Một tiếng long ngâm này rốt cuộc kinh động các đệ tử Tiên môn xung quanh, cũng bao gồm Tô Ngọc cùng Nam Cung Quyết.
Một đám người không hẹn mà dừng lại bước chân, nhìn về phía nơi phát ra Long ngâm.
Mạnh Thuyền cùng Vân Huyên cách đó không xa, hơn nữa Vân Huyên bản thân liền là Long tộc, nàng đối tiếng long ngâm này càng thêm nhạy bén.
Mạnh Thuyền sắc mặt khẽ biến, "Là Long tộc sao?"
Vân Huyên gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng, nàng cảm giác được một cổ long tức vô cùng thuần khiết, so nàng còn muốn thuần hậu rất nhiều.
Nàng là Thanh Long, mà loại khí tức kia chỉ có thể là Hắc Long.
Nhưng trong tộc ngoại trừ vua rồng Hi Đan, cũng chỉ có Mặc Diễm là hắc long mà thôi, Mặc Diễm không thể nào xuất hiện tại đây.
Lẽ nào là vị điện hạ kia?
Mạnh Thuyền thấy nàng biểu tình ngưng trọng, vội vàng nói: "Chúng ta chạy nhanh đi qua." Động tĩnh lớn chỉ vậy, chỉ sợ rồng kia sẽ gặp phiền phức.
Mà Nguyễn Ly tiếp nhận sức mạnh từ long châu của Kim Long, suýt chút nữa bạo thể mà chết, Lạc Thanh Từ dùng hết toàn lực hộ nàng, bảo vệ tính mạng nàng, cũng nhân họa đắc phúc chữa trị được kinh mạch tắc nghẽn trong cơ thể nàng.
Bản thể của Nguyễn Ly dưới linh lực thôi thúc, trực tiếp hóa thành dáng vẻ thành niên, mà linh lực trong cơ thể kích động làm nàng nhẫn nại không được nữa.
Đặc biệt khi tỉnh lại nhìn thấy Trì Thanh cả người đầy vết máu nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nàng gọi thế nào nàng ấy cũng không đáp, khiến nàng vừa gấp vừa đau.
Chịu đựng linh lực cuồng bạo trong cơ thể, nàng đem Trì Thanh đặt ở trên người mình, một cái bay vọt phá khai huyệt động bị chôn vùi dưới đáy vực, xông thẳng lên bầu trời.
Một thân long tức doanh đãng hoàn toàn phóng thích mà ra, hai mắt vì áp chế không được linh lực cùng cảm xúc đau nhức khó nhịn, đã trở nên đỏ bừng.
Chờ nàng bình tĩnh lại, nàng mới ý thức được hành động chính mình quá mức gây chú ý.
Nàng lập tức đáp xuống, thần thức tản ra bốn phương tám hướng dưới sự gia trì của linh lực.
Núi non, khe rãnh, người chạy tới, Mạnh Thuyền, Vân Huyên, Nam Cung Quyết, còn có rất nhiều đệ tử Tiên môn mà nàng không quen biết, từ xa đến gần hình ảnh rõ ràng truyền về thức hải của nàng, nàng tìm được một chỗ không người, một cái hất đuôi như tia chớp bay đi.
Mạnh Thuyền là người đầu tiên đuổi tới, nàng phát hiện nơi này trừ bỏ tàn dư hơi thở rồng quanh quẩn không tiêu tan, cũng không còn bất luận bóng dáng nào khác.
Nam Cung quyết, Tập Phong, Lược Vân theo sát phía sau, nhìn đến Mạnh Thuyền đều sửng sốt: "Các ngươi tốc độ đủ mau, không hổ là cùng tộc, quả nhiên nhạy bén.
Thế nào, có nhìn thấy rồng kia không?"
Mạnh Thuyền liếc nhìn hai người Tập Phong vốn khiến nàng vạn phần chán ghét, "Ngươi không chỉ tai điếc, còn mắt mù sao? Không biết tự mình nhìn?"
