Đúng vậy, từ đó về sau, thật không còn ai dám khi dễ hắn nữa.Triệu Kiến Khánh khi còn nhỏ, đã khắc sâu cảm nhận được câu nói: Đánh quyền đầu tiên thật mạnh sẽ giảm được trăm quyền tiếp theo.Hắn biết cái gì cũng cần nắm đắm trước đạo lý sau, từ đó về sau hắn liền nỗ lực tập thể hình, sau còn quen biết được một vị bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, bái người đó làm thầy, mỗi ngày buổi tối đi theo ông ấy học công phu.Hắn thân thể tốt, chịu đòn giỏi, mới có mấy năm, thân thủ đã rất lợi hại.Khi hắn cường đại rồi, không chỉ không ai dám khi dễ hắn, bằng hữu bên người hắn cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ đều kêu hắn “Khánh ca”, đối với người “Khánh ca” này là hắn hữu cầu tất ứng*.*: chỉ cần muốn sẽ làm theo.Còn có người bái hắn làm thầy, học công phu của hắn.Triệu Kiến Khánh từ buổi tối sau khi tạm biệt Ngụy Thanh Thảo, cảm xúc vẫn luôn mênh mông, mừng sắp điên rồi.
Nếu cùng em ấy làm buôn bán, vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em ấy, cho dù mình không thành bạn trai của em ấy được, nhưng cũng có thể phòng ngừa không cho ai làm bạn trai của ẻm nha ha ha ha!Giờ khắc này, kiếm tiền hay không kiếm tiền không còn quan trọng nữa, hiện tại trong lòng hắn chỉ nghĩ cách theo đuổi vợ.Chỉ là, 50 đồng tiền vốn này kiếm đâu ra đây? Nếu nói với ông nội muốn cùng người ta làm buôn bán, ông nội không đem đầu hắn gõ cho nở hoa mới là lạ.Nghĩ đến tiền vốn, hắn phát sầu.Sau khi hắn về đến nhà, ông nội đang ở chuồng gia súc chăm sóc con lừa, em lớn Hoa Lan đang ở dưới đèn đóng đế giày, em út Tiểu Lan đang làm bài tập.Năm đó ông nội chỉ cho đứa cháu trai là hắn đi học, không cho các em gái đi học, cho đến khi hắn trưởng thành, có thể làm chủ mới cố gắng cho em út đi học, bằng không em út cũng sẽ giống như chị nó bị thất học.“Khánh, đã trở lại à, ở nhà đồng học ăn cơm xong chưa.” Ông nội thân thiết đón cháu trai mình.Triệu Kiến Khánh đáp lời rồi đi đến chuồng gia súc, nhận cây gậy đang khuấy cỏ khô trong tay ông nội.Ông nội Triệu lão đầu đang hô hô thở hổn hển ngồi vào bên cạnh trên cái giường nhỏ, lấy tẩu ra hút thuốc, nặn một ít thuốc để vào trên tẩu, đốt lên rồi hút.Mới hút một ngụm liền ho khan, suyễn cũng bị nặng hơn.Triệu lão đầu có bệnh suyễn, là do thời điểm trẻ tuổi mệt nhọc quá độ.
Triệu Kiến Khánh muốn ông cai thuốc, ông liền nói hút cả đời rồi, cai không được.“Nội, ông hút một ít cho đỡ thèm thôi.” Triệu Kiến Khánh dặn dò ông hắn.Triệu lão đầu ho khan nói: “Ừ…… Hút thêm một ngụm sẽ không hút nữa khụ khụ……”Triệu Kiến Khánh khuấy cỏ khô xong, ngồi xuống dựa gần vào ông nội, hắn thử thăm dò nói: “Nội, kỳ thật, trên thị trường hiện giờ có một loại thuốc hút, loại thuốc kia nha, không cần dùng nhiều, hương vị lại rất thơm, chờ cháu có tiền cháu mua cho ông loại thuốc này nha.”Triệu lão đầu nhếch môi cười: “Được được được, ông sẽ chờ thuốc cháu ngoan của ông có tiền sẽ mua cho ông ha hả a……”Triệu Kiến Khánh lôi kéo, nhìn ông nội nói: “Nội, cháu nói thật, không phải lừa dối ông.”Triệu lão thái nói: “Đứa nhỏ ngốc, loại thuốc kia là cho người làm quan trong thành hút, ông là nông dân sao có thể hút? Nói cho đã ghiền thôi, cháu của ông thật sự là một đứa ngốc tử ha ha ha……”Lòng tự trọng của Triệu Kiến Khánh bị thương tổn, hắn đứng dậy, nặng nề nói: “Nội, chờ xem, cháu nhất định sẽ mua được loại thuốc kia cho ông hút.”Hắn nằm trên giường, nghĩ đến đau đầu: 50 đồng tiền vốn này rốt cuộc kiếm ở đâu ra đây?Muốn moi tiền trong tay ông nội xem ra là dù một phân cũng moi không được rồi, lương thực trong nhà ông nội đều biết rõ ràng, đừng hòng nghĩ trộm kéo ra ngoài bán, dê, gà trong nhà càng đừng mong.Hắn thở dài một tiếng: Một phân tiền cũng đủ làm khó anh hùng hảo hán rồi!“Anh, anh làm gì mà than ngắn thở dài trong phòng vậy?” em hai Hoa Lan ghé vào cửa sổ nhỏ phòng hắn hỏi.Triệu Kiến Khánh vội nói: “Không có việc gì, không có việc gì, mau đi ngủ đi.”Hoa Lan nói: “Em nếu có thể ngủ thì tốt rồi, em còn phải làm xong giày, ông nội còn đang chờ để đeo đấy.
À, quần của anh em vá rồi đấy, mặc thử đi này.”Triệu Hoa Lan đẩy cửa phòng anh trai ra,