Trong đại điện một nhóm người dựa vào hai sư đồ các nàng hỏi đáp, ít ỏi mấy câu, tựa hồ đã làm rõ sự tình.
Cố Chi Triều thấy Lạc Thanh Từ rốt cuộc không lên tiếng nữa, nhịn không được nói: "Chuyện của Nguyễn Ly rất quan trọng, ta không tiện xử lý, cho nên mới mời ngươi xuất quan, rốt cuộc nàng là đồ đệ của ngươi, ngươi ra mặt so với chúng ta càng thích hợp."
Lạc Thanh Từ thoáng gật đầu, Cố Chi Triều lại hỏi tiếp: "Ngươi đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?"
Lạc Thanh Từ liếc nhìn Nguyễn Ly đang đứng dưới điện, theo sau đối Cố Chi Triều nói: "Tông chủ sư huynh, các ngươi muốn xử lý thế nào?"
Tần Nam Dương nghe vậy có chút gấp, "Nếu có cách, bọn ta cần mời ngươi tới sao? Đồ đệ ngươi đều đại họa lâm đầu, ngươi như thế nào có thể khí định thần nhàn, bỏ mặc không lo?"
Lạc Thanh Từ ngước mắt, không chút nào khách khí, "Ngươi nói nhiều như vậy, có hữu ích gì?"
Không đợi Tần Nam Dương nhảy dựng, nàng lại phun ra mấy chữ: "Hộ hay là không hộ?"
Lời này hỏi đến thẳng thắn lại lãnh tình, giống như nàng không hề muốn nhúng tay, phó mặc cho mấy người Cố Chi Triều xử lý.
Nguyễn Ly nghe được thoáng ngước nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu.
"Nếu tông chủ nói không hộ, ngươi sẽ thế nào? Nếu hộ, ngươi lại làm gì?"
Lạc Thanh Từ biểu tình không hề gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Nếu không hộ, ta trước xử các ngươi, sau lại xử Nam Hoa Phái, bọn hắn dám động đến đồ nhi nhà ta, ta liền cùng bọn hắn xé rách mặt."
Cố Chi Triều, Tần Nam Dương: "......" Hai người đều dựng râu trừng mắt, không thể tin được nhìn Lạc Thanh Từ, còn ngỡ mình nghe nhầm.
Tô Ngọc vốn dĩ lòng mang gánh nặng, nghe sư tôn nói lời này tức khắc vui mừng khôn xiết, nhịn không được nhướng mày xem Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly cũng có chút khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ.
Trong ký ức mà Hồng Ảnh cho nàng xem, sư tôn cũng không hề nói như vậy.
Lúc đó Lạc Thanh Từ đều mặc kệ không quản, đến khi Nam Hoa Phái kéo tới, còn để Cố Chi Triều phạt nàng một trăm roi tẩy tội, sau lại giam nàng vào Tư Quá Nhai chịu hình trong suốt ba năm.
Tại sao tình huống giống nhau, cách hành xử của sư tôn lại khác nhau? Hình ảnh nàng thấy được trong mộng là có thật hay không?
Nàng thật sự nhịn không được nhìn Lạc Thanh Từ, chẳng lẽ chính mình biết trước tiên cơ liền sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy? Mọi chuyện diễn ra bên ngoài thoạt nhìn vẫn giống như trước, nhưng bên trong lại khác biệt đến nghiêng trời lệch đất.
Sự kinh ngạc cùng khó hiểu trong mắt Nguyễn Ly không thoát khỏi đôi mắt Lạc Thanh Từ, nàng cuối cùng xác định, Nguyễn Ly cũng giống như nàng, trước tiên biết được hướng đi cốt truyện.
Bởi vì Nguyễn Ly tính cách như cũ đơn thuần chân thành, con ngươi trong suốt sạch sẽ, loại chuyện này nàng ấy liền vô pháp che giấu.
Căn cứ những gì hệ thống kể khi Nguyễn Ly bị khống chế, Lạc Thanh Từ đại khái đoán được Nguyễn Ly không phải trọng sinh, mà là Nguyễn Ly đời trước ở trong thân thể nàng ấy mà thôi.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Từ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, hành vi của Hồng Ảnh rõ ràng cực kỳ tà ác, không lý nào lại là A Ly đời trước.
Cố Chi Triều sau một lúc bị Lạc Thanh Từ làm cho chấn kinh, đã lấy lại tinh thần, trầm ngâm nói: "Chúng ta tự nhiên là giống như ngươi, đều muốn hộ nàng, cho dù chúng ta không có chứng cứ chứng minh nàng trong sạch, thì Nam Hoa Phái cũng không có chứng cứ kết tội nàng.
Nếu mạng của đệ tử bọn họ quý giá, thì mạng của đệ tử Thiên Diễn Tông ta cũng không phải cỏ rác."
Lạc Thanh Từ gật đầu, "Nếu đã như vậy, các ngươi còn muốn tại đây dông dài làm gì, giải tán hết đi."
Cố Chi Triều, Tần Nam Dương, Giang Nguyệt Bạch còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Từ đã dẫn đầu rời khỏi Cửu Khôn Đường, thoắt cái không còn bóng dáng.
Trở lại Trạch Viên, Lạc Thanh Từ đi cách thật xa, quay đầu lại nhìn Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc, "Trước pha linh trà, sau đó đến trong phòng vi sư."
Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly hai mặt nhìn nhau, đều có chút khẩn trương.
Lạc Thanh Từ an tĩnh ngồi bên bàn, uống linh trà do Nguyễn Ly pha, trong lòng yên lặng cảm thán, tay nghề Rồng Con đều theo kịp Trình Tố.
Lại nhấp một ngụm, nàng lại cảm thán tiếp, phải nói là Trình Tố cũng không thể so.
Nàng chỉ yên lặng uống trà mà không nói lời nào, cấp hai người Tô Ngọc áp lực càng thêm lớn.
Lạc Thanh Từ tuy rằng có khuôn mặt hại nước hại dân, nhưng thật là được tạo ra từ băng tuyết, khi nàng rũ mắt xuống không mang theo một tia biểu tình, lạnh đến khiến người rùng mình sợ hãi.
Một thân bạch y như là được sương tuyết bao phủ, đoan chính ngồi ở kia, rõ ràng là vòng eo tinh tế, dáng người mạn diệu, lúc nàng không nói chuyện, quang thân tản ra xa cách, làm người khó mà tiếp nhận.
Đã quen với Trì Thanh tác phong rộng rãi phóng túng, trở về sư môn lại nhìn Lạc Thanh Từ nghiêm nghị đáng sợ, tương phản mãnh liệt như vậy khiến Tô Ngọc đều nhịn không được co rúm lại, thở cũng không dám thở mạnh, trong lúc nhất thời đều đem ý nghĩ Trì Thanh là sư tôn cải trang ném đi thật xa.
Khi Lạc Thanh Từ ngước mắt lên, rốt cuộc nhận ra hai đồ đệ nhà mình đang ở kia lo lắng cẩn thận, nàng không khỏi nhíu mày, chính mình đáng sợ như vậy sao?
"Các ngươi sợ ta?"
Tô Ngọc vội vàng lắc đầu, "Hồi sư tôn, không......!Không phải, chỉ là sư tôn tu vi lại tinh tiến, đệ tử không dám nhìn thẳng ngài uy áp, cũng không phải sợ."
Lạc Thanh Từ trong lòng nghĩ thầm, nàng diễn quá mức rồi sao? Nhưng nàng vẫn chưa thực sự làm gì mà?
Hệ thống lập tức cười nhạo, "Cần ta lấy cái gương, cho ngươi nhìn sắc mặt cùng thần thái chính mình hiện giờ sao? Lúc ngươi là Trì Thanh thì giống hệt như lão ngoan đồng, hành vi tùy tiện càn rỡ, vạ miệng lại phóng túng, che mặt rồi thì không cần mặt mũi nữa, mỗi lần nghĩ đến ta đều cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ngươi đổi trở về thân phận Lạc Thanh Từ, liền không một chút thu liễm khí tức băng lãnh, nhìn gương mặt tê liệt của ngươi đi, khó xem chết đi được, Tô Ngọc nơi nào chịu đựng nổi."
Lạc Thanh Từ nghe vậy, giãn ra sắc mặt, "Đều ngồi xuống đi, vi sư có lời muốn hỏi."
Sau khi nghe Nguyễn Ly kể lại một lần mọi chuyện, Lạc Thanh Từ ra vẻ nghiêm nghị nói: "Đồ nhi, ngươi đánh không lại Lược Vân, nhưng hắn cuối cùng chết, lại có người làm chứng ngươi toàn thân đều là ma khí, ngươi hiểu tình huống của mình sao? Ma khí nhập thể chỉ khiến tu sĩ mất đi thần chí, nhưng muốn làm người công lực gia tăng, chỉ có thể là nhập ma, điểm này Vân Hoa Tán Nhân cũng sẽ biết."
Nguyễn Ly trầm mặc xuống, Tô Ngọc có chút sốt ruột, nàng nhìn Nguyễn Ly, muốn nói lại thôi.
"Ngươi dáng vẻ này, là biết được sư muội ngươi có khác thường?" Lạc Thanh Từ nhìn về phía Tô Ngọc.
Tô Ngọc biết không thể giấu sư tôn, nhưng chuyện này quá mức nhạy cảm, nàng sợ mình tiết lộ sẽ gây ảnh hưởng gì đến Nguyễn Ly, cho nên vẫn luôn do dự.
Nguyễn Ly không muốn làm Tô Ngọc khó xử, cũng hiểu rõ cục diện hiện giờ nàng không thể giấu được bí mật này.
Người mà nàng tin tưởng nhất sau Trì Thanh, chính là sư tôn, và cũng chỉ sư tôn mới có thể giúp được nàng lúc này.
