Nhân tính con người là hay khi dễ người già trẻ yếu, ngươi càng hèn mọn nhu nhược, người khác càng muốn khi dễ ngươi, hơn nữa, một khi ức hiếp người khác nhiều thì sẽ hình thành thói quen.Một nhà Triệu Kiến Khánh liền sống dưới trạng thái hay bị ức hiếp này.Ở trường học, hắn không có bạn bè, đi học hay tan học hắn cũng không có ai làm bạn đi cùng.
Trên người hắn, trên mặt, không chỗ nào là thiếu vết thương, đều là bị các bạn học đánh.Mỗi lần tới thời điểm bị đánh hắn đều thực thi lời dạy bảo của ông nội: Chạy.Chạy không thoát sẽ nằm sấp xuống để cho người ta tùy tiện đánh.
Ở trường học bị đánh còn có thầy cô che chở, còn bên ngoài trường bị đánh cũng chỉ có thể tự mình lết về.Hôm nay, trờ hạ mưa to, lúc tan học, em gái lớn của hắn cầm một cái áo mưa rơm tới để cho hắn che mưa.Hắn nhận lấy áo mưa che trên đỉnh đầu, lôi kéo tay em gái cùng nhau về nhà.Đi được nửa đường, một đứa bé trai không có cái gì che mưa thấy vậy, liền muốn đoạt áo mưa trên đầu hắn, sau đó nó quả thật rất tự nhiên mà làm vậy thật.Đến trước mặt Triệu Kiến Khánh, giơ tay đánh rớt áo mưa trên đầu hắn, mang lên đầu mình.Triệu Kiến Khánh đương nhiên không dám phán kháng, chính mình thà dầm mưa, đem cặp sách đưa cho em gái để em ôm, bởi vì em gái cũng khoác một cái áo mưa rơm, có thể bảo vệ cho cặp sách của hắn không bị mưa xối ướt.Nhưng mà, cái đứa bé trai kia thấy vậy cũng chạy tới, duỗi tay đem áo rơm trên người em gái Triệu Kiến Khánh lấy đi che trên đầu mình.Triệu Kiến Khánh liền luống cuống.
Em gái mới 5 tuổi, còn vừa mới hết bệnh cảm mạo, không thể lại bị mắc mưa.
Nếu không phải do hai ngày trước ông nội xuống ruộng bị trật cổ chân, thì hắn cũng sẽ không để em gái phải đem áo mưa tới cho hắn.Hắn chạy lại ôm em gái, hướng bé trai kia cầu xin: “Đem áo mưa trả cho em gái ta đi, nó cảm mạo mới hết, còn mắc mưa sẽ đông lạnh làm nó bệnh mất.”Đứa bé trai kia ngược lại còn phi hắn một ngụm, miệng không sạch sẽ nói: “Đứa trẻ mà cha chết mẹ thì tái giá cho dù bị lạnh bệnh thì làm sao, mạng nó còn không đáng giá bằng mạng của một con chó.”Lẽ ra hài tử mười mấy tuổi không nên nói loại lời nói này, nhưng mà người lớn trong nhà đều nói vậy, hài tử trong bất giác đã học xong.Triệu Kiến Khánh nghe xong, cũng không dám phản bác, mà là tiếp tục đuổi theo bọn họ cầu xin: “Cầu các ngươi, đem áo trả cho em gái ta đi, nó còn nhỏ, các ngươi thương xót nó đi xin các ngươi thương xót nó đi……”Lời này là ông nội dạy hắn.“Hì hì hì, thương xót, vậy ngươi để em gái ngươi quỳ xuống đất học vài tiếng chó sủa cho ta, biết đâu ta sẽ thương xót trả áo rơm cho nó.” Đứa bé kia tà ác cười nói.Hắn nói khiến cho bọn hài tử bên cạnh hùa theo, bọn họ đều hì hì cười ồn ào: “Đúng vậy, sủa đi, sủa đi!”“Oa” em gái núp trong người hắn khóc rống lên.Hắn ôm sát em gái, khuất nhục rơi nước mắt hỏi đứa bé kia: “Ta thay em ta sủa có được không?”“Không được, muốn em ngươi sủa!” Một đám hài tử kêu.Em gái dựa gần vào hắn, khóc lóc nói: “Anh, em không sợ mắc mưa, em không cần cái áo rơm kia.”Triệu Kiến Khánh nhịn xuống nức nở nói: “Được, chúng ta từ bỏ, chạy mau.”“Chạy, ai cho các ngươi chạy, hôm nay em ngươi không sủa không cho phép về nhà!” Một đứa hài tử hư chắn trước mặt hai anh em.Triệu Kiến Khánh che chở em gái cầu hắn: “Chúng ta đều không cần áo rơm, thả cho chúng ta về nhà đi.”“Không cần cũng phải sủa cho ta!” Bọn họ không thuận theo, không buông tha nói.Hơn nữa, hài tử xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.Em gái núp ở phía sau hắn khóc lớn.
Khóc lóc kêu: “Ta không sủa, không sủa……”Triệu Kiến Khánh gắt gao che chở em gái, bảo đảm với em: “Không sủa, anh sẽ không để cho em sủa.”“Bang” một khối bùn bị ném trên mặt hắn.
“Ha ha ha……” Mọi người đều cường vang vui sướng khi người gặp họa.Đứa hài tử ném bùn hắn rất hưởng thụ cảm giác sung sướng sau khi hành hạ người khác này, tiếp tục nắm một khối bùn ướt lên ném vào người em gái hắn.Chỉ chốc lát, hai anh em bọn họ cả người đều là bùn, bùn còn bị nước mưa cọ rửa, tích táp dội vào người, hai anh em chốc lát đã sắp thành tượng đất sống……Đoàn người kêu lên vui mừng, giọng sau cao hơn giọng trước, mà bọn họ còn không biết đủ, một