Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ một thân bạch y biến mất trước mặt mình, trong lòng trào ra một ý niệm xưa nay chưa từng có, sư tôn rốt cuộc là người như thế nào.
Lãnh khốc vô tình, đạm mạc ít lời, thiên tài tu luyện, đồ long sát thần, Tu Chân giới cao lãnh chi hoa....!Có quá nhiều lời đồn thổi về Lạc Thanh Từ.
Cho dù không quen biết nàng, ngươi tùy ý hỏi một người trong Tiên môn, đều có thể nhận về hàng loạt từ miêu tả về tính cách của nàng, như thể bọn họ cùng nàng ở chung một chỗ.
Nhưng vô luận thế nào, cơ hồ mọi người đều công nhận, Lạc Thanh Từ làm người rất lạnh nhạt.
Nàng vốn là Băng linh căn, quanh thân lạnh lẽo sinh ra đã có sẵn, người quen biết đều nói tính cách nàng quái gở, ngoài bạch y ra cũng chưa từng mặc qua trang phục khác, chỉ những điểm này cũng có thể phác họa ra nàng sắc thái chính là được khắc tạc từ băng.
Huống chi, nàng tu theo Vô Tình Đạo, nhiều năm qua bằng vào Tuyệt Tình Kiếm Quyết uy chấn Tu Chân giới, bao nhiêu ấn tượng chồng chất, Lạc Thanh Từ liền được mặc định là một người lãnh huyết.
Vì vậy, đừng nói người ngoài, ngay cả đệ tử Trạch Viện nhìn thấy Lạc Thanh Từ cũng không dám ngẩng đầu, cho dù Lạc Thanh Từ chưa từng trách mắng hay trừng phạt bọn họ, bọn họ như cũ cảm thấy khó có thể đến gần nàng.
Giống như hiện tại, lời nói của nàng không chút ôn nhu, bao bọc trong sự lãnh đạm thường ngày, nói xong liền một ánh mắt cũng không cho Nguyễn Ly, chỉ là quay lưng rời khỏi, bóng dáng cũng ngay ngắn đoan trang, mang theo một luồng cảm giác thanh lãnh hiu quạnh.
Tuy nhiên, Nguyễn Ly cùng Tô Ngọc không phải là những đệ tử chỉ dám đứng đằng xa nhìn Lạc Thanh Từ, các nàng là đệ tử chân truyền, tuy rằng quan hệ sư đồ cũng không thân thiết, nhưng Lạc Thanh Từ quan tâm cùng che chở chưa bao giờ ít hơn những vị sư tôn khác.
Đặc biệt là Nguyễn Ly, người luôn bị đè nặng bởi đủ loại thù hận mà Tâm Ma vẽ ra cho nàng, chưa bao giờ từng suy nghĩ sâu xa.
Hiện giờ tâm cảnh đã khác, nàng đã bị Trì Thanh ảnh hưởng từ lâu mà không nhận ra, lại một lần gặp phải tình huống nguy cấp này, nàng rõ ràng cảm nhận được trong lời nói cùng hành động của sư tôn, tràn đầy đều là giữ gìn nàng.
Nàng nhịn không được nhớ tới trong bí cảnh truyền thừa, thời điểm nàng tiến cấp Trì Thanh vì bảo hộ tâm mạch cho nàng nên mới bị trọng thương, lúc trước nàng chỉ biết tình huống của mình rất hung hiểm, lại không nghĩ sư tôn vì cứu mình cũng sẽ hy sinh lớn như vậy.
Trì Thanh từng bảo, cho dù nói bao nhiêu lời êm tai, nhưng nếu không có hành động liền không đáng một đồng.
Còn sư tôn sẽ không nói lời dễ nghe, nhưng hành động lại so với ai khác đều làm rất nhiều.
Nàng càng nghĩ càng không hiểu, Lạc Thanh Từ sao phải đối tốt với nàng như vậy, liền bởi vì nàng là đệ tử chân truyền hay sao? Nhưng so với Tô Ngọc, đồ đệ như nàng thật đúng là nhiều phiền toái.
