tử cười xán lạn. "Đồ của ta, sẽ chỉ là của đệ và Hi nhi, ai cũng đừng hòng lấy." Ngón tay cái của y quét qua khoé mắt còn ướt của Tưởng Khang Thần. "Thần bảo, vô luận người nào của Võ gia đến tìm đệ, đệ không cần gặp. Hoàng thượng sớm muộn gì sẽ có ngày xử trí Võ gia, ta quả thực vui mừng biết bao nhiêu khi đệ và Hi nhi rời khỏi Võ gia."

"Võ Giản!"

Che miệng Tưởng Khang Thần, Võ Giản nói. "Đệ ta nghe ta nói. Võ gia lúc trước ủng hộ Lâm vương thượng vị không thành đã quyết định kết cục của Võ gia. Quân hậu sở dĩ dùng đệ, là bởi vị đệ đã ly khai Võ gia, bởi vì đệ hận Võ gia. Nếu đệ trở lại Võ gia, đệ và Hi nhi sẽ gặp nguy hiểm. Gia gia ra lệnh cho phụ thân và nương dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải mang đệ trở về. Liễu thị hôm nay sẽ đi tìm đệ, đệ không ở kinh thành, tương lai có thể nương sẽ đích thân ra mặt, bọn họ chắc chắn...cũng sẽ mang ta theo. Thần bảo, đệ, nhất định phải ghi nhớ kỹ, mặc kệ bọn họ nói cái gì, làm cái gì, tuyệt đối, tuyệt đối không được dao động. Có hoàng thượng và quân hậu, Võ gia không dám động tới đệ, nếu như có thể, tốt nhất là đệ nên rời khỏi kinh thành."

Tưởng Khang Thần kéo tay Võ Giản xuống, hỏi. "Còn huynh?" Giọng nói tăng cao. "Ta hận Võ gia, hận bọn họ đối xử tệ bạc với ta, với Hi nhi, nhưng còn huynh thì sao? Huynh muốn ta sau này không gặp lại huynh, không gặp lại cha của Hi nhi sao!"

Võ Giản nắm chặt tay Tưởng Khang Thần, một tay kia lau nước mắt cho y. "Từ lâu rồi ta đã không còn mặt mũi gặp đệ. Muốn lén lút gặp mặt với đệ là lòng tham của ta, ta sợ đệ yêu người khác. Nhưng Thần bảo à, hiện giờ bất đồng. Ta nhất định phải chết ở Võ gia, nhưng đệ phải rời khỏi Võ gia càng xa càng tốt. Trước đây ta không bảo vệ được đệ và Hi nhi. Hiện giờ ta lại càng không thể ngáng chân đệ." Nói xong, Võ Giản cười cười. "Hi nhi bây giờ không ở kinh thành thật tốt, tránh cho Võ gia sốt ruột lại đụng đến con. Hi nhi ở chỗ Khang Thịnh, có khoẻ không?"

"Huynh biết ta mang Hi nhi đến cho Khang Ninh?"

Võ Giản mỉm cười, nhưng vô hình chung lại mang theo vẻ chua sót. "Hi nhi là nhi tử duy nhất của ta." Là duy nhất, sao có thể dễ dàng buông, không quan tâm? Chẳng qua là từ lâu y đã mất đi tư cách yêu thương nhi tử chính mình.

Nước mắt Tưởng Khang Thần lại muốn trực trào, Võ Giản lần thứ hai ôm lấy y. "Thần bảo, hứa với ta."

Tưởng Khang Thần nghẹn ngào. "Ta sẽ không hồi Võ gia... Mà ta, cũng không làm được, sau này không được gặp huynh, ta làm không được..." Người này là người duy nhất, cũng là tình yêu duy nhất của y trên đời này, làm sao y có thể làm được!

Hầu kết Võ Giản nhấp nhô vài lần, giọng nói khàn khàn. "Đứa ngốc! Căn nguyên của đệ bây giờ chưa ổn, không nên chọc tới phiền phức không tất yếu." Dừng một chút, y giả vờ thoải mái nói. "Đợi đến tương lai đệ nắm giữ quyền cao chức trọng, ta sẽ đến phủ của đệ làm quản gia."

Thân thể Tưởng Khang Thần chấn động, bỗng nhiên một suy nghĩ động trời xuất hiện trong đầu, lại lần nữa dãy ra, y ngẩng đầu, nhìn khoé mắt ướt của Võ Giản, nắm chặt y. "Chờ khi ta quyền cao chức trọng, ta thú huynh làm thê! Võ Giản! Huynh, có muốn gả hay không?"

Võ Giản sửng sốt, sau một hồi khá lâu, y ngửa đầu "ha ha ha" cười to, cười như điên. Sau đó, y mạnh mẽ ôm Tưởng Khang Thần vào lòng, ở bên tai trịnh trọng tuyên bố. "Ta chờ Thần bảo tới thú ta."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện