Lạc Lâm Viễn vốn đã đủ khó chịu rồi, chuyện thành ra thế này cũng đâu phải cậu muốn, trong dạ dày nhồi một đống thực phẩm chiên rán, giờ phút này chúng đang cuồn cuộn sôi trào, quả thực cảm giác rất kinh khủng.
Cậu ôm bụng khó chịu nói: "Nếu không cậu muốn tôi nói gì, thật sự lên xe của anh ấy sao? Tôi không chịu được sự gượng gạo này." Tuy nói vậy nhưng vừa bị Hàn Truy nhắc nhở, cậu cũng cảm thấy câu nói ban nãy không đúng.
Hàn Truy: "Đau dạ dày à?"
Lạc Lâm Viễn gật đầu.
Hàn Truy: "Đáng đời, ai bảo cậu trọng sắc khinh bạn. Rõ ràng tới đón tôi, kết quả lại u mê mối tình đầu, đầu óc ngu muội, bỏ rơi bạn tốt."
Lạc Lâm Viễn trợn trắng cả mắt, "Là ai nhọc nhằn giúp cậu đuổi con gái tìm đến cửa? Nếu không phải có tôi, cậu đã bị đá ở Mỹ biết bao nhiêu lần rồi đấy."
Hàn Truy sợ cậu nhắc tới chuyện cũ, kinh hãi một giây rồi biến thành kẻ nịnh hót, "Lâm Viễn, Viễn Viễn, bạn học Lâm, đau lắm hả? Đây đây đây, tôi đỡ cậu, đi nào, chúng ta ngồi xe riêng."
Lạc Lâm Viễn: "Cút."
Cuối cùng chỉ có thể hủy cuốc xe riêng, đến tiệm thuốc. Hàn Truy kéo vali cùng cậu đi mua thuốc, Lạc Lâm Viễn uống ngay tại chỗ, sống chết không chịu ngồi ghế trong tiệm mà cứ đòi ra ngoài hóng gió ngắm hoàng hôn như ông già.
Có đứa trẻ vui sướng chạy qua trước mặt, Lạc Lâm Viễn dõi mắt theo nó đến xuất thần.
Hàn Truy nói: "Cậu cũng vừa nghe thấy rồi đấy, mối tình đầu của cậu chưa kết hôn, cậu tìm cơ hội hỏi chuyện đứa bé đi, biết đâu lại có gì khác."
Nhắc đến chuyện này, Lạc Lâm Viễn xấu hổ vò tóc mình, dùng sức kéo rất mạnh, suýt chút nữa thì giật mép tóc tụt vào đến mấy xăng-ti-mét.
Hàn Truy thấy mà đau, "Đừng có giật, tuổi còn trẻ mà đã muốn mình trọc à? Tôi muốn nhiều tóc mà còn không được đây."
Hàn Truy cái gì cũng tốt, chỉ có điều tóc hơi ít, bình thường phải hóa trang, giả vờ cho nó có nhiều tóc một tí.
Lạc Lâm Viễn: "Đừng động vào tôi, phiền lắm! Cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"
Hàn Truy rút điếu thuốc ra theo bản năng, hơi chần chừ rồi lại nhét vào, "Có thể làm sao? Đi xin người ta tha thứ đi, dỗ dành anh ta chút."
Lạc Lâm Viễn: "Anh ấy không phải con gái, dỗ kiểu gì!"
Hàn Truy: "Sao lại không thể dỗ, cậu kỳ thị giới tính à? Đàn ông cũng có thể được dỗ dành nha, trước đây cậu dỗ thế nào thì bây giờ dỗ như thế."
Lạc Lâm Viễn: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước đây tôi với anh ấy là một đôi, bây giờ cả hai đã chia tay, sao có thể dùng bài cũ lúc trước?"
Huống chi, Du Hàn chưa bao giờ nổi cáu với cậu, lúc nào cũng cưng chiều cậu.
Ngẫm lại mới cảm thấy thật chua xót trong lòng.
Hàn Truy xoa cằm, "Đàn ông mà, không có chuyện gì là không giải quyết được, nếu không giải quyết được thì cứ làm một nháy thôi."
Lạc Lâm Viễn làm vẻ mặt khinh bỉ, "Sao có thể, tôi cũng không phải kiểu đàn ông đó, còn chưa nói rõ ràng, sao có thể ngủ với nhau được."
Hàn Truy nhún vai, tỏ vẻ không tin.
Lạc Lâm Viễn không muốn tranh luận chuyện này với hắn, đưa người tới khách sạn. Hàn Truy không phải người địa phương nhưng sau này lại muốn phát triển ở thành phố C.
Trước khi xuống xe, hắn còn nói với Lạc Lâm Viễn: "Sáng mai tôi muốn đi xem nhà."
Lạc Lâm Viễn: "Tìm người môi giới."