Lạc Thanh Từ cũng không biết Nguyễn Ly đã bị hành động của mình làm cho chấn kinh, tâm loạn như ma.
Khi nàng tiến vào Cửu Khôn Đường, Cố Chi Triều, Tần Nam Dương, Giang Nguyệt Bạch còn có phong chủ Tam Sơn Cửu Phong đều tới rồi.
Nàng nhìn lướt qua các thành viên trong tông môn, sau đó dừng ở một đám người với vẻ nghiêm nghị cùng lạnh lẽo.
Vân Hoa Tán Nhân ngồi ở ghế trên cùng, một đầu búi tóc theo kiểu đạo sĩ, mặc đạo bào màu xám, trong tay nắm phất trần, ánh mắt không chút nào che giấu bất mãn nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Từ.
"Hoài trúc Quân." Khi Lạc Thanh Từ nhấc chân đi vào, đệ tử hai bên Cửu Không Đường nhất loạt đứng nghiêm, chấp kiếm ôm quyền hành lễ.
Lạc Thanh Từ không khỏi nhìn Cố Chi Triều, khí thế này rất hiếm thấy, xem ra hắn cũng có chút tâm nhãn.
"Hoài Trúc sư điệt, nhiều năm không thấy, biệt lai vô dạng." Vân Hoa Tán Nhân sống ngần ấy năm, như thế nào không rõ Thiên Diễn Tông là muốn áp đảo mình, lập tức khóe miệng xả ra một mạt cười, nhưng ý cười lại không kịp đáy mắt.
Lạc Thanh Từ chỉ hơi gật đầu, "Vân Hoa chân nhân."
Sau đó đơn giản chào hỏi những người khác, liền ngồi vào bên trái ghế chủ tọa, "Đều tới rồi."
Này ý vị không rõ, nhưng đám người Nam Hoa Phái đều biết, Lạc Thanh Từ cũng không hoan nghênh bọn hắn.
"Cố tông chủ, Hoài Trúc sư điệt, nghiệp chướng kia đâu? Giết đồ đệ của ta, lúc này như thế nào không thấy bóng người?" Vân Hoa Tán Nhân sắc mặt rất khó coi, cũng vô tâm tư nhiều hàn huyên, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Cố Chi Triều nhìn Lạc Thanh Từ, không có lập tức trả lời.
Lạc Thanh Từ ngước mắt nhìn về phía đối diện, không nhẹ không nặng nói: "Vân Hoa chân nhân sợ rằng đã quên, Nguyễn Ly là đồ đệ của ta.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, thân làm sư tôn, ta đương nhiên thay nàng xử lý."
Nói xong nhìn Nam Cung Quyết cùng trưởng lão Lục Kỳ Các, "Không biết các vị hôm nay đến Thiên Diễn Tông là muốn làm gì?"
Nam Cung Quyết nhìn Lạc Thanh Từ, đứng dậy không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hoài Trúc Quân, một màn kia ta cũng chứng kiến, đồng thời cũng xem xét qua hiện trường, ta đến đây chỉ vì muốn trợ giúp ngài làm rõ sự thật."
Mạnh Tứ cũng đứng dậy, đối Lạc Thanh Từ chắp tay: "Ta không thể bỏ qua đệ tử trong phái bị ngộ hại, nên đến đây yêu cầu một cái công đạo."
Lạc Thanh Từ không chút khách khí mà cười lạnh một tiếng, "Mạnh trưởng lão muốn công đạo, yêu cầu này dĩ nhiên hợp tình hợp lý, nhưng có thể ngài đã lầm.
Theo ta thấy, đi Nam Hoa Phái đòi công đạo, càng thích hợp hơn đến Thiên Diễn Tông ta."
Vân Hoa Tán Nhân cùng Tập Phong đều biến sắc mặt, Tập Phong ánh mắt ám trầm, nói: "Hoài Trúc Quân có ý gì?"
