Ban đêm Ôn Hàn Thủy không ngủ ngon.
Vì vậy khi sáng dậy cô có chút nóng nảy, tay kéo chăn cuối cùng lại thấy tay trái bị đau, cô cau mày hít một hơi. Sau đó mở mắt ra thì thấy một vết bầm lớn ở khuỷu tay khiến người ta sợ hãi.
Cô chạm nhẹ vào, đau đến mức Ôn Hàn Thủy thở hổn hển.
Vết bầm ở đâu ra vậy?
Cô nghĩ kỹ lại. Đêm qua ở tiệc đóng máy cô uống say, cũng không về khách sạn, theo Từ Phỉ về nhà. Nửa đêm say khướt, người yêu, những từ khóa này xuất hiện cùng nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ, Ôn Hàn Thủy dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Cô cử động, cơ thể thực sự rất đau nhức.
Nói thẳng ra, cả hai đều muốn nên duyên vợ chồng, không thể kiềm chế là chuyện bình thường.
Nhưng người bình thường nên có một chút cảm xúc thương tiếc chứ!
Làm sao lại có thể đánh người ta đến mức bầm dập thế này?
Đồ khốn!
Ôn Hàn Thủy cáu kỉnh định rời giường, giơ chân đá vào người bên cạnh.
Từ Phỉ bị đá tỉnh táo lại, nhưng ít nhất nhớ tới người ngủ bên cạnh là Hàn Thủy, phản xạ có điều kiện mà không động thủ. Nhưng hiện tại anh hơi bối rối, nửa mở mắt: "Dậy sớm vậy?"
Đồng hồ sinh học nói với Từ Phỉ chắc chắn còn chưa tới sáu giờ.
Ôn Hàn Thủy: "Đồ khốn, đồ cầm thú!"
Vì sợ cách âm, cô đã mắng hai lần với giọng nói nhẹ nhàng khi tỉnh lại, bên tai Từ Phỉ nghe giống như sợi lông vũ đang nhẹ nhàng cào anh, không giống như chửi bới mà là cưng chiều.
"Anh bị oan mà?" Anh nhìn cô cười: "Đã kiềm chế rồi."
Ôn Hàn Thủy: "???"
Từ Phỉ bị đá một lần nữa, xoa đầu bối rối. Ôn Hàn Thủy vươn cánh tay trước mặt anh: "Nhìn xem, chứng cứ ở ngay đây, sao có thể nhéo em thành như vậy?"
Vết thâm tím nhìn rất đáng sợ.
Từ Phỉ ngồi dậy: "Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Hôm qua anh nói muốn xoa thuốc, đúng rồi, thuốc! Ở nhà anh không có thuốc nhưng hôm qua đã đặt mua mang về nhiều loại. Kết quả là lúc sau bị mê hoặc mà quên mất những thứ này.
May mắn là đã tính toán để lại lời nhắn trước.
Bây giờ có lẽ nó đã được treo bên ngoài cửa.
"Chờ anh một chút." Từ Phỉ lập tức vén chăn xuống giường.
Ôn Hàn Thủy cảm nhận được sự mát mẻ bên ngoài chăn bông, co rúm người lại, cả người thu vào trong chăn.
Ngay sau đó, Từ Phỉ mang theo túi thuốc đi vào, trên tay còn có khăn nóng. "Đến đây, đưa tay trái cho anh." Giọng điệu của Từ Phỉ rất dịu dàng, vì vậy Ôn Hàn Thủy cũng không trách anh nữa, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Chườm khăn nóng lên vết thương, không đau mà tạo cảm giác dễ chịu.
Từ Phỉ nhướng mày, cẩn thận ấn khăn xuống. Ôn Hàn Thủy yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên ngáp một cái: "Em hơi buồn ngủ."
"Ngủ đi." Từ Phỉ vươn tay xoa đầu cô, "Chuyện còn lại cứ giao cho anh."
Một cảm giác ấm áp tràn qua người, Ôn Hàn Thủy không còn cưỡng lại giấc ngủ nữa, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ. Trên giường, Từ Phỉ dịu dàng chườm nóng cho cô.
Khi cô tỉnh lại thì đã gần trưa.
Ôn Hàn Thủy với lấy điện thoại thấy rằng đêm qua mình đã nhận được rất nhiều tin nhắn. Cô định trả lời tin nhắn nhưng đã bị mùi thuốc thu hút. Ngửi tới ngửi lui, cuối cùng phát hiện mùi nằm trên tay trái của cô.
Ôn Hàn Thủy vén ống tay áo ngủ lên, thấy vết thương của cô đã dính đầy thuốc.
