Phương Tiếu đại nghịch bất đạo(*) túm lấy cổ áo công chúa nhỏ kéo sang bên cạnh. Lạc Lâm Viễn giãy giụa, đấu không lại với một người chơi bóng rổ hàng ngày như cậu ta, nhanh chóng nổi cáu, "Làm gì thế? Buông ra! Phương Tiếu, mày điên rồi sao?"
(*) Tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
Câu này của cậu khiến Phương Tiếu càng làm phản mạnh mẽ hơn, cậu ta chỉ tay vào tờ giấy ♂boy kia, "Kẻ điên là ai hả? Cái thứ họa tiết dở hơi này của mày đưa cho thợ xăm, có trả bao nhiêu người ta cũng không xăm cho mày đâu. Tác phẩm này quá mất mặt, không thể công khai ra ngoài được."
Lạc Lâm Viễn không phục, "Tao không cần người ta khoe ra ngoài, mày mau trả lại cho tao."
Phương Tiếu: "Không được không được, Tiểu Viễn Viễn, chắc chắn đến lúc đó mày sẽ hối hận, sau đó sẽ trách móc anh đây tại sao không cản mày lại."
Lạc Lâm Viễn giơ tay muốn thủ thế đánh nhau, "Tao lớn hơn mày, ai làm anh hả? Mau trả lại cho tao!"
Phương Tiếu không chịu, cuối cùng đưa Lạc Lâm Viễn đến cửa hàng bánh rán ở tầng dưới tiệm xăm, gọi cho mình một phần bánh rán to, gọi cho Lạc Lâm Viễn một ly sữa lắc dâu tây, bảo cậu uống chút sữa bình tĩnh lại.
Lạc Lâm Viễn hút vài ngụm sữa lắc màu hồng mát lạnh, môi trở nên ẩm ướt, "Thật sự quê mùa thế sao?"
Phương Tiếu đang vui vẻ nhai nửa cái bánh rán, nghe vậy thì gian nan nuốt xuống rồi nói: "Không những nhà quê mà còn gây sốc! Xăm hình là chuyện cả đời, mày đừng có láo nháo. Mày định xăm chỗ nào?"
Lạc Lâm Viễn ôm ly nước, nhỏ giọng lầm bầm: "Xương bả vai trái."
Phương Tiếu suýt chút nữa phun trứng gà trong miệng ra ngoài, "Kiếp trước mày làm thiên thần gãy cánh ngã sấp mặt lờ đấy à? Đúng thế không hả? Hello ông anh, 2012 rồi."
Lạc Lâm Viễn thẹn quá hóa giận, "Tao muốn xăm họa tiết đó đấy thì sao? Chỉ là một họa tiết thôi mà!"
Dứt lời, cậu đặt ly xuống, vác cặp sách bỏ đi. Phương Tiếu nhanh tay lẹ mắt cản lại cái tên luôn khiến người khác không bớt lo này, cũng không nói đùa nữa. Cậu ta cảm thấy Lạc Lâm Viễn không thể nào vô duyên vô cớ muốn xăm một hình vẽ có chữ boy lên người mình, chắc chắn là có lý do nào đó.
Trước sự tra hỏi dai dẳng của Phương Tiếu, Lạc Lâm Viễn vẫn không chịu nói. Du Hàn đã nói với cậu, hình xăm này là bí mật, không thể nói cho người khác biết, sao cậu có thể để lộ được?
Nhưng Phương Tiếu đã liên tưởng ngay đến, "Chắc không phải mày vì thầy Du đâu đúng không? Tao nhớ thầy Du có hình xăm."
Lạc Lâm Viễn trợn tròn mắt, nghĩ thầm sao Phương Tiếu biết Du Hàn có hình xăm, lẽ nào đây không phải bí mật? Chẳng lẽ là Du Hàn chỉ thuận miệng dỗ cậu thôi sao?
Phương Tiếu không đợi cậu hỏi đã nói tiếp: "Nhưng bọn tao chưa ai thấy hình xăm của thầy Du bao giờ. Lẽ nào..."
Lạc Lâm Viễn nín thở, sợ Phương Tiếu đoán ra chân tướng, cậu hối hận vì đã kéo cậu ta theo để lấy thêm can đảm, lẽ ra cậu nên đến đây một mình. Đã tốn rất nhiều thời gian để tạo ra họa tiết, cậu phải xăm thật đẹp mới được.
Phương Tiếu không thể tin nổi trừng mắt nhìn Lạc Lâm Viễn: "Không thể nào! Chẳng lẽ thầy Du boy ngầu lòi của chúng ta cũng có chữ boy này trên người? Không, tao không thể chấp nhận được!"
Lạc Lâm Viễn thầm thở phào, nghĩ thầm trong lòng, thầy Du boy ngầu lòi của mày không có chữ boy mà là chữ lady, còn bị người ta bắt nạt nên mới phải đi xăm.
Nghĩ như vậy nhưng cậu lại cảm thấy không đúng lắm.
Tuy ý định ban đầu là muốn xăm một hình giống với Du Hàn, muốn nói cho anh biết rằng 'Không sao đâu, tuy hình xăm này là sự tổn thương của cậu, nhưng tôi sẽ tiếp tục ở bên cạnh cậu'. Lạc Lâm Viễn đã nghĩ phương pháp này rất lãng mạn, bây giờ bị Phương Tiếu cản lại, cậu mới tỉnh táo ra.
Đấy là còn chưa nhắc đến thái độ của Du Hàn với hình xăm kia, tóm lại đó không phải một ký ức tốt đẹp.
Cậu xăm theo họa tiết của Du Hàn, không những không tạo ra được tác dụng an ủi, nhỡ đâu còn khiến anh tức giận thì sao?
Bởi vì Du Hàn không thích cậu mà, là do cậu thầm yêu đơn phương người ta.
Cũng không phải là hình xăm của cặp đôi yêu nhau, làm gì có ý nghĩa gì, chỉ có mình cậu tự cho là nó có ý nghĩa thôi.
Phương Tiếu thấy Lạc Lâm Viễn tụt cảm xúc, sắc mặt cũng kém đi, tưởng mình ầm ĩ quá đà nên hòa hoãn lại giọng điệu, "Đúng là vì thầy Du sao?"
Lạc Lâm Viễn hút một hơi hết nửa ly sữa lắc, cứ như ra sức uống để say, nói: "Ầy, đừng nói nữa, tao không xăm nữa vậy."
Phương Tiếu thấy cậu âu sầu thì mềm lòng, "Sao lại không xăm nữa? Hay là chúng ta đi xem thử thợ xăm có giúp đỡ được nội dung không ha?"
Lạc Lâm Viễn vẫn uể oải sa sút, Phương Tiếu còn nói: "Ôi, nếu mày thật sự xăm vì thầy Du thì cũng không nhất thiết phải xăm họa tiết giống với người ta. Mày thử tìm một hình xăm có ý nghĩa tương tự xem sao."
Lạc Lâm Viễn di ngón tay lau những giọt nước lạnh đọng quanh thành ly nước, cảm thấy những vệt nước này giống như cơn mưa đổ xuống trong lòng cậu, khoảng thời gian yêu thầm