Miêu Cẩn cùng mấy mươi người của hắn không thể tạo được chút sóng gió nào liền đã bị Hàn Thiên diệt gọn, lúc này Hàn Thiên chỉ đơn giản là chậm rãi đi tới mà cũng đã khiến Miêu Cẩn khuôn mặt đầy nét hoảng sợ không thôi.
Hắn thấy Hàn Thiên đến gần liền không nói không rằng mà quay lưng bỏ chạy ngay tức khắc, Hàn Thiên cũng chẳng cần đề thân đuổi theo, một đạo kiếm khí điểm ra, Miêu Cẩn vừa chạy được ba trượng liền bị trúng một kiếm vào đùi phải ngã lăn ra đất.
Hàn Thiên vẫn chậm rãi đi tới như hung thần ác sát, Miêu Cẩn hiện tại đã sợ đến mức chân tay run lẫy bẩy, Hàn Thiên quả thực quá uy áp quá khủng bố, mọi đòn thế của hắn đều mang tính áp đặt tuyệt đối và không hề cho đối thủ chút sức phản kháng, mọi ý nghĩ của Miêu Cẩn gã lại như đều như bị Hàn Thiên nhìn thấu, cho dù gã định làm gì cũng tuyệt không thể thoát khỏi bàn tay của thiếu niên kinh khủng trước mặt.
Chẳng còn quan tâm thêm gì khác, Miêu Cẩn không biết lấy ở đâu ra được một lọ độc dịch rồi quăng thẳng về phía Hàn Thiên, hắn cũng chẳng thèm tránh, hữu thủ gạt một cái, lọ độc dịch nọ đã bị đánh văng một khoảng dài, tuy có vài giọt bắn lên bàn tay Hàn Thiên hắn, nhưng kim quang khẽ lóe lên ở gần chỗ da tay bị dính độc, toàn bộ độc thủy ấy đã như băng tuyết dưới nắng hè, chỉ có thể bốc lên vài làn khói rồi tiêu biến mất.
Nhìn lại nơi bị lọ độc thủy kia của Miêu Cẩn rơi trúng, nền đất đá chổ đó cũng đã bị ăn mòn loang lỗ, thế mới thấy sức đề kháng trước độc dịch của thân thể Hàn Thiên hắn mạnh đến đâu, bây giờ hắn còn chưa đạt đến cường cốt kỳ đỉnh phong mà uy năng của kim thân đã dần hiện hữu, đợi đến lúc kim thân thực sự hoàn thiện, chỉ sợ vạn độc trong thiên hạ đều khó làm hại được cho hắn, trừ phi là loại độc từ tồn tại quá mạnh mẽ luyện chế nếu không Hàn Thiên hắn không cần lo chuyện bản thân bị kẻ gian ám toán bằng độc dược, theo thời gian tu vi của hắn tăng cao uy lực của kim thân ngày càng lớn, thì số độc có thể uy hiếp được hắn cũng sẽ ngày càng ít, đến cuối cùng cho dù là độc gì thì cũng đành thúc thủ vô sách trước sức đề kháng của kim thân bất diệt.
Ngay cả độc thủy của yêu thú tứ cấp cũng chẳng làm gì được Hàn Thiên, lúc này Miêu Cẩn biết bản thân đã hết hi vọng phản kháng, mà dù có thì Hàn Thiên cũng chẳng cho hắn cơ hội này nữa rồi, một trảo chụp đến còn nhanh hơn hồng hạc truy ngư, Hàn Thiên đã túm được cổ áo của Miêu Cẩn giơ lên cao, hơn trăm cân trọng lượng của Miêu Cẩn chẳng khác nào không khí, Hàn Thiên hắn nắm áo Miêu Cẩn xách lên cũng chẳng khác một con gà là mấy.
Thần niệm khẽ động, mộc bài từ trong người của Miêu Cẩn đã nhanh chóng bay vào tay Hàn Thiên, hắn không nói không rằng, trực tiếp quăng tấm mộc bài này cắm thẳng vào nền đất trước chân Đại Sùng, khẽ thả Miêu Cẩn xuống đất Hàn Thiên liền nhìn sang Đại Sùng chậm rãi nói.
-Đại Sùng huynh có thể thay mặt ta kiểm tra thứ có trong mộc bài này hay không?, tên Miêu Cẩn này đặt điều rất giỏi, ta không muốn để cho hắn có bất cứ cơ hội nào để ngụy biện nữa.
Đại Sùng vốn chẳng ưa Miêu Cẩn, lúc này hắn thất thế Đại Sùng gã chỉ hận không thể đổ thêm dầu vào lữa, nhanh chóng nhặt mộc bài nọ lên, Đại Sùng liền lập tức kiểm tra thứ bên trong.
Từng đống từng đống tài nguyên nhỏ không ngừng được Đại Sùng lấy ra từ trong mộc bài của Miêu Cẩn, những người khác nhìn vào đó mà ánh mắt không khỏi trố ra, số tài nguyên này tệ lắm cũng phải có giá trị gần một vạn linh thạch, Miêu Cẩn cùng hội của hắn không phải là bị thần vương hội cướp qua một lần rồi sao, vì lý do gì lại có nhiều tài nguyên như thế?.
Miêu Cẩn ở phía xa gương mặt vừa tiếc hận vừa căm giận, bất quá hắn vẫn khăng khăng chối.
