Xong việc, Phương Tiếu hỏi Lạc Lâm Viễn có muốn đến khu game chơi vài xèng không, gọi thêm cả bọn Lý Vũ Kiệt nữa, lâu rồi bốn người họ không đi chơi cùng nhau.
Mặc dù nhà Phương Tiếu không nhiều tiền bằng Lạc Lâm Viễn nhưng cũng thuộc tầng lớp trung lưu. Tiền tiêu vặt được cho rất nhiều, khoảng thời gian trước cậu ta còn lén mua một chiếc xe gắn máy, người nhà phát hiện nên bị tịch thu rồi. Phương Tiếu chỉ đi có một lần, chụp một bức ảnh làm màu rồi không có chuyện sau đó nữa.
Cậu ta ngứa ngáy trong lòng vô cùng, muốn đến khu game cưỡi xe máy pha ke cho đã ghiền. Lạc Lâm Viễn lại không thích khu game lắm, ồn ào là một chuyện, chủ yếu là vì những chiếc máy game đó đã có quá nhiều người từng dùng, cậu không muốn đụng vào.
Bình thường đều là Phương Tiếu mua kem hoặc đồ ăn ngon nào khác cho cậu, cậu ngồi bên cạnh trông cặp sách cho họ, ăn vặt, nghịch điện thoại, thỉnh thoảng cổ vũ Phương Tiếu vài câu.
Trước khi đến khu game thì qua cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, Lạc Lâm Viễn vừa mới cầm cây kem đã bị Phương Tiếu nói: "Chẳng phải mới sốt sao hả? Vừa uống sữa lắc rồi còn muốn ăn kem?"
Ban nãy tào lao đủ thứ chuyện, Phương Tiếu mới biết tối hôm qua Lạc Lâm Viễn phát sốt phải đến bệnh viện truyền nước.
Lạc Lâm Viễn bất đắc dĩ trả kem về, "Mày nói nhiều quá đấy."
Phương Tiếu: "Nói thì sao? Cẩn thận tao báo cáo với bác Ngô mày muốn xăm hình!"
Lạc Lâm Viễn cũng không chịu uy hiếp, "Mày giấu phim con heo ở đâu tao biết hết, hôm nay cô giúp việc ở nhà đúng không?"
Phương Tiếu khóc ròng, biết mình không uy hiếp được thằng oắt con Lạc Lâm Viễn này nên chỉ làu bàu lòng dạ kẻ nào đó đã thay đổi rồi, giai lớn là tớn ra ngoài.
Bọn họ ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hình như Phương Tiếu nhìn thấy Du Hàn nhưng lại rất nhanh không thấy đâu nữa, cảm giác lướt ngang qua giống như thấy ảo giác.
Lúc này Lạc Lâm Viễn bóc một gói socola, cho vào miệng cắn, socola dính lem nhem bên mép.
Phương Tiếu ghét bỏ cậu, "Mặt bẩn rồi kìa."
Lạc Lâm Viễn thản nhiên nói: "Lau giúp tao, tay đang bận."
Lạc Lâm Viễn một tay cầm socola, một tay cầm đồ uống, dẩu môi lên cho cậu ta lau. Phương Tiếu không thể làm gì khác buộc phải kéo túi đồ ăn vặt nặng trịch về phía khuỷu tay, hệt như cha già chăm sóc cho đứa nhóc bại liệt nửa người, dùng khăn giấy lau miệng cho công chúa nhỏ.
Lực tay mạnh đến nỗi Lạc Lâm Viễn lườm cậu ta một cái, vùng da quanh miệng cũng đỏ lên, "Mày muốn xẻo mồm tao xuống đấy à?"
Phương Tiếu vo khăn giấy thành cục ném vào thùng rác, chuyển sự chú ý của cậu, "Hình như vừa rồi tao thấy thầy Du."
Lạc Lâm Viễn vội vàng nói: "Đâu đâu? Mặt tao còn bẩn không bẩn không? Sao mày không nói sớm?"
Phương Tiếu: "Hình như thôi mà, không tìm thấy, chắc là nhìn nhầm."
Lạc Lâm Viễn hút Coca, "Sao có thể? Du Hàn đẹp trai như thế, làm gì có chuyện nhìn nhầm."