Những ký ức sáng sớm theo sau đến, bây giờ cô đều nhớ lại.
Rõ ràng đó là vết thương do chính mình gây ra nhưng kết quả lại đổ lỗi cho Từ Phỉ.
A, tại sao anh không giải thích.
Không đúng, không đúng, không thể trách anh được.
Là lỗi của cô, lỗi của cô!
Ôn Hàn Thủy không khỏi che mặt, hận không thể vùi cả người vào trong chăn.
Không biết có phải vì đã làm nhiều chuyện mất mặt trước mặt Từ Phỉ không, một lúc sau, Ôn Hàn Thủy cảm thấy thản nhiên hơn. Cô từ trên giường đứng dậy, nhe răng một hồi, mới từ từ thích ứng với việc chân run, tuy rằng khi đi vẫn cảm thấy hơi đau nhức nhưng không sao cả.
Từ Phỉ đêm qua vẫn rất dịu dàng.
Nhịn không được lại nhớ tới hành động của mình tối hôm qua, Ôn Hàn Thủy lại đỏ mặt, vội vàng vào phòng tắm, tạt nước lạnh vào mặt. Lần này thực sự đã tỉnh táo lại.
Sau khi tắm xong, Ôn Hàn Thủy đói bụng đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Từ Phỉ không đi làm, thay vào đó lại ở trong phòng khách, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ nhưng không xóa đi được vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt anh.
Ôn Hàn Thủy nghĩ thầm, Từ tổng làm việc nghiêm túc thật đấy.
Cô đi tới chỗ anh: "Chào buổi sáng, Từ tổng."
Cô không phải nhân viên của anh nên cũng không sợ anh, thậm chí còn cười thật tươi.
Từ Phỉ quay người lại, khóe miệng vốn đã nở nụ cười nhưng ánh mắt lại treo trên người cô, lông mày vô thức nhíu lại: "Sao em không mặc quần?"
Nói xong vội vàng đứng dậy kéo rèm cửa sang một bên.
Chỉ nghe thấy một tiếng động, căn phòng đột nhiên tối sầm lại.
Ôn Hàn Thủy nhìn xuống trang phục của mình.
Cô đang mặc áo của Từ Phỉ, rất dài, đủ để che mông. Về phần tại sao cô không mặc quần, cái này phải hỏi Từ Phỉ ngày hôm qua đã giúp cô tắm tại sao lại không mặc cho cô vào.
Được rồi, cũng không thể trách anh được.
Một lý do khác là quần áo mà Ôn Hàn Thủy mặc ngày hôm qua đã bị bẩn, theo thói quen cô cũng không muốn lén lút lục lọi tủ quần áo riêng của Từ Phỉ.
Nhưng mà...
Ôn Hàn Thủy lại nhìn xuống chính mình, "Em có chỗ nào bị lộ à?"
Tuy chỉ mặc một chiếc áo nhưng toàn bộ cơ thể đều được che kín, tuy nhiên nếu vào mùa hè mà mặc loại áo này coi như vẫn tính là mát mẻ.
Từ Phỉ đi tới, không biết từ đâu mang theo một cái túi: "Quần áo của em."
Anh không có quần áo của cô ở nhà, rõ ràng thứ này đã được mua vào hôm nay. Ôn Hàn Thủy lấy chúng ra xem, thấy rằng chúng đều khá đẹp, là phong cách mà cô thích.
"Hôm nay anh đã ra ngoài rồi ư?" Ôn Hàn Thủy hỏi.
"Không có." Từ Phỉ chăm sóc Ôn Hàn Thủy, đương nhiên là không có thời gian ra ngoài, "Ngụy Khiêm tiện thể mang tới."
Ôn Hàn Thủy một tay cầm túi, "Anh để người đàn ông khác mua quần áo cho em à?"
Vẻ mặt của cô đột nhiên có chút kỳ lạ.
Từ Phỉ nheo mắt: "Hàn Thủy." Anh nói chậm đồng thời nhấn mạnh: "Anh mua quần áo, cậu ta chỉ ghé qua cửa hàng lấy thôi."
Ôn Hàn Thủy cảm thấy nếu cô nói tiếp, Từ Phỉ sẽ ghen rồi trừ lương của Ngụy Khiêm mất. Cô cười với Từ Phỉ, cầm lấy túi rồi chạy đi. Đang lúc chạy, vạt áo cô tung bay, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Từ Phỉ vô thức đưa mắt đi chỗ khác, một giây sau mới phản ứng lại, đây là vợ của anh.
Nhìn lại lần nữa, Ôn Hàn Thủy đã