"Nam Cung thiếu môn chủ, ta nghĩ lúc ở hiện trường mọi người đã giải thích rõ ràng rồi, giết đệ tử Xung Hư Môn chính là linh kiếm của Lược Vân, đúng không?"
"Không sai."
"Vậy có bằng chứng nào nói đồ đệ ta giết người của Nam Hoa Phái cùng Lục Kỳ Các chưa?"
Nam Cung Quyết vừa định trả lời, Tập Phong đã cướp lời, "Lúc ấy Nguyễn Ly thần trí hỗn loạn, tựa như nhập ma, nếu nàng có thể giết Lược Vân, tự nhiên cũng có thể giết hai người kia."
"Cho nên không có chứng cứ, ngươi chỉ dựa vào chuyện nàng nhập ma liền nói nàng giết người?" Lạc Thanh Từ không nhanh không chậm nói, trên gương mặt siêu trần thoát tục không một tia cảm xúc, bình tĩnh đến làm Tập Phong trong lòng phất khẩn.
Tập Phong châm chước một phen, lại lần nữa khẳng định: "Không chỉ có như thế, việc Nguyễn Ly giết Lược Vân là sự thật không thể chối cãi.
Hoài Trúc Quân cũng nên biết, nếu không nhập ma, chỉ bằng thực lực của nàng, làm sao có thể giết Lược Vân.
Một khi đã như vậy, nàng giết thêm mấy mạng người cũng không phải việc gì khó."
"Vậy ngươi cho rằng, Lược Vân thanh tỉnh sao?"
Lạc Thanh Từ hỏi lại một câu, Tập Phong tức khắc nhăn lại mi, không biết nói như thế nào.
"Hắn giết đệ tử Xung Hư Môn, là sự thật không thể chối cãi, đúng không?"
Tập Phong cùng Vân Hoa Tán Nhân đều không ngôn ngữ, Lạc Thanh Từ tiếp tục nói: "Như vậy, hắn cũng nhập ma, trong trạng thái đó hắn giết thêm mấy mạng người nữa, cũng không có gì lạ."
"Ngài...." Tập Phong nhất thời nghẹn họng, giảo biện nói: "Tình huống lúc đó không người nào biết, liền không thể hai người đánh nhau rồi giết lây những người xung quanh sao? Huống hồ Lược Vân đã chết, dù hắn có giết người, thì hắn cũng đã trả giá đắt.
Mà Nguyễn Ly giết Lược Vân, nàng ta cũng phải mạng đền mạng!"
"Vân Hoa chân nhân, ta có thể lý giải ngươi mất đi đồ đệ đau đớn, nhưng không có chứng cứ, dùng suy đoán định tội, chẳng phải là trò đùa.
Huống hồ Lược Vân mất đi thần trí, tàn sát người vô tội, đồ đệ ta giết hắn chỉ vì tự vệ, nàng cũng không làm sai."
"Ngươi chứng cứ đâu? Nguyễn Ly nhập ma nhiều người tận mắt nhìn thấy, còn Lược Vân mất đi lý trí, ai có thể chứng minh?"
Lạc Thanh Từ vươn tay, lấy ra một viên Tạo Mộng Châu, "Đây là Trì Thanh đạo hữu, người đã có mặt ở hiện trường lúc ấy đưa cho ta, là chứng cứ hữu hiệu nhất, các ngươi nhìn đi."
Lập tức tất cả mọi người nhìn về phía Lạc Thanh Từ ném văng ra tạo mộng châu, linh tinh đoạn ngắn chợt lóe, Lược Vân hai tròng mắt đỏ đậm ánh vào mắt mọi người, hắn quanh thân ma khí quanh quẩn, trong tay kiếm đại khai đại hợp, phảng phất muốn tàn sát hết thảy trước mắt.
"Lược Vân bị ác linh sấn hư mà nhập, dẫn tới điên cuồng tẩu hỏa nhập ma.
Hắn có tâm ma, sẽ làm ra chuyện gì, không ai