Địa điểm cắm trại lần này nằm trên một ngọn núi ở thị trấn gần đây, hiện tại đang không phải mùa du lịch cao điểm nên không đông người, nơi cắm trại cũng khá đẹp, chẳng những có thể nướng thịt mà khi bình minh lên, chỉ cần kéo lều vải ra là có thể ngắm mặt trời mọc.
Du Hàn thuê một chiếc xe buýt đi lên núi, anh rất ra dáng cầm danh sách điểm danh sĩ số, chắc chắn không bỏ lỡ bất kỳ ai, còn phát cho mỗi người chai nước, kẹo bạc hà, miếng dán chống say và thuốc.
Lúc phát đến Lạc Lâm Viễn, cậu nhận đồ cũng không nói cảm ơn, thậm chí còn không nhìn Du Hàn, ra vẻ hoàn toàn không quen biết.
Mặc dù đây là yêu cầu của bản thân Du Hàn nhưng lúc anh ngã bị thương, hành động đưa nước của Lạc Lâm Viễn vẫn khiến anh thấy rất ấm lòng.
Có lẽ do đêm hôm ấy vẫn luôn là anh chăm sóc cho cậu, đối với anh mà nói, Lạc Lâm Viễn giống như một đứa trẻ không biết điều.
Bây giờ đứa trẻ ấy hiểu chuyện rồi lại khiến người ta cảm động gấp bội. Lúc đưa nước cho Lạc Lâm Viễn, anh khẽ giọng nói cảm ơn.
Lạc Lâm Viễn nhấc mí mắt lên nhìn anh một cái soi xét, ánh mắt không hề thân thiện chút nào. Du Hàn sửng sốt trước cái nhìn này, không biết bản thân đã đắc tội với công chúa nhỏ từ bao giờ.
Sau khi lên xe, Lạc Lâm Viễn đeo tai nghe ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cậu tì trán lên cửa sổ xe định nhắm mắt ngủ. Có lẽ do ánh mặt trời chói quá, cũng có thể do người đang đứng ngoài đầu xe nên cậu chỉ khép hờ mắt, từ đầu đến cuối vẫn không nhắm hẳn lại.
Khi Du Hàn đăng ký tên cho mọi người, lúc nào anh cũng mỉm cười hời hợt nói vài ba câu, đối với ai anh cũng dịu dàng như thế.
Bởi vậy buổi tối ngày hôm ấy, Du Hàn chăm sóc cậu chỉ bởi vì tính anh vốn đã như vậy mà thôi, nhưng điều thật sự khiến anh có phản ứng, thậm chí là nổi giận thì lại có liên quan đến Nhậm Tự.
Vậy rốt cuộc quan hệ giữa Nhậm Tự và Du Hàn là thế nào? Có phải là một đôi yêu nhau giống cậu và Hạ Phù không?
Lúc này Hạ Phù ngồi xuống bên cạnh cậu, gỡ tai nghe của cậu xuống rồi hỏi: "Anh đang nhìn gì đấy?"
Lạc Lâm Viễn thu lại tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Không có gì."
Hạ Phù nhìn Lạc Lâm Viễn chăm chú, mãi đến khi khiến cậu nhìn sang mới nói: "Có phải anh thật sự không thích em chút nào không?"
Cô nhớ lại ngày mà bản thân tỏ tình với cậu, Lạc Lâm Viễn cũng đeo tai nghe, biểu cảm trên mặt hờ hững không bận tâm tới bất cứ chuyện gì.
Cô không thích vẻ mặt lạnh nhạt ấy, cô muốn giữ cậu lại, cho dù Lạc Lâm Viễn từng từ chối cô ba lần, còn nói với cô rằng: "Tôi không biết yêu đương."
Hạ Phù bướng bỉnh nói: "Mình sẽ dạy cậu."
Lạc Lâm Viễn: "Con người tôi rất nhàm chán."
Hạ Phù: "Mình thú vị là được."
Lạc Lâm Viễn: "Cậu có thể sẽ hối hận."
Hạ Phù: "Mình không hối hận."
Hạ Phù có hối hận không? Có lẽ là có, khi ấy cô nhận ra bản thân vẫn luôn đuổi theo chàng trai này, nhưng cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể thật sự chạm vào cậu ấy được. Hạ Phù đã mệt lắm rồi.
Thế nhưng đôi lúc Lạc Lâm Viễn vô tình bộc lộ sự dịu dàng và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, điều này lại mang đến cho cô hi vọng một lần nữa, khiến cô phấn chấn lại.
Cô dựa đầu lên vai bạn trai, thầm nghĩ trong lòng, xin hãy để người con trai này mau thích cô đi, cô xin cam đoan mình sẽ đối xử thật tốt thật tốt với cậu ấy!
Lạc Lâm Viễn không trả lời Hạ Phù nhưng cũng không từ chối cô dựa đầu lên người mình.
Lộ trình đi rất dài, mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Cậu nhét tay vào trong túi, bên trong có bình xịt, dùng để xịt lên vết thương.
Cậu lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Lý Vũ Kiệt: Chỗ tao có thuốc này, mày qua đây lấy đi.
Lý Vũ Kiệt: Thuốc gì?
Lạc Lâm Viễn: Không phải mày vừa té ngã à?
Lý Vũ Kiệt: Ó ó ó, nhưng mà không phải tao ngã đâu. Sao hôm nay Tiểu Viễn nhà chúng ta lại biết săn sóc người khác thế? Tao cảm động quá mà!
Lạc Lâm Viễn: Có cần không?
Lý Vũ Kiệt: Cần chứ! Đúng lúc tao mang qua cho Du Hàn.
Lạc Lâm Viễn đạt được mục đích thì đặt điện thoại xuống, móc chai thuốc xịt từ trong balo ra ném tới chỗ Lý Vũ Kiệt.
Lý Vũ Kiệt nhận được thuốc xong thì mượn hoa hiến Phật đưa cho Du Hàn, nào ngờ vết thương trên cánh tay của anh đã được bôi thuốc rồi. Anh cho Lý Vũ Kiệt nhìn vào trong balo của mình, có rất nhiều loại thuốc anh đặc biệt chuẩn bị cho chuyến cắm trại lần này.
Nhưng Du Hàn vẫn đưa tay nhận thuốc của Lý Vũ Kiệt, "Cảm ơn cậu, còn có lòng mua cho tôi."
Lý Vũ Kiệt nhún vai, "Ầy, là Lạc Lâm Viễn đưa cho tôi, tôi thấy mình cũng không mất miếng thịt nào nên đưa cho cậu."
Lý Vũ Kiệt định cất thuốc đi thì Du Hàn gọi cậu ta lại: "Đưa thuốc cho tôi đi."
Lý Vũ Kiệt thấy kì lạ hỏi: "Chẳng phải cậu bôi thuốc rồi hả?"
Du Hàn cười nói: "Tôi nhớ nhầm, đúng lúc còn thiếu chai xịt này, đưa tôi đi."
Lý Vũ Kiệt quay lại chỗ ngồi, vừa mới ngồi ấm mông đã nhận được tin nhắn WeChat của Lạc Lâm Viễn: Hữu dụng không?
Lý Vũ Kiệt: Hữu dụng chứ, cậu ta nhận rồi, cảm ơn người anh em.
Lắc lư suốt hai tiếng trên đường núi mãi mới đến nơi, nam nữ chia nhau công việc,