Edit: cầm thú
Nghe Lăng Hiểu nói xong, Dạ Cảnh Niên ngồi trên giường vẻ mặt buồn bực.
Thất sách! Thất sách mà!
Thật ra hồi nãy vừa mở mắt ra nhìn thấy Lăng Hiểu, mặc dù bên ngoài làm bộ dáng người lạ chớ gần, nhưng trong lòng hắn vui vẻ biết dường nào.
Sau đó!
Liền nới lỏng cảnh giác rồi!
"Xem ra ta tu luyện chưa thành công.
" Dạ Cảnh Niên thở dài một hơi.
"Vương gia, vì sao lại thích diễn trò nhiều như vậy?"
Lăng Hiểu nhìn bộ dáng của Dạ Cảnh Niên, không nhịn được hỏi một câu.
"Ta! chẳng phải là muốn sống tốt đó sao!" Dạ Cảnh Niên thở dài, nhỏ giọng nói: "Lúc trước ta đồng ý với phụ hoàng đi Hứa Châu làm việc, phụ hoàng cho ta một đạo mật chỉ, trong mật chỉ viết rõ ràng, chỉ cần ta có thể xử lí việc của Hứa Châu thỏa đáng, ngài sẽ chấp nhận một thỉnh cầu của ta.
"
"Thỉnh cầu?"
Lăng Hiểu nghi hoặc nhìn Dạ Cảnh Niên: "Vương gia còn có tâm nguyện gì chưa làm được sao?"
Dạ Cảnh Niên:!
Xin đừng làm vẻ muốn treo ta lên đánh hỏi như vậy!
"Kỳ thật, ta muốn rời khỏi kinh thành!"
Dạ Cảnh Niên thở dài một hơi: "Nhưng mà phụ hoàng anh minh lại đa nghi, ta không biết phải dùng cớ gì, lần này chuyện của Hứa Châu, ta triệt để đắc tội bên An Ninh cung, về sau chỉ sợ khó sống ở kinh thành, cho nên ta muốn thừa dịp bị ám sát giả bộ mất trí nhớ, không quyền không thế, một vương gia không chút để ý tới ngôi vị hoàng đế, chỉ muốn rời xa kinh thành, vậy mới dễ dàng đi, cho dù là phụ hoàng, hay là thế lực của mấy vị hoàng tử khác, cũng sẽ không nghi ngờ gì.
"
Có một chút chuyện, Dạ Cảnh Niên không nói rõ.
Trải qua chuyện tình lần này, hắn đối với hoàng thất, trái tim đã lạnh giá.
Cái gọi là mất trí nhớ, cũng chỉ là hình thức thể diện để rời đi.
Lăng Hiểu:!
Đậu xanh!
Vương gia kế này của ngài thật lợi hại nha!
Hóa ra ngài mới chính là người sống đúng chân lý đạo cẩu thả của thế giới này.
Tạ hạ bội phục!
"Nếu vậy, người cứ tiếp tục mất trí nhớ đi, yên tâm, ta sẽ tận lực phối hợp.
"
Lăng Hiểu gật đầu.
Rời xa kinh thành rời xa tranh đấu hoàng thất, đây là chuyện tốt.
! !
Sáng sớm, Ngô Trần từ trong hoàng thành trở về, mang theo hai vị thảo dược quý giá.
Mà Diệp Minh Nguyệt đích