Bó hoa kia được nâng giữa không trung, thời gian kéo dài càng lâu càng giống như nặng hơn. Khuỷu tay Lạc Lâm Viễn đã mỏi, trái tim cậu cũng chua xót từng chút một.
Du Hàn đứng cách cậu một bước, không rõ sắc mặt anh, không vui cũng không giống bị mạo phạm, có thể nói bình tĩnh đến kỳ lạ, phản ứng thế này không giống trong phạm vi tưởng tượng của Lạc Lâm Viễn.
Cậu từng nghĩ có lẽ Du Hàn sẽ vui vẻ nhận lấy hoặc dè bỉu chúng, còn cậu sẽ cảm thấy đau lòng và buồn bã vì phản ứng của đối phương dành cho mình.
Du Hàn không nhận hoa mà hỏi ngược lại, "Vì sao lại tặng hoa cho tôi?"
Không đợi cậu đáp lại, anh liền nói: "À phải rồi, tặng cho phụ huynh nào làm tốt nhất."
Du Hàn giơ tay nhận lấy hoa từ tay Lạc Lâm Viễn, bó hoa trong tay cậu được rút ra, phần đuôi giấy gói hoa bị mắc vào ngón trỏ của cậu, khiến anh cảm nhận được sự thất vọng và hụt hẫng của Lạc Lâm Viễn.
Không phải như vậy, không nên như thế. Lạc Lâm Viễn mím môi cau mày, người ngoài nhìn thấy ai không biết còn tưởng cậu không sẵn lòng tặng hoa nên tiếc nuối. Du Hàn cầm bó hoa kia không lên tiếng, dường như đang chờ cậu mở lời, không đợi được thì gật đầu với vẻ mặt bình thản, "Cảm ơn, còn chuyện gì nữa không?"
Lạc Lâm Viễn không nói gì lắc đầu, trơ mắt nhìn Du Hàn đi ra ngoài. Cậu mở to mắt, cảm thấy mọi chuyện thật sự không được như mong muốn. Cậu tiu nghỉu đi tưới nước hết một lượt hoa trong phòng làm việc.
Do tâm trí không tập trung, nước rớt xuống sàn nhà, ướt rượt cả một khoảng, đến khi cậu hoàn hồn thì khắp văn phòng đã đầy dấu chân. Cậu đã mua hoa rất nhiều ngày, hôm nào cũng ôm một bó mang đi làm.
Các giáo viên khác hỏi cậu tặng ai, cậu đều không trả lời, tự che giấu những tâm tư, tự làm những điều mình cho là lãng mạn. Mỗi ngày trôi qua, hoa cũng càng ngày càng chất đầy khắp văn phòng, nhưng vứt đi thì tiếc nên cậu cố hết sức chăm sóc cho chúng.
Mãi cho đến khi mua được hoa đón xuân, cuối cùng cũng chờ được người ấy đến. Lạc Lâm Viễn đặt bình tưới sang bên cạnh, ngồi xổm xuống trước đóa sơn chi, cẩn thận uốn cánh hoa từng li từng tí, lẩm bẩm: "Thật ra những bông hoa này đều là tấm lòng của em, chưa đủ rõ sao? Cho nên anh mới không biết."
Ý nghĩa của hoa sơn chi là tình yêu kiên cường và vĩnh hằng, của loa kèn hồng nhạt là yêu anh trọn đời trọn kiếp, của hoa đón xuân là yêu nhau mãi mãi, đối tượng được tặng hoa chính là người bạn yêu.
Không phải là Du Hàn, anh có thích không? mà là Em thích anh, Du Hàn.
Lạc Lâm Viễn giơ mu bàn tay đè lên khóe mắt, không biết đã ngồi xổm bao lâu mà khi muốn đứng dậy, đôi chân đã tê rần, cậu khom lưng dùng tay vỗ lên bắp chân nhức mỏi, "Không sao không sao đâu, lần sau cố gắng tiếp." Cậu tự cổ vũ cho mình.
Thực ra Du Hàn nhận hoa cũng không hề bình tĩnh như Lạc Lâm Viễn nghĩ, anh ôm bó hoa kia bằng hai tay, đứng yên bên ngoài phòng làm việc bối rối cau mày rất lâu, không biết nên làm thế nào với bó hoa này.
Tuy có nói tặng cho phụ huynh nhưng anh lại sợ mình tưởng bở như ngày hôm qua. Nếu Lạc Lâm Viễn nói đây là phần thưởng, sao tự nhiên phải thêm ý nghĩa đặc biệt của loài hoa này vào làm gì?
Du Hàn ôm hoa trở về phòng học, Vu Viên rướn người lên, nhìn thấy bố thì miệng há ra thành chữ O, đợi anh ngồi xuống, nhóc với tay sang muốn cầm hoa để ngửi. Du Hàn chuyển bó hoa ra chỗ khác, "Vẽ tranh của con đi."
Vu Viên: "Hoa kìa hoa kìa, thơm ghê! Bố, con cũng muốn!"
Du Hàn: "Đây là hoa của bố."
Vu Viên mếu máo, "Keo kiệt!"
Du Hàn: "Con đã là đứa trẻ ba tuổi rồi, nên học cách tự mua những thứ bản thân mình muốn."
Vu Viên: "Bố... Bố là người lớn còn tranh kẹo với con."
