Lạc Lâm Viễn đỏ mặt tía tai, Du Hàn cũng thấy kì lạ vì phản ứng của cậu, không thể làm gì khác đành nói: "Kiên nhẫn một chút."
Lạc Lâm Viễn thở dốc, chịu đựng cơn đau theo lời anh. Nhưng Du Hàn nào ngờ sau khi cậu ngậm chặt miệng, tiếng rêи ɾỉ càng mập mờ thêm.
Âm thanh này cực kỳ giống bị người ta bịt miệng nhưng không chịu nổi mà rên lên, đứt quãng không dứt.
Du Hàn thả lỏng tay, "Cậu có thể đừng thở hổn hển được không?"
Lạc Lâm Viễn bị chọc giận, cậu đột nhiên rụt bàn chân từ trên đầu gối anh lại, "Ai thở hổn hển? Là do kỹ thuật tay của cậu quá kém, không biết xoa bóp! Tôi phải về nhà!"
Du Hàn thấy cậu cáu kỉnh thật cũng không ngăn cản, anh còn rất nhiều việc phải làm, đứng dậy đi rửa tay, bỏ mặc Lạc Lâm Viễn phía sau.
Lạc Lâm Viễn khập khễnh đi tới chỗ để đôi giày của mình, chật vật đi bít tất và giày thể thao lên. Du Hàn ra khỏi phòng bếp, thấy cậu đang định xỏ chân vào giày thì tốt bụng nhắc một câu: "Cậu có thể đi dép của tôi." Dù sao ngón chân cũng vừa bị va đập.
Lạc Lâm Viễn không thèm để ý tới anh, cậu định tự giẫm lên gót giày thể thao của mình cho giống như đi dép. Tiếc rằng đôi giày của cậu quá cứng, giày xéo mãi mà nó vẫn không xi nhê gì, vì vậy cậu khăng khăng chỉ đi mỗi bít tất.
Du Hàn ngồi làm bài tập về nhà ở bàn ăn, thấy thế thản nhiên nói một câu: "Tầng dưới thường xuyên có chó bài tiết trên hành lang, cậu thật sự muốn đi mỗi bít tất thôi sao?"
Lạc Lâm Viễn: "..." Đàn ông con trai phải biết co biết duỗi(*)!
(*) Biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
Cậu xoay người lấy ví tiền của mình rồi rút ra tờ 100 tệ đặt bộp lên tủ giày, "Tôi mua đôi dép của cậu."
Du Hàn đang tập trung làm bài tập, nghe thấy cậu nói thì ngước mắt lên nhìn mệnh giá tờ tiền một cái, uể oải nói: "Cảm ơn ân huệ của cậu."
Lạc Lâm Viễn không khiến người ta giận được, trái lại còn tự rước bực vào thân. Cậu kéo cửa đi ra ngoài, Du Hàn phía sau gọi với một câu nhờ đóng hộ cửa cũng không để ý tới.
Du Hàn liếc nhìn cánh cửa mở toang, suy nghĩ đợi đến khi làm xong câu hỏi này sẽ đóng cửa lại sau. Vừa mới giải được một nửa, Lạc Lâm Viễn khí thế hùng hổ quay lại, đỡ lấy cánh cửa mất tự nhiên nói: "Thì là... Tôi không nhớ rõ đường, cậu dẫn tôi đi với."
Lạc Lâm Viễn cũng tự thấy xấu hổ về bản thân, nhưng cậu thật sự không nhớ đường. Hơn nữa khu chung cư này quá cũ, tất cả tầng dưới đều tối om, ngay cả đèn đường cũng không có, cũng không biết có an toàn không, nhỡ có người bất thình lình nhảy ra từ bóng tối thì sao?
Cậu muốn nhờ Du Hàn đưa mình ra ngoài, vốn tưởng rằng anh sẽ đồng ý, kết quả Du Hàn từ chối dứt khoát: "Tôi không rảnh, cậu mở bản đồ trên điện thoại tự đi đi."
Lạc Lâm Viễn nghiến răng, điện thoại của cậu chỉ còn 5% pin, cậu còn cần dùng máy để gọi xe. Vừa rồi còn sót 100 tệ trên người cũng đưa cho Du Hàn rồi, không thể yêu cầu người ta trả lại, như thế mất mặt lắm.
Thấy người cứ đứng đực ra ở cửa, Du Hàn không thể làm gì khác đành nói: "Cậu ngồi đi, đợi tôi làm xong bài tập rồi tính tiếp."
Lạc Lâm Viễn cảm thấy mình nên trả lời một câu dạng như "Cậu đùa gì thế?", sau đó ra ngoài rẽ phải rồi rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu ở lại, bất đắc dĩ đi tới gần Du Hàn. Anh cũng không ngẩng đầu lên mà lôi cái ghế bên cạnh qua, ra lệnh: "Ngồi."
Sau khi ngồi xuống, Lạc Lâm Viễn nhìn mặt bàn, Du Hàn làm bài tập ở bàn ăn nhà mình, sách giáo khoa la liệt khắp bàn. Tốc độ viết chữ của anh rất nhanh, Lạc Lâm Viễn liếc trộm một cái, nét chữ cũng khá đẹp.
Cậu quan sát từ chữ lên tay, từ tay lên mặt, từ mặt xuống yết hầu, từ yết hầu đến bả vai, từ bả vai lại tới đôi mắt... Chờ đã, đôi mắt?
Lạc Lâm Viễn quả thật không thể chịu được cảnh mình và Du Hàn cứ mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
Cậu lớn tiếng dọa nạt: "Cậu nhìn cái gì?"
Du Hàn: "..." Rốt cuộc là ai nhìn ai hả?
Du Hàn lật một trang bài thi, hỏi: "Cậu chán lắm à?"
Lạc Lâm Viễn mất tự nhiên rời tầm mắt, "Siêu chán, trong nhà cậu có gì để chơi không?"
Du Hàn vừa làm bài thi vừa đáp: "Cậu có thể chơi điện thoại."
Lạc Lâm Viễn: "Điện thoại của tôi hết pin