Chờ đến Nguyễn Ly có chút không yên tâm mà đem người giấy phủng ở lòng bàn tay, người giấy mới lấy lại tinh thần, nàng chỉ vào thanh kiếm và khẽ gật đầu.
Nguyễn Ly trong mắt có ý cười, "Nàng cũng cảm thấy nó là thứ tốt sao?"
Lạc Thanh Từ nhẹ ho một tiếng, "Ta kể cho nàng nghe một chuyện xưa, năm ấy ở trên phố có người đàn ông nọ rao bán một con mèo sắt sơn mài đen, lại có người bỏ ra 20 lượng để mua đôi mắt mèo, kết quả phát hiện mắt mèo kia là đá quý...."
Lạc Thanh Từ đem câu chuyện nhỏ của Thẩm Vạn Tam kể cùng Nguyễn Ly, sau đó lại để lộ ra mánh khóe: "Nàng biết vì sao Thẩm Vạn Tam nhìn thấy người ta mua đôi mắt mèo, hắn liền đi mua con mèo sắt hỏng kia không?"
Nguyễn Ly nhíu mày suy tư, đột nhiên lại hỏi một câu, "Mèo sắt hỏng là mèo gì?"
Lạc Thanh Từ có chút nghẹn, "Chẳng lẽ không thể có mèo sắt hỏng hay sao?" Nàng trong lúc lơ đễnh đã quên mất, thế giới này cũng không có mèo sắt, nhưng đây cũng không phải trọng điểm có được hay không?
Nguyễn Ly xì cười ra tiếng, "Trêu nàng thôi." Nàng biết Trì Thanh luôn thích nói những điều kỳ lạ, khi nàng ấy nhắc đến con mèo sắt hỏng, nàng chỉ là cảm thấy thú vị, cho nên mới mở miệng trêu đùa.
Đây là lần đầu tiên Lạc Thanh Từ bị Nguyễn Ly chọc ghẹo, trong lúc nhất thời nàng có chút mặt già đỏ lên.
Người giấy cũng ngây dại, ngơ ngác nhìn Nguyễn Ly.
Thấy nàng sững sờ nhìn mình, Nguyễn Ly vội vàng dừng lại, chạy nhanh nói: "Ta hiểu ý nàng, nếu mắt mèo là đá quý, vậy đá quý làm sao sẽ khảm trên vật tầm thường, mèo sắt hỏng kia tất nhiên cũng giá trị liên thành.
Giống như thanh kiếm này, trong một căn phòng tràn đầy bảo vật, làm sao sẽ có một thanh kiếm hỏng, ta nói có đúng không?"
Đương nhiên đúng rồi, Rồng Con của nàng từ nhỏ thông tuệ, lớn lên cũng không kém.
Nhưng tiểu gia hỏa này ngày càng có tiền đồ, vừa rồi nhìn như nghiêm trang trả lời câu hỏi của nàng, lại cố tình học nàng nói ra ba chữ mèo sắt hỏng, rõ ràng là muốn trêu chọc nàng.
Đại khái là đang trong hình thể người giấy, Lạc Thanh Từ cũng không cần mặt mũi nữa, nàng ngạo kiều mà quay đầu đi, không thèm nhìn Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly nghiêng mắt nhìn nàng, sau đó vẻ mặt lấy lòng, "Nàng giận ta sao?"
Lạc Thanh Từ vẫn không thèm để ý, Nguyễn Ly duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo nàng, "Ta sai rồi, không nên trêu nàng, không nên bắt chước cách nói của nàng."
Người giấy giống như chơi xấu, trực tiếp nằm trên vai Nguyễn Ly, ồm ồm nói: "Chạy nhanh đi ra ngoài."
Nguyễn Ly nén cười, theo sau nàng biểu tình nghiêm túc, duỗi tay đem linh lực rót vào trong kiếm.
Tức khắc thân kiếm chấn động, dây cỏ đều bung ra rơi rụng xuống.
Nếu không phải sớm biết đây là Thần Khí, nàng thật cho rằng nó chỉ là thanh kiếm hỏng.
Nguyễn Ly suy nghĩ một lát, nàng đã luyện đến tầng thứ ba Cửu Long Quyết, cũng nên thử nghiệm một chút.
Nàng nhắm mắt lại, quanh thân linh lực bao phủ, một luồng kim quang từ lòng bàn tay nàng truyền vào thân kiếm.
Trong giây lát, toàn bộ thanh kiếm kịch liệt rung lên, kim quang giống như tàng trong thân kiếm không cách nào phát tác, tạo thành những vết rạn kim sắc lộng lẫy, nổ tung xung quanh thân kiếm.
Người giấy tựa hồ bị kim quang làm bỏng rát, nâng tay lên bụm mặt.
