Da Lạc Lâm Viễn rất trắng, sau khi chích kim vào thì nhanh chóng xuất hiện vết máu bầm lan rộng cả mảng lớn, trông mà giật mình. Du Hàn không dám đụng vào tay cậu, cau mày quan sát, cuối cùng nói: "Kỹ thuật của y tá này không ổn, bầm hết rồi."
Lạc Lâm Viễn nhân cơ hội làm nũng, còn ăn vạ hết sức cẩn thận, "Quen rồi, thể chất tôi thế này nên thường xuyên phải truyền nước từ nhỏ. Về đến nhà bác Ngô toàn phải luộc hai quả trứng gà để tôi lăn."
Ban đêm ở bệnh viện phần lớn là cha mẹ bế con mình, nửa đêm thường có nhiều trẻ con phát sốt phải đến cấp cứu. Lạc Lâm Viễn và Du Hàn nhìn những phụ huynh đang lo lắng cho con ốm đau, mỗi người đều cảm thấy xúc động.
Chỉ là Lạc Lâm Viễn hoàn hồn khá nhanh, sau khi phát hiện ra Du Hàn vẫn đang nhìn những gia đình kia, cậu lại cảm thấy xót xa. So với việc cậu giận dỗi Lâm Thư, Du Hàn càng đáng thương hơn, trong nhà anh chỉ còn bà ngoại, mà bà lại đang ốm nằm viện.
Không biết ai đã từng nói, khi bạn thích một người đàn ông, thương hại chính là khởi đầu cho sự say đắm của bạn dành cho người ấy. Trong lòng Lạc Lâm Viễn ngập tràn tâm tình xa lạ như thế, vừa chua chát vừa cay đắng, cậu muốn ôm muốn hôn Du Hàn.
Nhưng không thể làm vậy, bởi vì cậu chỉ là bạn của anh.
Cuối cùng Du Hàn cũng thu hồi sự chú ý từ một cặp vợ chồng đang dỗ con, vừa quay đầu đã va phải ánh mắt Lạc Lâm Viễn nhìn mình y như chú cún, vừa lấy lòng vừa nhiệt tình, lông mi còn rất dài, trên đầu cậu tựa như mọc ra hai cái tai vẫy vẫy vì phấn chấn.
Du Hàn không nhịn được cười, hỏi: "Sao cậu nhìn tôi như thế?"
Lạc Lâm Viễn miễn cưỡng kìm lại cái tay không chích kim đang rục rịch muốn chạm lên mặt anh, cuối cùng nói: "Miệng hơi đắng."
Du Hàn ngạc nhiên, "Truyền nước còn có thể khiến miệng đắng sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Không biết nữa, cảm thấy lưỡi có mùi thuốc, đắng lắm, tôi có thể uống trà sữa không?"
Cách đó không xa có một máy bán nước tự động, cậu muốn uống trà sữa Assam(*), vị trà xanh.
(*) Một loại trà đen được đặt tên theo vùng sản xuất của nó là Assam, Ấn Độ.
Du Hàn từ chối đòi hỏi của cậu, "Không thể."
Lạc Lâm Viễn cũng không mè nheo nữa, ngoan ngoãn ò một tiếng, lùi lưng ra sau, uốn éo mông và lưng muốn tìm một tư thế thoải mái để dựa vào.
Ngồi đối diện là một đôi tình nhân trẻ tuổi, cô gái ngã bệnh nên cũng truyền nước ở đây, đang làm nũng bạn trai, sau đó dựa đầu lên người anh ta, dáng vẻ dựa sát trông rất thoải mái.
Lạc Lâm Viễn nhận được gợi ý, vừa định dựa lên người Du Hàn thì anh lại đứng phắt dậy khiến đầu cậu bị hất lên, còn suýt nữa ngã xuống.
Cảnh tượng này bị cô gái đối diện chứng kiến, cô bật cười, tiếng cười vang lên rõ mồn một trong khu truyền nước yên tĩnh. Anh bạn trai chú ý tới liền vội vàng giơ tay che miệng cô lại rồi áy náy gật đầu với Lạc Lâm Viễn.
Lạc Lâm Viễn không để ý đến họ, cụt hứng chun mũi, nhìn theo tên đầu sỏ Du Hàn khiến mình mất mặt.
Du Hàn đã đi xa, cậu không tìm được ai để phàn nàn, chỉ có thể lúng túng ngồi yên, lấy điện thoại di động ra nghịch.
Lạc Lâm Viễn chơi Đấu địa chủ(*), âm thanh vừa phải, tiếng máy bay thả bom ầm ầm khiến cặp đôi ngồi đối diện lại nhìn cậu, còn nhỏ giọng thì thầm.
(*) Một trong những trò chơi phổ biến nhất ở Trung Quốc, sử dụng bộ bài 54 lá.
Cậu cảm thấy mình giống như bị ức hiếp, còn không có người để dựa dẫm.
Lúc này Du Hàn quay lại, trong tay cầm một viên kẹo sữa Thỏ trắng(*), anh bóc giấy gói, chìa ra một nửa viên kẹo rồi đưa đến miệng cậu, "Xin y tá đấy, chẳng phải cậu đắng miệng sao?"
(*) Loại kẹo sữa phổ biến bên Trung Quốc.
Lạc Lâm Viễn hoàn toàn chẳng còn ghen tị với cặp đôi ngồi đối diện chút nào nữa, cậu còn có hẳn cả kẹo đây này!
Cậu đắc ý ngậm kẹo vào miệng, sự ngọt ngào thấm tận vào trong tim, "Cậu đặc biệt đi hỏi y tá giúp tôi đấy à?"
Du Hàn nhìn Lạc Lâm Viễn không kìm nén được ý cười trên mặt, lắc đầu nói: "Không phải, lúc đi vệ sinh về, nữ y tá vừa tiêm cho cậu đưa cho tôi."
Gương mặt tươi cười của Lạc Lâm Viễn rạn nứt, miệng cậu dẩu lên muốn nhổ kẹo ra, Du Hàn liền nói: "Không được nhổ."
Lạc Lâm Viễn dùng đầu lưỡi cuốn kẹo về, thô bạo cắn răng rắc với ý đồ muốn nhai nát kẹo ra để thể hiện sự tức giận của mình. Nhưng kẹo Thỏ trắng quá cứng, hoàn toàn không vỡ ra được, còn khiến cậu hơi nhức răng.
Du Hàn đến bệnh viện cũng có thể khiến y tá tặng kẹo cho