Phương Tiếu: "..." Được rồi, mày thích cậu ta, mày nói gì cũng đúng.
Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại ra, muốn nhắn WeChat cho Du Hàn hỏi anh đang ở đâu. Dù sao thì bây giờ quan hệ của cả hai cũng rất tốt, có thể hỏi thăm nhau được.
Hay là hỏi Du Hàn có muốn đến chơi cùng bọn họ không nhỉ? Nhưng cậu nhanh chóng nhớ ra hôm qua anh không ngủ được mấy tiếng, nào có tinh lực mà vui chơi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu liền nhắn tin: Cảm giác sức khỏe đã khá hơn nhiều rồi, cảm ơn tối qua cậu đã chăm sóc, nghỉ ngơi thật tốt, nhớ ngủ bù.
Cùng lúc đó, chị gái tóc ngắn xăm cả cánh tay ở tầng trên, Kinh Lâm nhận được điện thoại của shipper đồ ăn, nói không tìm thấy cửa tiệm của họ ở đâu.
Kinh Lâm nghĩ thầm, sao biển hiệu của Chòm sao Bọ Cạp to tổ bố như thế mà cũng không tìm thấy, có phải shipper mới đi làm ngày đầu tiên không?
Cô cầm điện thoại xuống tầng lấy thức ăn, ở cửa cầu thang tầng hai thì nhìn thấy Du Hàn.
Du Hàn là em trai của ông chủ tiệm xăm, vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, con người cũng hiểu chuyện, Kinh Lâm rất thích anh.
Du Hàn đứng ở cửa sổ quay lưng về phía cô, cửa sổ hướng ra mặt đường, có thể thấy được cả con phố. Cô tiến đến vỗ lưng Du Hàn, "Nhìn gì đấy?"
Cơ thể Du Hàn run lên, nhận ra giọng cô, anh gọi một tiếng "Chị Kinh" rồi lùi về sau một bước, trong tay xách theo túi giấy có in logo thương hiệu.
Kinh Lâm quét mắt nhìn đồ trong tay anh, hiểu ra ngay: "Đến dỗ người à?"
Du Hàn cười, "Đúng vậy, dỗ người."
Kinh Lâm quen anh đã lâu, thấy nụ cười không lan tới đáy mắt anh thì hỏi: "Sao trông buồn thế? Có phải không đủ tiền không, chị cho em vay nhé?"
Du Hàn vội nói: "Không cần đâu chị, em đủ tiền."
Điện thoại của Kinh Lâm lại rung lên, shipper giục cô ra lấy đồ, cô khua tay, nói: "Không đủ tiền thì bảo chị, mấy hôm nay toàn nhận đơn xăm cả lưng, giàu lắm!"
Du Hàn xách túi giấy lên tầng, chủ của tiệm xăm Chòm sao Bọ Cạp là một người đàn ông, tên là Từ Tiểu Hiểu, da dẻ rất trắng, vóc người nhỏ con. Du Hàn đến đúng lúc hắn vừa thu dọn xong đồ đạc, ra ngoài lấy vaseline và tờ note những việc cần chú ý đưa cho khách.
Từ Tiểu Hiểu nhìn thấy Du Hàn, niềm vui bất ngờ kéo dài được ba giây thì nhìn thấy cái túi trong tay anh, lại trợn trừng mắt lên, "Thường Mục bảo em tới à?"
Du Hàn đặt túi lên mặt bàn máy tính, "Cậu chủ Thường bảo anh ấy sai rồi, tối nay muốn về nhà."
Từ Tiểu Hiểu cởi găng tay ra, không nhìn túi giấy mà chỉ nói: "Lát nữa ăn cơm cùng nhau đi, bà ngoại vẫn khỏe chứ?"
Từ Tiểu Hiểu vốn là hàng xóm nhà họ, cũng mồ côi mẹ và đi theo cha. Bố hắn bận rộn kinh doanh bên ngoài quanh năm, giao con trai cho bà ngoại Du Hàn trông nom, mỗi tháng gửi chút tiền.
Đối với Du Hàn mà nói, Từ Tiểu Hiểu đã lớn lên từ nhỏ ở