Câu chuyện truyền đi nhanh hơn so với tưởng tượng của Ôn Hàn Thủy.
Cô chỉ nhờ bác gái cùng bạn bè trò chuyện hai ngày, các loại tin đồn về Triệu Phụng Vũ như mọc thêm cánh, thậm chí mấy khu phố bên cạnh cũng mơ hồ nghe được. Bà Triệu trước đây rất thích khoe mẽ trong khu, nay ngày nào cũng ở trong nhà, gần đây trong nhà vốn hòa thuận lại thường xuyên vang lên tiếng mắng chửi của bà.
Càng làm cho Ôn Hàn Thủy ngạc nhiên hơn chính là nghe nói Triệu Phụng Vũ đã mất việc vì danh tiếng xấu của mình. Nghe nói cả cô con dâu chắc chắn gả về cũng phải đỏ mặt tía tai vì họ.
Ban đầu Ôn Hàn Thủy còn cảm thấy trong lòng thoải mái nhưng sau một thời gian liền có cảm giác vô nghĩa, cũng không còn quan tâm nữa.
Loại người này không nên ở trong cuộc sống của cô quá lâu.
Đoàn phim gấp rút làm việc, cuối cùng vào giữa tháng 1 đã đóng máy thành công.
Trong bữa tiệc đóng máy, Ôn Hàn Thủy được đạo diễn, nhà sản xuất và những người khác mời rượu, cho dù tửu lượng cô tốt cũng không thể chịu được. Kết quả, Ôn Hàn Thủy quay đầu lại thì thấy Trần Phân đã say đến mức gục trên bàn. Cô dở khóc dở cười, nhìn xung quanh mọi người cũng say đến mơ hồ có điều trên mặt đa số vẫn mang theo nụ cười.
Những ngày cuối cùng đẩy nhanh công việc thực sự là mệt mỏi, bây giờ được thư giãn, dự kiến có thể nghỉ ngơi qua Tết âm lịch, phần lớn trong lòng vui vẻ nên cũng uống khá nhiều.
Ôn Hàn Thủy sợ lại bị mời rượu, học Trần Phân gục xuống bàn.
Cũng may không bao lâu thì bữa tiệc kết thúc, những người còn tỉnh táo tìm cách sắp xếp trở về khách sạn, Ôn Hàn Thủy đỡ Trần Phân đứng một bên, ngoan ngoãn đi theo mọi người. Lúc sau xe của bọn họ đến, Ôn Hàn Thủy đỡ Trần Phân lên xe, trong lòng đột nhiên không muốn trở về, liền đi tới chỗ người phụ trách: "Tôi muốn đi tìm một người bạn."
Một mình một hướng rời đi, Ôn Hàn Thủy cúi đầu gửi tin nhắn, chủ yếu là nhắn cho Trần Phân sợ ngày mai tỉnh lại không thấy cô sẽ lo lắng. Sau đó cô lấy lại tỉnh táo gọi điện thoại cho Từ Phỉ.
Địa điểm ăn tối, hình như cũng không xa nhà anh.
Từ Phỉ nhanh chóng nhấc máy, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ăn xong rồi?"
Ôn Hàn Thủy muốn trả lời, rượu say não tàn, chưa kịp nói ra lời thì một loạt tiếng cười truyền đến.
Từ Phỉ: "..."
"Em uống rượu đấy à?" Tuy là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
"Một chút." Giọng điệu của Ôn Hàn Thủy không rõ ràng, men say như có luồng điện xẹt qua điện thoại. Từ Phỉ thở dài, nhẹ nhàng dặn dò: "Vậy thì đừng chạy lung tung, theo mọi người lên xe, đừng để lạc."
Ôn Hàn Thủy: "Em không lên xe, em đang tìm bạn."
Cô làm gì có bạn ở đây, Từ Phỉ giật mình: "Tìm anh?"
"Đúng vậy." Cực kỳ lớn tiếng khẳng định.
Từ Phỉ lúc này ngồi không yên, "Em đang ở đâu, anh đến đón."
"Dưới gốc cây."
"..."
Chắc chắn là say rượu.
Còn say đến mơ hồ nữa.
Từ Phỉ cầm lấy chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài vừa dỗ Ôn Hàn Thủy xác định vị trí. Lúc lái xe không dám cúp điện thoại, nghe thấy Ôn Hàn Thủy ngồi ở ven đường lải nhải không ít lời.