"Tiểu nha đầu, ngươi đừng tưởng rằng ca ca ngươi có thể che chở ngươi, hiện tại hắn không ở, ngươi từ đâu ra lá gan cùng ta kêu gào?" Lược Vân híp mắt lại, uy hiếp nói.
Vân Huyên lập tức che ở trước Mạnh Thuyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nam nhân kia, trong mắt tràn đầy nguy hiểm, phảng phất một lời không hợp liền phải ra tay.
Nam Cung Quyết vội vàng hoà giải, "Nếu rồng không còn ở đây, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm, Thập Phương Bí Cảnh xuất hiện Long tộc, thật sự ra ngoài dự đoán.
Có lẽ rồng kia liên quan đến Ma tộc, các vị không cần ở chỗ này tranh chấp, ngược lại tổn thương hòa khí."
Bọn hắn như ruồi nhặng không đầu mò mẫm dấu vết rồng, mà Nguyễn Ly đã sớm mang theo Lạc Thanh Từ rời đi thật xa.
Nàng lòng nóng như lửa đốt, hơn nữa nàng hiện tại chỉ dựa vào chút sức lực cuối cùng chống đỡ ôm Lạc Thanh Từ rời đi, mắt thấy nơi này không còn người quấy rầy, Nguyễn Ly cũng chịu không nổi nữa, còn chưa đáp xuống mặt đất, cả thân rồng đều thoát lực thật mạnh quăng ngã đi xuống.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng cường chống một hơi nâng Lạc Thanh Từ, đuôi rồng quấn lên bảo hộ nàng ấy chặt chẽ trên người.
Sau một tiếng động lớn, Nguyễn Ly ho khan vài tiếng, bất chấp cả người đau, dùng đuôi rồng cuốn lấy Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng đặt ở trước mắt mình.
Nàng nhẹ nhàng dùng cái mũi cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Trì Thanh, Trì Thanh."
Nàng rất muốn hỏi Trì Thanh sao rồi, có bị quăng ngã trúng hay không, nhưng động tĩnh lớn như vậy, Lạc Thanh Từ vẫn lặng yên không một tiếng động, không hề đáp lời nàng.
Nhìn trước ngực Lạc Thanh Từ một tảng lớn vết máu, Nguyễn Ly gần như hỏng mất.
Nàng dụi dụi vào mặt Lạc Thanh Từ, nước mắt từ trong đôi mắt rồng lăn xuống, nặng nề nện trên mặt đất.
Nàng nhắm mắt lại, biểu tình càng thống khổ, nàng cần thiết đột phá.
Nghĩ vậy, nàng đem Lạc Thanh Từ đặt ở trên lưng, nhìn khắp nơi và thấy được một sơn động tối đen.
Nàng lảo đảo đi vào trong động, long mục trong bóng tối càng nhìn rõ ràng mọi thứ, bên trong khô ráo, nàng từ xích dương linh lấy ra y phục trải tốt, đem Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng đặt ở mặt trên.
Ngay sau đó nàng liền từ rồng hóa thành người, giãy giụa lấy ra đan dược đút cho Lạc Thanh Từ, dùng linh lực hòa tan, sau đó nàng mới vội vã rời đi.
Mới ra cửa động, lôi kiếp giáng xuống, Nguyễn Ly lập tức bị đánh đến nằm liệt trên đất, linh lực trong người không chỗ phát tiết rốt cuộc tìm được nơi phóng thích.
Khi lôi kiếp thứ hai rơi xuống, một đạo kim ảnh từ trong cơ thể Nguyễn Ly bay ra, mạnh mẽ đâm vào sấm sét, trong giây lát làm nó tan biến không còn một mảnh.
Giữa đường thất thủ khiến kiếp vân có chút thẹn quá thành giận, lôi kiếp thứ ba ấp ủ đã lâu, một luồng sấm chớp to bằng bàn tay thẳng tắp giáng xuống, làm nổ tung đầy trời ánh lửa.