Nguyễn Ly mở mắt ra, trong mắt nổi lên một tia sáng vàng rực, nàng liếc nhìn trạng thái của người giấy, vội vàng đem người giấy che chắn thật kỹ.
Theo sau tay nàng vừa lật, tầng rỉ sét trên thân kiếm sôi nổi rơi xuống, lộ ra bên trong thân kiếm sáng bóng.
Trên kiếm cách có hai con rồng vàng đan xen xoay tròn, chính diện nạm một viên ngọc lưu ly màu đỏ đậm, mặt trái là một viên ngọc bích xanh thẫm, toàn thân kiếm tản ra khí tức cổ xưa.
Khác với ngân quang trên những thanh kiếm bình thường, kiếm này có những ám văn hình thoi trải dài trên thân, dày ở giữa và mỏng ở hai bên sườn, cầm lên cực kỳ chắc tay.
Người giấy ló đầu ra khỏi vạt áo, mở to mắt nhìn thanh Thần Kiếm.
Chỉ lấy Nguyễn Ly dựng thẳng kiếm lên, ở mặt trên rõ ràng khắc hai chữ, Thanh Uyên.
"Thanh Uyên." Khi Nguyễn Ly niệm ra hai chữ này, ngón tay nàng đau xót, một đạo kiếm phong cực nhỏ quét qua, làm đầu ngón tay nàng chảy máu.
Một giọt huyết tự động bay ra dừng trên thân kiếm, tức khắc thấm đi vào, kiếm lại một lần vù vù kêu lên.
Còn không đợi Nguyễn Ly phản ứng, một nữ nhân tóc bạc xuất hiện trước mắt nàng, nàng kia để chân trần, hai chân chưa từng rơi xuống đất, hướng Nguyễn Ly khom người thi lễ, "Kiếm linh Thanh Uyên, bái kiến chủ nhân."
Nguyễn Ly theo bản năng nhìn người giấy, người giấy một cái nhảy vọt tới trên trán nàng, duỗi tay đẩy đẩy mặt nàng, để nàng nhìn kiếm linh.
Nguyễn Ly lúc này mới chính sắc mặt, ra hiệu Thanh Uyên đứng lên, "Không cần đa lễ, ta là Nguyễn Ly, sau này liền nhiều hơn chỉ giáo."
Thật ra Nguyễn Ly cảm thấy khá bất ngờ, Lạc Thanh Từ đồng dạng cũng có chút ngạc nhiên, bởi vì trong nguyên tác, Thanh Uyên ngay từ đầu cũng không nhận Nguyễn Ly là chủ.
Kiếm linh này vẫn luôn chưa từng hiện thân, tình huống hiện giờ rõ ràng đã khác.
Đầu tiên là Nguyễn Ly được đến Cửu Long Quyết hoàn chỉnh, từ đó dẫn tới Thanh Uyên vừa gặp liền nhận chủ, sự tình lại một lần thoát ly nguyên tác.
Nguyễn Ly cùng Thanh Uyên đơn giản nói vài câu, Thanh Uyên liền quay về trong kiếm.
Nâng niu thanh kiếm trong tay, Nguyễn Ly đầy mắt đều là vui sướng, nàng nhìn nhìn người giấy: "Ta có thể mang vật này đi không?"
Lạc Thanh Từ nhìn dáng vẻ cẩn thận lại chờ mong của nàng, có chút buồn cười, "Đây đều là Kim Long tiền bối để lại cho nàng, nàng lấy là được rồi, còn phải hỏi ý ta sao?"
Sắp xếp lại đồ vật trong phòng xong, Nguyễn Ly đi tới trước cửa đá, chỉ cần phá vỡ cánh cửa nàng, nàng liền có thể nhìn đến Trì Thanh.
"Trì Thanh, ta sắp đi ra ngoài, nàng tránh xa một chút."
Lạc Thanh Từ mở mắt ra, nàng cũng muốn hỗ trợ, nhưng thời điểm này nên để Nguyễn Ly tự mình làm điều đó.
Nàng lui về phía sau vài bước, nhìn cánh cửa đá đóng chặt, có chút chờ mong.
Nguyễn Ly nắm kiếm, liếc nhìn người giấy trên vai, duỗi tay đến: "Nàng lại đây."
Người giấy gật gù, ngoan ngoãn đứng trong lòng bàn tay nàng.
Sau khi đem người giấy nhét vào trong ngực chính mình, lại thấy nàng kia ló đầu ra ngoài, Nguyễn Ly nhẹ giọng nói: "Nàng đừng lộn xộn, coi chừng đá vụn rơi trúng đầu nàng." Liền mau mau đem người giấy nhét trở vào.
Được rồi, cho dù không bị đá vụn rơi trúng, thì ở trong ngực Nguyễn Ly lực sát thương còn hơn thế nữa.