Hàn Truy: "Bạn hiền, tôi cần bạn."
Lạc Lâm Viễn: "Sẽ tìm cho cậu một người môi giới cực kỳ đáng tin cậy, bye bye."
Hàn Truy: "..."
Lạc Lâm Viễn phi như bay về vườn hội họa, thấp thỏm chờ tới giờ vào lớp. Vậy mà Vu Viên lại được dì giúp việc đưa tới, Du Hàn vốn đồng ý đi học cùng con trai thì lại không tới.
Không lẽ vì Du Hàn thấy khó chịu sao? Được rồi, đúng là có một chút. Nhưng quả thật anh rất bận, nếu không sao người ta thường nói cho dù dân IT có đang kết hôn hưởng tuần trăng mật thì khi công ty có việc cũng phải chạy về từ nước ngoài.
Tiền kiếm được rất nhiều, nhưng cái giá phải đánh đổi là có ít hoặc thậm chí không có thời gian cá nhân.
Dù gì anh cũng được coi là một nửa ông chủ, sau khi cùng mấy người bạn đại học hùn vốn nghiên cứu phát minh thành công một phần mềm, giành được đầu tư, thời điểm gian nan nhất đã qua, công ty đi vào quỹ đạo, cũng không cần giống như trước đây nữa, tất cả mọi người đều ngâm mình ở công ty cả ngày lẫn đêm.
Sau đó anh đón Vu Viên về nhà, Vu Viên là một đứa trẻ rất đáng thương, không cha không mẹ, rất giống với anh.
Chỉ là anh đánh giá sai thời gian trưởng thành sớm của đứa trẻ này, lúc đón Vu Viên từ chỗ Từ Tiểu Hiểu, đứa bé hai tuổi đã hiểu được nhiều hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Có lẽ do trẻ con nói năng không biết kiêng kỵ, khi chơi đùa với những bạn nhỏ khác, nhóc đã biết mình không giống với người ta.
Ví dụ như người khác đều có cha có mẹ, còn nhóc chỉ có chú.
Vu Viên hiểu hết, mặc dù vẫn gọi anh là bố, thế nhưng nhóc vẫn sẽ nhìn gia đình ba thành viên của người khác bằng ánh mắt hâm mộ.
Vu Viên là con của Kinh Lâm, chỉ là Kinh Lâm còn trẻ đã ra ngoài dốc sức làm lụng, quan hệ với người nhà rất tệ, đã cắt đứt liên lạc từ lâu.
Người nhà của bạn trai Kinh Lâm thì lại rất không thích cô, thậm chí mấy lần còn sắp xếp cho Trần Chấn đi xem mắt, hi vọng anh ta có thể chia tay với Kinh Lâm. Con người Kinh Lâm kiên cường nóng nảy, đã từng muốn chia tay với Trần Chấn vì chuyện này.
Nhưng hai người không thể cản được trái tim hướng về nhau, sau khi giải quyết vướng mắc thì vẫn quay lại.
Sau khi Trần Chấn hi sinh trong một sự cố hỏa hoạn, Kinh Lâm mới phát hiện mình có thai.
Chịu cú sốc vì mất người yêu, lại thêm chứng trầm cảm trong thời gian mang thai, cô chảy quá nhiều máu vì khó sinh, cuối cùng không cứu được.
Đứa trẻ này đã khiến bọn họ vô cùng bối rối, Từ Tiểu Hiểu từng dẫn đứa bé đến tìm người nhà của Trần Chấn, kết quả không nên nhắc tới thì tốt hơn. Du Hàn chưa từng thấy Từ Tiểu Hiểu giận dữ như vậy, có lẽ đã phải nghe những lời rất chướng tai.
Từ Tiểu Hiểu nói, bên gia đình Trần Chấn không chịu thừa nhận đứa bé này là người nhà bọn họ.
Hai ông bà nhà họ Trần đều muốn, chỉ là hiện tại hai cụ cũng đang sống dựa dẫm vào gia đình nhà con trai cả, mà vị này thì lại không chịu nuôi dưỡng đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ. Từ Tiểu Hiểu thấy thái độ này thì cũng không muốn đưa Vu Viên về nơi đó nữa.
Không cần nghĩ cũng biết, đợi đến khi Vu Viên trưởng thành, cậu bé sẽ phải sống những tháng ngày ăn nhờ ở đậu không dễ chịu, chẳng bằng để mấy người bọn hắn nuôi nhóc con lớn.
Ban đầu Từ Tiểu Hiểu muốn nuôi dưỡng Vu Viên, nhưng gia đình nhà Thường Mục phức tạp, bên kia vẫn luôn không chịu chấp nhận chuyện Thường Mục come out. Thậm chí còn nói, nếu như Từ Tiểu Hiểu muốn nuôi một đứa trẻ, vì sao con