Nguyễn Ly vừa mới ngồi dậy đã bị lôi kiếp đánh ngã xuống đất, nôn ra một búng máu, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Kinh mạch nhanh chóng trọng tố, huyết nhục không ngừng tự chữa trị dưới sự rèn luyện của lôi kiếp, Nguyễn Ly vốn là gân cốt cường kiện nhờ luyện thể, lần này càng sinh ra biến hóa, tiến vào Luyện Thể tầng thứ tư.
Linh lực cuồng bạo trong cơ thể cùng sức mạnh còn sót lại của lôi kiếp bắt đầu giúp nàng chữa trị, miệng vết thương trên người cũng dần dần khôi phục.
Nguyễn Ly giữa hôn mê nhíu chặt lông mày, trong miệng còn vô thức gọi tên Trì Thanh.
Linh lực trong người nàng nhanh chóng hội tụ ở đan điền, ngưng kết thành Kim Đan, viên kim đan này sẽ thay thế long châu khi nàng ở hình người, làm nguồn cung cấp linh lực.
Đến tận đây, nàng đã thành công bước vào Kim Đan kỳ.
Mảnh địa vực này vốn dĩ đang bình yên tốt đẹp, nhưng sau khi Nguyễn Ly bị lôi kiếp đánh cho hôn mê, thì một đoàn hắc khí lặng yên không tiếng động chậm rãi di chuyển từ đống đổ nát qua bên này.
Ngay một khắc hơi thở rồng xuất hiện, Mắt Quỷ đã mấy lần bị phá hư chuyện tốt liền tìm được hương vị làm nó mê say, đi theo sờ soạng lại đây.
Nó từng bí bách đến mức phải sống nhờ trên những cơ thể vô dụng khiến nó khịt mũi coi thường, mà người trước mắt này khiến nó rất coi trọng, chỉ cần khống chế được nàng, ngày nó khôi phục chân thân cũng gần kề.
Chẳng sợ nó giờ phút này bị một đoàn Hồng Ảnh bắt lấy, nó vẫn còn chưa từ trong hưng phấn thoát ra, mà Lạc Thanh Từ vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Hệ thống liều mạng lập lòe đánh thức nàng, nhưng vô ích.
Lạc Thanh Từ bị phản phệ quá nặng, linh lực cạn kiệt, cho dù dùng Bồi Nguyên Đan cũng không thể khôi phục, Hệ thống căn bản bất lực.
Hệ thống một lần nữa nhận ra rằng, có những chuyện liền là mệnh trung chú định, không ai có thể sửa đổi.
Cho dù chính mình cùng Lạc Thanh Từ đã sớm biết, vẫn không thể nào ngăn cản.
Chứng kiến Mắt Quỷ theo linh lực bị Nguyễn Ly hấp thu vào người, Hệ thống bất đắc dĩ đến cực điểm, nhưng nàng cũng không hề biện pháp.
Chỉ là thực mau, Mắt Quỷ hưng phấn liền biến thành khủng hoảng, nó vừa muốn tìm đến nơi kết đan trong người Nguyễn Ly, thì một đạo Hồng Ảnh vô cùng quỷ dị đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.
"Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Ta lặp đi lặp lại nhiều lần dụ dỗ nàng hấp thu ngươi, nhưng nàng thế nào cũng không chịu, chỉ một mực muốn bảo hộ Trì Thanh của nàng thôi.
Nữ nhân kia cũng không biết từ nơi nào toát ra tới, năm lần bảy lượt cứu nàng, làm trái tim nàng ngày càng kiên định, không còn bị ta mê hoặc nữa." Hồng Ảnh nói lời này, ngữ khí có chút phức tạp, "Không ngờ ngươi lại tự mình đến nộp mạng, Mắt Quỷ, thật đúng là thứ tốt."
Mắt Quỷ không ngừng lập loè, trong con ngươi màu đỏ không giấu được tò mò: "Ngươi là ai?"
Hồng Ảnh bỗng nhiên nở nụ cười, "Ta là ai, ngươi không cần biết, chết đến nơi rồi còn hiếu kỳ để làm gì." Dứt lời, nàng hóa thành một đoàn hắc khí so Mắt Quỷ còn muốn tinh thuần nồng đậm, đem nó toàn bộ bao lấy.
"Ngươi cũng là ma?"
