Du Hàn cứ như đang dỗ cục cưng, hết vỗ hết xoa rồi lại lắc, đợi đến khi Lạc Lâm Viễn yên tĩnh hẳn, anh mới nhận ra có gì không bình thường. Gương mặt cậu đỏ gay, duỗi tay lần mò lên mới thấy làn da cậu nóng bỏng, hóa ra đã phát sốt rồi.
Lạc Lâm Viễn còn tưởng do mình đang dựa trong ngực Du Hàn nên toàn thân mới nhũn ra vì phơi phới xuân tình, ai ngờ thế mà lăn đùng ra ốm.
Du Hàn lưỡng lự giữa việc kiếm tiền và đưa người đi khám bệnh, cuối cùng vẫn quyết định đưa Lạc Lâm Viễn đi khám trước, sau đó về bổ sung giờ công sau, chỉ là như vậy sẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Anh đè lên vai Lạc Lâm Viễn, để cậu ngồi yên trên ghế sô pha, "Cậu chờ chút, tôi đi xin nghỉ."
Du Hàn lại quan sát gương mặt cậu, nước mắt đầm đìa, đáng thương quá. Anh lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cậu, lực rất nhẹ, dịu dàng mà chẳng hề hay biết.
Lạc Lâm Viễn ngửa mặt lên cho anh lau, lau đến khi cậu thấy ngứa ngáy, đến cả trái tim cũng đã tê rần. Hô hấp của cậu chậm lại, Du Hàn rút thêm tờ giấy nữa định lau mũi cho cậu, cậu rụt rè tránh né, giọng mũi dày đặc nói: "Không cần đâu."
Du Hàn cầm xấp giấy ăn, khuyên nhủ: "Ngạt mũi sẽ không thở được."
Lạc Lâm Viễn sắp chết vì xấu hổ, chưa nói Du Hàn là người cậu thích, cho dù là người khác cậu cũng không muốn được ai lau nước mũi hộ. Cậu định trốn, Du Hàn liền nắm cằm cậu, không cho cậu nghiêng mặt loạn xạ nữa.
Lạc Lâm Viễn bị ép khiến hai mắt lại đỏ hoe, cuối cùng không cam lòng phải nghe lời, mũi thông hẳn ra nhưng đầu óc lại choáng váng vì ngượng, tựa như đang thiếu hụt khí oxy. Cho nên mọi người đừng để bị ốm, chỉ số thông minh của Lạc Lâm Viễn đã tụt đến mức cậu quên mất mình cũng có tay.
Đến khi Du Hàn ra khỏi phòng nghỉ nhân viên, chỉ số thông minh trốn nhà đi của cậu mới quay về, cậu dụi đôi mắt cay xè, nghĩ đến lời mà Du Hàn vừa nói. Dối trá! Ai lại dí tàn thuốc vào xương bả vai tự làm bỏng mình như thế? Du Hàn hút thuốc sao? Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy anh hút thuốc.
Rõ ràng Du Hàn là con trai, vì sao lại xăm hoa văn lady♀? Cứ coi như có liên quan đến con gái thì cũng không phải hình này, tên hoặc nickname mới là thứ mà các cặp đôi bình thường hay xăm! Nói nó có ý nghĩa, không bằng nói đây là một sự sỉ nhục.
Lại còn một hình xăm giá năm ngàn tệ? Tiêu số tiền này cho hình xăm đó của Du Hàn chắc chắn là cố ý, thế này mà là bạn bè sao? Sao có thể? "Người bạn" này biết rõ Du Hàn đang thiếu tiền nên mới dùng tiền ép Du Hàn xăm hình, cho dù hành động này vì tiền hay vì nội dung xăm thì đều ngập tràn ác ý, muốn công khai sỉ nhục anh.
Có lẽ vết sẹo kia cũng do "người bạn" này làm bỏng, mà Du Hàn cũng nhẫn nhịn vì tiền.
Cậu nghĩ đến khi ở trong bệnh viện, lúc Du Hàn tìm tiền khắp người để nộp phí thuốc thang, còn cả hành động ký biên lai thuần thục nữa. Những thứ ấy đều đang đè lên người anh rõ rành rành, Du Hàn cần tiền, anh muốn cứu người, bà ngoại anh còn đang trong bệnh viện.
Lạc Lâm Viễn không dám tưởng tượng ra tâm trạng của anh, cũng không dám nghĩ đến chuyện hình xăm nữa, cậu sợ mình sẽ tức điên.
Cậu muốn lôi cái thằng từng ức hiếp Du Hàn ra đánh một trận, muốn dí tàn thuốc lên người hắn cho chết bỏng.
Cậu thích người con trai này như vậy, rốt cuộc là kẻ nào bắt nạt anh?
Lúc Du Hàn quay lại, anh đã xin nghỉ xong, hỏi Lạc Lâm Viễn: "Cậu có mang theo tiền mặt trong người không? Bình thường bệnh viện phải nộp tiền mặt, thẻ căn cước thì sao?"
Lạc Lâm Viễn có mang theo thẻ căn cước khi ra ngoài, phòng trường hợp cần phải đến khách sạn, còn tiền mặt thì không.
Du Hàn cầm ví tiền nhìn Lạc Lâm Viễn, không hài lòng cậu ăn mặc phong phanh, bèn lấy áo hoodie mình mặc đến quán bar để trong tủ ra, ném cho cậu, "Mặc vào, đội mũ cẩn thận, nếu không lát nữa gặp gió là đau đầu."
Lạc Lâm Viễn nghe lời mặc vào, áo hoodie rất rộng, trùm đến mông cậu, trông cậu như đứa trẻ đang mặc trộm quần áo của người lớn,