Edit: cầm thú
Dạ Bắc Hoàng ở trong phòng nói chuyện với Dạ Cảnh Niên đúng nửa canh giờ, sau đó hắn liền dẫn Nhạc Lương rồi khỏi Cẩn vương phủ.
Hôm sau, tin tức Cẩn vương trọng thương hồi kinh được truyền khắp kinh thành.
Mà mấy ngày sau đó, tin tức Cẩn vương không bị tiêu trừ mà tiếp tục truyền ra ngoài thành!
Trước kia, Lăng Hiểu cho rằng Dạ Cảnh Niên chỉ muốn rời khỏi kinh thành, tìm một địa phương ở mà thôi, dù sao thân phận vương gia của hắn được sắc phong lúc trưởng thành, cũng được ban một mảnh đất thuộc về mình, tuy không phải giàu có gì, nhưng cũng đủ nuôi sống không ít người.
Mà hiện tại xem ra, Dạ Cảnh Niên chọn con đường ác liệt hơn.
Giả chết!
Vương gia gì chứ? Không làm nữa!
Đất đai gì chứ? Không cần nữa!
Tất cả vinh hoa phú quý, đều là mây trôi.
Trong lúc kinh thành bất ngờ với tin tức Cẩn vương tuổi trẻ đã tiêu vong, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi kinh thành, người lái xe, chính là Ngô Trần đang hóa trang.
Hắn nhận được đại ân từ Dạ Cảnh Niên, cho phép rời khỏi hoàng thành, được cho cáo lão hồi hương trước mấy năm.
Đây chính là cuộc sống mà Ngô Trần mơ ước.
Hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện rồi.
Cho nên mới nói, người sống phải có ước mơ!
Cho dù là một con cá mặn, cũng phải có ước mơ của cá mặn!
Xe ngựa lảo đảo ra khỏi thành, trong xe ngồi hai người, tất nhiên là Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên.
"Thiếu gia, vì sao chúng ta không dẫn Diệp cô nương theo, tốt xấu gì nàng ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ngài!"
Lăng Hiểu ngồi trong xe, một bên đếm toàn bộ tài sản của nàng và Ngô Trần, một bên nhỏ giọng hỏi Dạ Cảnh Niên một câu.
Ngươi vô tình vô nghĩa ném nữ chủ đại nhân một mình ở kinh thành, nhìn được sao?
"Ta đã trả cho nàng ta đầy đủ thù lao, hơn nữa miệng của nàng cũng rất chặt, sẽ không bán đứng chúng ta.
"
Dạ Cảnh Niên còn tưởng Lăng Hiểu lo lắng Diệp Minh Nguyệt bán đứng bọn họ, cho nên mới nhàn nhạt giải thích một câu.
"Hơn nữa, ra khỏi kinh thành, đất đai rộng lớn, cho dù nàng ta nói với người khác ta vẫn chưa chết, cũng sẽ không có ai tìm được chúng ta, cũng không có ai phí sức đi tìm kiếm chúng ta, tiêu hao một đống tiền bạc và thủ hạ đi tìm kiếm một người đã chết, một hoàng tử phế vật không