"Đừng đem ta đánh đồng với ma tộc thấp kém các ngươi."
Lưỡng đạo hắc khí ở trong người Nguyễn Ly đánh lên, Mắt Quỷ ban đầu còn le lói một tia hy vọng, dù sao nó cũng là bản mạng linh khí của ma tôn, chẳng sợ bị tổn hại, sức mạnh của nó không ma vật nào có thể so sánh, cho nên sống nhờ Ma tộc đối nó mà nói dễ như trở bàn tay.
Bào Hào là thượng cổ ma thú, tàn bạo cực kỳ, cũng không chống cự được nó.
Nhưng nó hiển nhiên đã lầm, Hồng Ảnh sức mạnh còn vượt trên nó bội phần, nó phát hiện ma khí chính mình ngày càng yếu, mà đối phương ngày càng tàn nhẫn, nó rốt cuộc phản ứng lại đây, tức khắc đầy mắt hoảng sợ.
"Ngươi là Tâm Ma của nàng, thế nhưng đã tu thành linh thể!" Tâm Ma chính là tồn tại hắc ám bạo ngược nhất trong cơ thể một người, cho dù là Ma tôn cũng không thể coi khinh nửa phần.
Tâm Ma đã tu thành linh thể, lại có chính mình ý thức, còn lợi hại hơn một bản mạng pháp khí đã bị hư tổn như nó rất nhiều.
Tâm Ma thích nhất là thu nạp hắc khí, cho nên không thể nghi ngờ, Mắt Quỷ liền biến thành bữa ăn ngon của nàng rồi.
Không người nào biết trong cơ thể Nguyễn Ly diễn ra một hồi ác chiến cực kỳ tàn nhẫn, Mắt Quỷ ngủ đông lâu như vậy, vừa ra liền biến thành đá kê chân cho người khác.
Hồng Ảnh thu nạp toàn bộ ma khí trên người Mắt Quỷ, sau khi đem nó đốt thành tro tẫn, nàng thỏa mãn mà than một tiếng: "Ngu ngốc, ngươi cho rằng vì sao ta để ngươi bám theo nàng đến hôm nay? Loại sinh vật thấp kém như ngươi, nên sớm chết đi."
Ngay sau đó, Nguyễn Ly nằm trên mặt đất mở bừng mắt, chỉ là trong đôi mắt xưa nay trong suốt sạch sẽ lại dày đặc hơi thở tà mị, rõ ràng là dáng vẻ khiến lòng người rung động, giờ khắc này lại trở nên yêu nghiệt, nàng đứng dậy, khóe miệng giơ lên một mạt cười, xoay người từng bước một đi vào sơn động.
Trong bóng đêm nàng rõ ràng nhìn đến nữ nhân khiến cho Nguyễn Ly thần hồn điên đảo, nàng nửa ngồi xuống, ngắm nhìn người dưới thân chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Nàng vươn tay vuốt ve cái cằm trơn mịn của Lạc Thanh Từ, "Liền nửa gương mặt lộ ra này, lại có thể khiến người khác trầm mê lục đạo hay sao? Ta không ngốc như Nguyễn Ly, ta không tin ngươi, trên đời cũng không ai sẽ vô điều kiện quên mình vì người khác, đời trước một Nam Cung Quyết đã đủ lắm rồi, không cần lại xuất hiện thêm một Trì Thanh nữa."
Nói đến đây, trong mắt Hồng Ảnh hiện lên một tia oán độc, tại sao đời trước chính mình gặp phải một kẻ tồi tệ như Nam Cung Quyết, đời này Nguyễn Ly lại có thể gặp được một nữ nhân tốt như Trì Thanh? Nàng không cam lòng.
Dứt lời, nàng duỗi tay nhéo vào mặt nạ của Lạc Thanh Từ, nhưng mặt nạ này giống như nạm vào trên mặt nàng ấy, cho dù nàng vận dụng linh lực, như cũ vô pháp lay động.
Hồng Ảnh nhìn kỹ một chút, tuy rằng mặt nạ này là pháp khí dùng để ngụy trang, nhưng