Lạc Thanh Từ đầu choáng váng, A Ly, này thật sự là không tốt lắm đâu.
Nàng còn đang hồ đồ loạn tưởng, bên tai đã truyền đến vài tiếng ầm ầm, mặt đất cũng rung chuyển, cửa đá bị ba đạo kiếm khí đánh xuyên qua, tức khắc nổ tung, bắn khởi đầy trời tro bụi.
Lạc Thanh Từ che giấu cái mũi, nhíu mày vung tay áo để ngăn chặn bụi bay tán loạn, giữa đầy trời bụi bặm còn chưa lắng xuống, một bóng người vội vã xuyên qua sương mù, bước nhanh tới trước mặt Lạc Thanh Từ.
Nguyễn Ly cứ như vậy gần gũi nhìn chằm chằm người nàng tưởng niệm đã lâu, mà người giấy trong ngực nàng cũng dùng sức nhô đầu ra bên ngoài.
Lạc Thanh Từ thật sự chịu đựng không nổi, nhanh chóng triệu hồi người giấy, rất nhanh mạt thần thức kia đã về tới trong người nàng.
Nàng đồng dạng nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, rồng con của nàng có chút gầy, nhưng tinh thần rất tốt.
"A Ly, hồi lâu không thấy." Nàng hướng về Nguyễn Ly mỉm cười, ôn nhu nói.
Tuy rằng luôn nghe thấy thanh âm Lạc Thanh Từ ở bên tai, người giấy cũng luôn bồi nàng, nhưng Nguyễn Ly vẫn cảm thấy chính mình nhớ Trì Thanh đến phát điên, tưởng niệm không vì thế mà giảm bớt, ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
Giờ khắc này gặp được bản nhân ở trước mắt, Nguyễn Ly không thể nào kiềm được nữa, nàng nhào đi tới giơ tay ôm lấy Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ bị nàng ôm đầy cõi lòng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phóng mềm thân thể, đồng dạng ôm chặt Nguyễn Ly, thấp giọng nói: "Nàng biết không, nàng rất lợi hại, nàng làm rất tốt, không uổng phí ta chờ đợi nàng."
Nguyễn Ly đôi mắt đỏ lên, nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, "Ta một người làm không được, nếu không có nàng bên cạnh, ta khẳng định trôi qua thực khổ sở." Hết thảy sự tình đều diễn ra giống như đời trước, nhưng bởi vì Trì Thanh xuất hiện, mọi thứ đều đã khác đi.
Vận mệnh của nàng, bởi vì Trì Thanh mà đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lạc Thanh Từ tâm tình trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Ta chỉ là phụ trợ, nàng mới là quan trọng nhất."
Nói xong nàng nhìn bên ngoài, "Chúng ta nên rời khỏi huyệt động, ở chỗ này lâu như vậy, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sư tỷ của nàng nhất định lo lắng muốn chết."
Nguyễn Ly bình phục tâm tình, nàng cũng có chút sốt ruột, ngoài Trì Thanh thì Tô Ngọc là người đối tốt với nàng nhất, lúc nàng xảy ra chuyện Tô Ngọc đã liều mạng cứu nàng, không biết hiện tại thế nào rồi.
"Khi đó Địa Long phát cuồng, cũng không biết sư tỷ bọn họ có bình yên chạy thoát không." Vừa rớt xuống vực các nàng gặp phải quá nhiều chuyện, hơn nữa tu hành vô năm tháng, đến bây giờ Nguyễn Ly mới nhớ tới việc này, không khỏi có chút ảo não.
"Nàng đừng vội, lúc ấy ta đã đưa mấy người Tô Ngọc tránh đi Địa Long, hơn nữa Địa Long cuồng bạo rất hiếm thấy, nó sẽ không cố chấp đi tổn thương tu sĩ, chúng ta chỉ là xúi quẩy mà thôi.
Mà đệ tử Thiên Diễn Tông cũng không phải đèn cạn dầu, nếu bọn họ liên hợp chống đỡ, chút phong ba kia vẫn có thể chịu đựng được." Lạc Thanh Từ đương nhiên biết Tô Ngọc bình an, chỉ là Nguyễn Ly đang rất lo lắng, vì vậy an ủi nói.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài trước." Nguyễn Ly bay một vòng quanh động phủ, nhưng không tìm thấy lối ra.
Nơi này ở vào đáy vực, các nàng rơi xuống khe nứt, chính mình hóa hình rồng xuyên qua long viêm mới tới được, khẳng định cực kỳ xa mặt đất.
Nàng đáp xuống bên cạnh Lạc Thanh Từ, trầm mặc nói: "Đường lên đã bị phong kín, cùng mặt đất khoảng cách sâu không lường được, lấy tu vi của ta hiện giờ không thể phá khai."
Lạc Thanh Từ đã là Phân Thần đỉnh phong, một tầng đất này