Du Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, lại lấy hoa ra ngắm nghía, Vu Viên ở bên cạnh vẽ cây cỏ, cuối cùng cũng vẽ được hoàn chỉnh một bông hoa vàng to bự để dán lên gian hàng.
Buổi tối lúc về đến nhà, dì giúp việc thấy tiên sinh ra ngoài một buổi, còn ôm cả hoa về thì định tìm lọ thủy tinh để cắm.
Du Hàn nói: "Lấy chiếc lọ tôi mua hồi đi công tác ở Ý năm ngoái."
Dì giúp việc hít một hơi, nói: "Chẳng phải cái đó rất đắt sao?"
Du Hàn: "Đáng giá."
Không biết người tặng hoa đáng giá hay bó hoa đáng giá.
Cũng không biết Du Hàn có vui không, dù sao thì Hàn Truy lại không hề vui. Hắn vừa mới quyến rũ được một người đẹp nóng bỏng đến thành phố C du lịch ở dưới đại sảnh khách sạn, cho người ta số phòng, người đẹp lên tìm tới tận cửa.
Còn chưa sơ múi nổi năm phút đồng hồ, quần áo mới chỉ cởi hơn nửa thì tiếng chuông cửa vang lên.
Đi kèm với tiếng đập cửa uỳnh uỳnh là giọng gào thét của tên Lạc Lâm Viễn đáng chém ngàn đao ngoài cửa, "Mở cửa, Hàn Truy, mở cửa nhanh! Tôi biết cậu ở bên trong." Cứ như tới bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ, quấy nhiễu chuyện tốt của hắn.
Người đẹp đẩy Hàn Truy ra, cài lại dây áσ ɭóŧ, "Làm gì vậy?"
Hàn Truy chắp tay trước ngực, "Ngại quá người đẹp, em về phòng trước đi."
Người đẹp không ngờ phải đi, còn bị hạ lệnh đuổi khách thì lập tức trợn trừng mắt, tức hộc cả máu lao ra cửa, suýt chút nữa va vào Lạc Lâm Viễn.
Lạc Lâm Viễn cả người nồng nặc mùi rượu đại náo bên ngoài, nhìn thấy một cô gái lao ra từ phòng Hàn Truy thì bị dọa nấc lên.
Người đẹp lườm cậu một cái, vốn dĩ muốn chửi nhưng khi thấy rõ mặt cậu lại không nỡ chửi nữa, chỉ phát ra một câu hờn dỗi nhẹ tênh "Đồ thần kinh".
Hàn Truy mặc quần áo tử tế đi ra, cẩn thận sửa lại mái tóc rối vừa bị người đẹp cào loạn của mình.
Hắn thật sự không hiểu nổi, sao khi phụ nữ đang trong cơn sóng tình mãnh liệt lại thích kéo tóc người ta thế.
Lần nào hắn cũng sợ hãi trong lòng vì chuyện này, nếu như một ngày đầu hắn trọc lốc, hắn cũng không còn mặt mũi nào tung hoành giang hồ nữa.
Lạc Lâm Viễn vẫn còn ngây ngốc đứng ợ trên hành lang, cơ thể nghiêng ngả, hết nhìn người đẹp bỏ đi rồi lại nhìn Hàn Truy, "Cậu, ợ, má nó chứ cậu mới về có một hôm."
Hàn Truy dựa lên cánh cửa phô ra tư thế tiêu sái, mỉm cười nói: "Có việc thì nói, không có thì cút nhanh."
Lạc Lâm Viễn trề khóe miệng xuống, "Những gì cậu nói hoàn toàn vô dụng..."
Hàn Truy thấy cậu uống rượu thì thở dài, "Cậu thật sự ngủ cùng anh ta đấy à?"
Lạc Lâm Viễn đẩy Hàn Truy ra, đi vào bên trong, "Nói gì đấy, chẳng phải cậu bảo tôi dỗ dành anh ấy sao?"
Hàn Truy: "Thì cậu dỗ thế nào?"
Lạc Lâm Viễn kể lại chuyện mình tặng hoa một lần, Hàn Truy nghe kỹ, "Cậu có nói lý do tặng hoa không?"
Lạc Lâm Viễn nghĩ ngợi, hình như là không, cậu nói: "Sao anh ấy có thể tin lý do của tôi, giả dối lắm."
Hàn Truy: "Vì sao không tin? Không phải văn phòng của cậu sắp thành cái tiệm bán hoa rồi à? Đâu đâu cũng có hoa, tặng đồ cho người khác, sợ nhất là kiểu trông cậu có nhiều nhưng lại chỉ tặng cho đối phương một phần nhỏ, như thế không đủ chân thành, giống như tiện tay tặng vậy."
Lạc Lâm Viễn cuống lên, "Anh ấy hẳn phải biết ý nghĩa loài hoa đó chứ!"
Hàn Truy: "Là sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Đó là hoa đón xuân mà!"
Hàn Truy: "Ám hiệu ngầm gì mà tôi không biết à?"
Lạc Lâm Viễn không muốn nói, lời tâm tình như vậy sao có thể nói ra khỏi miệng.
Hồi còn trẻ trung ngông cuồng năm mười bảy tuổi, cậu không có não tỏ tình những câu này với Du Hàn, bây giờ nghĩ lại thấy đỏ cả mặt,