Ban đầu là nói nhiều, về sau say lại nói nhiều hơn. Ôn Hàn Thủy nói chuyện rất rõ ràng nhưng tốc độ nói quá nhanh, có nhiều câu Từ Phỉ nghe không hiểu. Anh hỏi lại vài câu nhưng Ôn Hàn Thủy chỉ mặc kệ anh mà nói một mình. Từ Phỉ lắc đầu, không khỏi cười một tiếng.
Trên đường lái xe đến đó, âm thanh của cô bên tai anh, dường như lấp đầy đêm đông lạnh giá làm cho trong lòng nổi lên một cảm giác thỏa mãn.
Mười phút sau, Từ Phỉ nhìn thấy Ôn Hàn Thủy ngồi ở ven đường, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, thậm chí không thèm để ý xung quanh. Anh đậu xe bên lề đường, sau đó bước ra đi về phía cô.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Hàn Thủy."
"Anh đến rồi." Cô ngước lên mỉm cười với anh, vẻ mặt rất dịu dàng và tin tưởng làm mềm lòng người ngay cả trong đêm đông lạnh lẽo này.
Từ Phỉ: "Chúng ta về nhà thôi."
Ôn Hàn Thủy lắc đầu, chỉ chỉ bên cạnh cho anh xem: "Con kiến này."
Từ Phỉ nhìn theo, xung quanh chỉ có hai con kiến nhỏ đang nhảy nhót. Ôn Hàn Thủy nhìn rất nghiêm túc, có vẻ thấy rất thú vị, chỉ thở nhẹ một hơi, như sợ quấy rầy hai con kiến ấy.
Từ Phỉ cười cười, theo cô ngồi xuống ven đường còn cùng cô thảo luận.
"Trời lạnh như thế, tại sao kiến không ngủ đông nhỉ?"
"Kiến dường như không ngủ đông." Từ Phỉ không chắc.
"Tại sao chúng không ở nhà?" Ôn Hàn Thủy rất nhanh nghĩ đến, "Bọn chúng nhất định là không có gì ăn, nếu không ra ngoài thì sẽ chết đói. Thật tội nghiệp..."
Giọng nói trầm xuống.
Từ Phỉ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nói: "Cũng không nhất định là thế, có thể là nửa đêm con kiến nhỏ nghịch ngợm lén đi chơi, ba mẹ phát hiện liền đuổi ra ngoài."
Đây cũng là một khả năng.
Ôn Hàn Thủy vui vẻ chấp nhận khả năng ấy, ngay sau đó đã tìm ra manh mối mới: "Nhìn xem, thật sự có một con cái lớn."
"...Ừ." Anh chỉ bịa ra một câu chuyện ngẫu nhiên.
Từ Phỉ ngồi cùng Ôn Hàn Thủy ở ven đường, nhìn đàn kiến hồi lâu, cho đến khi đàn kiến biến mất trong khe nứt, Ôn Hàn Thủy vẫn không đành lòng thu hồi tầm mắt, dùng tay phải xoa bóp đầu: "Đầu em đau quá."
"Uống rượu rồi lại còn ngồi hóng gió." Từ Phỉ quả thực không biết nên nói cái gì, kéo cô lên, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Năng lượng dường như đã sử dụng hết, trên đường về nhà Ôn Hàn Thủy ngồi ở ghế lái phụ, mắt nhắm nghiền không nói gì như đang ngủ say. Từ Phỉ tưởng cô đã ngủ, cũng không nói chuyện. Khi xe dừng ở ga ra dưới tầng hầm, Ôn Hàn Thủy lại mở to mắt: "Về đến nhà rồi sao?"
"Ừ, sắp rồi." Một chuyến đi thang máy nữa là đến.
Ôn Hàn Thủy vừa cởi dây an toàn, vừa lẩm bẩm: "Em mệt quá."
Bởi vì câu nói này, Ôn Hàn Thủy xuống xe, vừa mới đóng cửa lại, cô cảm thấy thân thể nhẹ đi, là bị người ta bế lên. Phản ứng của cô hơi chậm, cũng không kêu lên cảnh giác, thậm chí còn theo thói quen ôm cổ Từ Phỉ.
Chỉ nhỏ giọng hỏi: "Anh bế em làm gì?"
"Không phải em mệt sao?" Từ Phỉ ôm cô đi về phía thang máy, nghe thấy Ôn Hàn Thủy khẽ cười một tiếng, liền tiến đến gần hôn anh. Da Từ Phỉ rất đẹp, hôn lên cảm