Nàng đúng sự thật nói cho Lạc Thanh Từ biết, trong thức hải của nàng có một thứ rất tà ma, nó luôn tìm mọi cách dụ dỗ nàng, nó cũng đối Mắt Quỷ cực kỳ hứng thú.
Đang nói, Nguyễn Ly đột nhiên ôm đầu ngã xuống, thiếu chút nữa đau đến ngất đi.
Lạc Thanh Từ biến sắc mặt, lập tức thuấn di ôm lấy Nguyễn Ly đang ngã xuống, giúp nàng ổn định thân thể, tay phải bảo vệ Nguyễn Ly mệnh môn, tay trái linh lực mang theo thần thức nhanh chóng đi vào thức hải của Nguyễn Ly.
Trải qua nhiều năm rèn luyện tại bí cảnh truyền thừa, Tinh Thần Lực của Lạc Thanh Từ phô khai tốc độ cực nhanh, làm tà niệm trong cơ thể Nguyễn Ly đều không kịp phòng ngừa.
Vì thế Lạc Thanh Từ rốt cuộc bắt giữ đến nàng kia, đó là một vệt hồng ảnh mờ ảo, tản ra nồng đậm hắc khí, tâm tư tà ác đến mức làm Lạc Thanh Từ rùng mình.
Vừa mới nhìn thấy Hồng ảnh, một luồng sát khí lạnh lẽo liền tập kích đến, khiến thần thức Lạc Thanh Từ đau như bị dao cắt, đừng nói là xử lý nàng ấy, Lạc Thanh Từ thậm chí không giằng co nổi với đối phương, bị phản phệ đánh bay ra ngoài.
Thần thức của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, một mớ hình ảnh hỗn độn nhảy ra khiến nàng đầu đau dục nứt.
Trong đoạn ký ức xé vụn kia, Nguyễn Ly hai mắt đỏ đậm, ma khí cuồn cuộn, sát khí ngập trời, thẳng tay cầm Thanh Uyên Kiếm đâm xuyên trái tim nàng, phế đi nàng tu vi, rút ra tiên cốt của nàng, nàng liền chết đều chết không toàn thây, để nàng sợ đến cả người như nhập động băng.
Nguyễn Ly sắc mặt trắng bệch, thống khổ mà nỉ non một tiếng, "Sư tôn." Theo sau liền phun ra một ngụm máu.
"Sư tôn, sư muội?" Tô Ngọc phát hiện không chỉ có Nguyễn Ly hộc máu, sư tôn cũng sắc mặt tái nhợt đau đớn.
Lạc Thanh Từ nhịn đau, nhanh chóng dùng linh lực áp chế ác niệm đang muốn bạo tẩu trong cơ thể Nguyễn Ly.
"Sư tôn, liền ngài cũng chưa biện pháp sao?" Tô Ngọc đỡ Nguyễn Ly, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương.
Lạc Thanh Từ thần sắc hết sức trầm trọng, này so nàng đoán trước đều không xong.
Hồng Ảnh không phải Nguyễn Ly đời trước, nàng kia thậm chí cũng không tính là linh thể hoàn chỉnh, bên trong chỉ có dày đặc sát khí cùng oán niệm, vô cùng ác độc.
Đó chính là Tâm Ma mà Nguyễn Ly để lại thế gian sau khi hủy thiên diệt địa.
Năng lượng ma quỷ dâng trào khiến trái tim Lạc Thanh Từ như chìm vào đáy cốc, Tâm Ma thế nhưng cắn nuốt Mắt Quỷ, này kết cục hỏng bét hơn những gì nàng đoán trước rất nhiều.
Nàng khẽ lắc đầu, thần sắc nặng nề nhìn Nguyễn Ly: "Đồ nhi, ngươi không thể kiểm soát tà niệm này.
Vi sư không biết nàng kia cùng ngươi nói cái gì, nhưng vi sư nói cho ngươi, nàng kia tuyệt đối là mối họa.
Nếu để tâm ma tùy ý phát triển, sớm hay muộn đối phương sẽ căn nuốt ngươi thần trí, hoàn toàn khống chế ngươi."
Nguyễn Ly môi phát run, lời sư tôn không có nửa phần sai.
Sở dĩ nàng dám thú nhận, là bởi vì tà niệm trong người nàng oán khí quá nặng, nó không ngừng mê hoặc tâm trí nàng, lợi dụng cơ thể nàng làm điều ác.
Thậm chí nó bất mãn nàng đắm chìm trong sự ngọt ngào mà Trì Thanh mang đến, cố tình cho nàng hạ ngáng chân, làm nàng nhận rõ hiện trạng.
Nhưng lúc trước Trì Thanh cũng không phát hiện ra Hồng Ảnh, mà Trì Thanh tu vi ngang hàng với Lạc Thanh Từ, nàng đã nghĩ rằng sư tôn cũng không nhất định bắt được tà niệm kia, không ngờ sư tôn cư nhiên phát hiện được.
Nhìn phản ứng của Lạc Thanh Từ, Nguyễn Ly cơ hồ là trong nháy mắt bừng tỉnh, Hồng Ảnh trong cơ thể nàng, chính