-đó không phải là thứ thuộc về ta, tài nguyên trong đó là Hàn Thiên bỏ vào để vu họa cho ta, hắn thuê ta mua chuộc các ngươi theo phe hắn, bất quá ta vì nhận ra bộ mặt thật của hắn cùng đồng bọn nên mới khuyên các ngươi theo con đường sáng, thần vương hội thực lực vô cùng mạnh cho dù các ngươi liên thủ lại cũng không thể đối phó nổi, Hàn Thiên này chính là muốn đưa các ngươi vào con đường chết đấy, các ngươi tuyệt đối đừng nghe theo hắn.
Sau lời bịa đặt của Miêu Cẩn, một số người ở đây lại tỏ ra ánh mắt nghi ngại, Hàn Thiên khẽ cười lạnh một trận, tài nghệ bịa đặt bậc này, bản thân hắn cũng tự thẹn không bằng, khẽ hít sâu vài hơi để ổn định tâm cảnh, kế đến Hàn Thiên liền lạnh băng nói.
-tên này bảo ta thuê hắn lôi kéo các người, vậy để ta cho các ngươi xem điều kiện giữa hắn và ta nhé?
Nói đoạn hắn liền điểm liền ba kiếm đánh trọng thương cả tứ chi của Miêu Cẩn, đau đớn tột độ đã khiến gã kêu la cực kỳ thảm thiết, bất quá Miêu Cẩn vẫn mượn chuyện này tiếp tục bịa đặt.
-tên khốn ngươi, từ ban đầu ta đã sớm nhìn rõ chân diện của ngươi, lúc này không làm gì được nên định bịt miệng ta sao?, đừng có mơ, hôm nay chỉ cần ta còn nói được, bí mật về ngươi sẽ bị vạch trần.
Trước bản mặt dày đến mức không biết xấu hổ của Miêu Cẩn Hàn Thiên chỉ đành cười lạnh rồi điểm á huyệt của hắn, mồm miệng lẻo mép như tên này, còn để cho hắn nói nữa chính là tự tra tấn nội tâm cùng cái lỗ tai của chính mình, hít sâu vào một hơi Hàn Thiên nhìn vào những người kia rồi hùng hồn nói.
-nếu ta đoán không lầm những tên thủ hạ của gã này cũng có giữ không ít tài nguyên, không tin các vị có thể thử kiễm tra, về phần hiệp minh hội ta trước giờ hành sự thế nào tin chắc các vị ở đây ai ai cũng có cảm quan riêng, ta chỉ có thể nói là trước nay ta chưa từng gặp qua kẻ này, ta cùng hiệp minh hội vốn chẳng thích gây thù chuốc oán, thủ lĩnh của thần vương hội là Liêu Kiến Anh vì tư thù với ta mà dấy động can qua, hiệp minh hội ta yếu thế hơn chúng nên không thể một lần đánh đuổi được chúng, bất quá chỉ cần Hàn Thiên cùng hiệp minh hội còn, thần vương hội tất bị chúng ta dẹp yên trả lại thanh bình cho khu vực phía tây cổ sơn chiến trường này.
Hàn thiên vừa dứt lời một số người ở trong đám đông liền lục soát thủ hạ của Miêu Cẩn thử, kết quả không nằm ngoài dự đoán, đám người này tàng trữ số tài nguyên lên đến gần ba vạn linh thạch, bọn hắn giấu diếm không nói bản thân có nhiều tài nguyên như thế đã là một điểm nghi vấn lớn, cộng thêm Hàn Thiên bị vây khốn trên núi lâu ngày, cái này cũng là chính miệng Miêu Cẩn tự nói ra, vậy thì Hàn Thiên hắn sao có thể thuê đám người không quen biết này diễn trò cho họ xem được?, lời nói của Miêu Cẩn trước sau đều có mâu thuẫn ở nhiều chỗ, suy nghĩ thấu đáo một chút ánh mắt của mọi người đã dần có nét tin tưởng Hàn Thiên hơn.
Nhìn thấy cảnh này Hàn Thiên liền hùng hồn nói tiếp.
-ta cùng hiệp minh hội cũng là nạn nhân của thần vương hội mà thôi, hôm nay nếu các vị chịu theo hiệp minh hội ta chống lại thần vương hội, ta đảm bảo chẳng những hoàn trả lại cho các vị số tài nguyên bằng đúng số chúng đã cướp, hơn nữa hiệp minh hội ta còn chia cho quý vị một phần tương tự từ số tài nguyên tàng trữ của hiệp minh hội để làm tiền công, yêu cầu duy nhất mà ta đưa ra chỉ là trong quá trình hành động các vị đều phải nhất nghe theo hiệu lệnh của hiệp minh hội ta mà thôi.
Hàn Thiên vừa dứt lời trong đám đông liền có người tỏ nét nghi vấn nói.
-chúng ta lấy gì để tin các người đây?, lỡ như sau khi thành công hiệp minh hội các ngươi nuốt lời, với thế lực của các ngươi chúng ta cũng chẳng thể làm gì được, vậy bây giờ xo với việc chúng ta kéo qua đầu quân cho Thần Vương hội thì có gì khác nhau?
Hàn Thiên nhìn sang người vừa nói bằng ánh mắt nhiệt tâm sau đó bình tĩnh trả lời.
-thứ nhất