Lạc Lâm Viễn nhìn theo bóng người đang cầm túi vải dày đi phía trước, tâm trạng có phần phức tạp, hỏi: "Chẳng phải cậu nói ở trường phải vờ như không quen nhau sao?"
Du Hàn nhìn cành cây khô trên đất, chắc chắn nó vẫn còn khô ráo mới nhặt lên bỏ vào trong túi, "Chỗ này không phải trường học, hơn nữa cậu đang rảnh rỗi, giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt."
Lạc Lâm Viễn hơi hối hận vì mình vừa đồng ý, cậu thật sự không muốn để tay trần đi nhặt đồ trên đất.
Như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cậu, Du Hàn cởi găng tay của mình ra, thò vào trong túi áo móc ra một đôi mới trắng phau đưa cho cậu, "Cái này mới, cậu đeo vào đi."
Lạc Lâm Viễn nhận lấy, nói: "Thật ra là... tôi vốn đang rất bận."
Du Hàn đeo lại găng tay của mình, cũng không cười chuyện cậu bận tranh nhau miếng bánh quy với con kiến, trái lại còn nói: "Cảm ơn, tôi hỏi nhiều người rồi, chỉ có mình cậu chịu giúp tôi, đành làm phiền cậu vậy."
Lạc Lâm Viễn nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy, muốn nói cậu định lừa trẻ con chắc? Nhưng rồi lại cảm thấy dù sao người này cũng đang quan tâm đến mình, EQ của cậu chưa thấp đến mức không nhận ra được điều này, bởi vậy vẫn âm thầm nuốt ngược lời muốn nói về.
Đây vẫn là lần đầu tiên được người khác nhờ vả làm việc, công chúa nhỏ nhà họ Lạc được chiều chuộng đến mức tay chân không siêng, lương thực không biết(*) rất hứng khởi, nhặt liền một mạch đầy túi, thấy túi cậu chưa gì đã sắp phồng căng, Du Hàn vội vàng hô dừng: "Từ từ thôi, không phải cái gì cũng nhặt được đâu."
(*) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự lười biếng và thiếu kiến thức lao động sản xuất.
Đợi đến khi hai người họ quay trở lại nơi cắm trại, lều vải gần như đã được dựng hòm hòm. Du Hàn mang gỗ cây nhặt được qua cho con gái, giúp các cô nhóm lửa, nói rõ những gì cần chú ý. Sau đó anh chuyển sang bên nhóm con trai, kiểm tra xem lều vải đã thật sự được dựng xong xuôi chưa.
Lạc Lâm Viễn giao chiếc túi cầm trên tay cho Hạ Phù, Hạ Phù còn tưởng cậu tặng mình thứ gì, mở ra xem mới phát hiện là túi cành lá khô.
Trên mặt Lạc Lâm Viễn còn mang theo vẻ tự hào, "Anh nhặt đấy, cầm đi nhóm lửa."
Hạ Phù không hiểu ý cậu, "Lạc Lâm Viễn, em đã nói với anh là em không biết nấu cơm rồi mà!"
Lạc Lâm Viễn hoang mang nhìn cô, "Hả?"
Hạ Phù: "Hả cái gì mà hả, anh đưa đồ nhóm lửa cho em còn không phải ám chỉ bảo em đi nấu cơm sao? Em nói cho anh biết, sau này kết hôn em cũng sẽ không nấu cơm đâu!"
Lúc này Hạ Phù đã hoàn toàn quên mất lời thề sẽ đối xử tốt với Lạc Lâm Viễn trên xe, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn suy nghĩ muốn dạy dỗ bạn trai, phải chỉnh ngay cái tư tưởng phụ nữ có nghĩa vụ nấu cơm rất có vấn đề này của cậu, không thể được!
Lạc Lâm Viễn yên lặng trừng mắt nhìn chiếc túi trong tay Hạ Phù, nghĩ thầm cậu chỉ muốn chứng tỏ với Hạ Phù rằng bản thân cũng rất được việc thôi mà.
Lạc Lâm Viễn không được khen ngợi quay trở về nhóm mình, ngón tay cậu vừa bị gỗ đâm vào nên rỉ ra chút máu, cũng không đau lắm.
Phương Tiếu thấy cậu về, vẻ mặt mệt mỏi tới gần, "Vừa rồi mày đi đâu đấy?"
Lạc Lâm Viễn: "Nhặt củi nhóm lửa."
Phương Tiếu kinh hãi, "Chẳng phải từ trước đến nay mày luôn không quan tâm mấy công việc bẩn thỉu này sao?"
Lạc Lâm Viễn vô tư nói: "Có găng tay rồi mà, hơn nữa thế nào gọi là từ trước đến nay tao không quan tâm, là bọn mày không cho tao làm mà thôi!"
Nghĩ đến đây Lạc Lâm Viễn vẫn còn tức ngay ngáy trong lòng, Phương Tiếu rụt tay khỏi người cậu, "Ha ha, đột nhiên tao nhớ ra mình vẫn còn việc, đi trước đây."
Lạc Lâm Viễn không nhìn Phương Tiếu giả vờ giả vịt nữa mà nhìn ra Du Hàn cách đó không xa, anh thật sự rất bận, tất cả mọi người đều muốn tìm anh, có lẽ vì cái gì anh cũng biết làm.
Đúng là buổi cắm trại này Du Hàn không gì không làm được, cậu quay đầu nhìn vết thương trên tay mình, không giống cậu, chỉ nhặt củi thôi cũng có thể bị đâm vào tay.
Lạc Lâm Viễn đang ngẩn người thì có người vỗ vai cậu. Du Hàn đa-zi-năng không biết đứng sau lưng từ bao giờ, cầm trên tay chiếc túi vải nhỏ xinh giống của con gái. Chiếc túi có thêu hình một khóm hoa nhỏ màu hồng nhạt.
Du Hàn ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh cậu, mở túi ra, "Đưa tay ra đây."
Lạc Lâm Viễn hỏi theo bản năng: "Để làm gì?"
Du Hàn lấy từ trong túi vải ra cồn sát trùng và băng urgo, nói: "Không phải cậu bị thương sao? Tôi mang