Kể từ sau khi Du Hàn nói vậy, Lạc Lâm Viễn vẫn giữ im lặng. Du Hàn ra bên ngoài mới phát hiện đèn cảm ứng không sáng, hành lang tối om.
Anh lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, dựa vào ánh sáng nhìn thấy túi rác to đùng hàng xóm bên cạnh để ở cửa, miệng túi cũng không buộc vào, nước rỉ ra chảy lênh láng trên đất.
Du Hàn biết người chắp tay đi sau lưng mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh xoay người định nhắc nhở Lạc Lâm Viễn.
Nào ngờ Lạc Lâm Viễn đang thất thần, giống như không nghe thấy, thậm chí còn đi lướt qua anh tiến về phía trước. Thấy cậu sắp giẫm lên vũng nước bẩn, Du Hàn hết cách, chỉ có thể duỗi tay nắm lấy tay cậu kéo nhẹ ra sau.
Lạc Lâm Viễn hất tay anh ra, "Không phải nói giả vờ không quen nhau sao?"
Du Hàn buồn cười nói: "Tôi đâu có nói ra khỏi cánh cửa này chúng ta không quen nhau nữa."
Lạc Lâm Viễn phản bác: "Từ khi nào do cậu quyết định tôi có được quen biết cậu hay không?"
Du Hàn nhìn ánh mắt sáng ngời trong bóng tối của Lạc Lâm Viễn, bây giờ đôi mắt đẹp này đang ánh lên ngọn đuốc bốc cháy hừng hực.
Anh nhượng bộ trước: "Được rồi, nếu như ban nãy lời tôi nói khiến cậu không thoải mái..."
Lạc Lâm Viễn không nể nang gì cắt ngang lời anh: "Là rất không thoải mái!"
Du Hàn gật đầu, anh chỉ xuống mặt đất rồi giơ đèn pin qua, ra hiệu cho cậu đừng giẫm lên.
Lạc Lâm Viễn thấy được: "Sao nào? Cậu sợ tôi không cẩn thận giẫm lên lại muốn ăn vạ đến nhà cậu tắm chứ gì?"
Du Hàn: "..."
Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại di động của mình ra bật đèn rồi đi thẳng. Chỉ là bây giờ cậu đi đứng không quá tiện, cứ lảo đảo lắc qua lắc lại, trông rất giống một con chim cánh cụt đang tức giận.
Du Hàn thấy buồn cười nhưng rõ ràng lúc này cười thành tiếng là không đúng lúc, anh thật sự không muốn khiến cậu cáu bẳn thêm.
Lạc Lâm Viễn đi lại không vững nhưng cứ nhất quyết không chịu đỡ lên tay vịn cầu thang, Du Hàn đoán cậu sợ bẩn. Vì thế anh bước nhanh về phía trước, chìa cánh tay mình ra, "Bám vào người tôi."
Lạc Lâm Viễn liếc anh, không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng ghét bỏ anh giống như cái tay vịn cầu thang.
Du Hàn cười lạnh, cái tên này mặc quần áo của anh, đi dép của anh, còn tắm rửa sạch sẽ ở nhà anh nhưng vẫn chê anh.
Làm sao vậy? Còn chẳng phải do hôm nay bận quá nên anh chưa kịp tắm rửa sao?
Còn nữa, kẻ chiếm dụng phòng tắm nhà anh đến nửa tiếng, dùng hết nước nóng còn không phải vị công chúa nhỏ nhà họ Lạc này ư?
Du Hàn sờ mũi, có phần bất lực đi theo, ánh mắt dõi theo sát sao Lạc Lâm Viễn, chỉ lo người này tự ngã lăn xuống cầu thang.
May mà lo lắng thừa thãi, lúc Lạc Lâm Viễn khoanh tay ngồi vào xe taxi, Du Hàn vẫy tay, nói: "Tạm biệt."
Ngay cả ánh mắt Lạc Lâm Viễn cũng không thèm nhìn anh, Du Hàn cười khổ hạ tay xuống, trong lòng cũng cảm thấy quyết định vừa rồi của mình rất sáng suốt, quả nhiên anh không thích hợp để dây vào Lạc Lâm Viễn.
Sau khi tiễn Đại Phật về, anh thầm thở phào, chuẩn bị về nhà. Kết quả chiếc taxi đã đi rồi lại quay trở lại, Lạc Lâm Viễn từ từ hạ cửa sổ xe xuống, chìa điện thoại di động của mình ra, trên màn hình hiển thị mã QR WeChat: "Thêm tôi."
Du Hàn: "Hả?"
Lạc Lâm Viễn: "Kết bạn với tôi, tôi chuyển tiền cho cậu."
Du Hàn sầm mặt: "Không cần, cậu cũng không nợ gì tôi."
Sắc mặt Lạc Lâm Viễn còn khó ở hơn anh, "Cậu thêm bạn với tôi thì tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, ở trường sẽ tỏ ra không quen cậu!"
Du Hàn chậm rãi nhắm mắt, cuối cùng chỉ có thể nhận máy quét mã rồi trả lại: "Được rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Chấp nhận đi."
Du Hàn cảm thấy hơi buồn cười, cậu ta bị làm sao vậy? Cứ nhất quyết phải nhìn chằm chằm anh chấp nhận lời kết bạn mới chịu.
Lạc Lâm Viễn nhìn ảnh đại diện của Du Hàn xuất hiện trong danh sách bạn bè trên điện thoại mới hài lòng cất máy đi, nhìn ra ngoài cửa sổ làm vẻ mặt chế giễu: "Nói thật vừa nãy cậu khiến tôi rất rất khó chịu, nhưng mà con người tôi ấy, chuyện mà người khác không muốn làm thì tôi càng muốn làm, cậu không vui tôi lại càng vui hơn."
Tuyên bố xong câu ấu trĩ này, Lạc Lâm Viễn quay đầu nói với tài xế: "Bác tài, đi thôi!"
Xe lái đi, Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm bóng dáng Du Hàn càng ngày càng nhỏ đi trên gương chiếu hậu,