Edit: cầm thú
Thời điểm bữa tiệc từ thiện kết thúc, Lăng Hiểu đã cực kỳ no rồi, mà Trình Cẩm rốt cuộc cũng bàn công việc với Quan tổng xong xuôi, toàn thân đầy mùi rượu.
Lăng Hiểu không quá thích mùi rượu, xem ra tối nay Trình Cẩm thật sự uống không ít, cô theo bản năng đi đến bên cạnh đỡ Trình Cẩm.
"Cần tôi giúp không?"
Sở Hoài đứng một bên, quan tâm hỏi han một câu.
"Không cần, một mình tôi là đủ rồi."
Mặc dù dáng người Lăng Hiểu không cao, nhưng một tay đỡ Trình Cẩm vẫn dư sức, ai bảo cô là nữ chiến sĩ chứ?
Có điều...
Ngày thường Trình Cẩm không đụng vào rượu, không biết Quan tổng kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại khiến Trình Cẩm uống nhiều như vậy?
Lái xe của Trình gia vẫn đứng bên ngoài chờ, vừa nhìn thấy bóng dáng Lăng Hiểu và Trình Cẩm, chú Lâm lập tức xuống xe, mở cửa xe.
"Chờ một chút."
Lăng Hiểu đỡ Trình Cẩm ngồi ở ghế sau, bản thân cũng ngồi bên cạnh hắn.
"Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại lần sau!"
Lên xe xong, Lăng Hiểu hạ cửa kính xe xuống nói với Sở Hoài một câu.
"Ừm, gặp lại sau."
Sở Hoài mỉm cười nhìn xe Trình gia chậm rãi rời đi, thở dài một hơi...
Lúc này, đã hơn 10 giờ tối, trên đường vắng xe hơn so với ban ngày, cho nên tốc độ xe đi cũng nhanh hơn.
"Sao cậu lại uống nhiều như vậy? Tôi còn tưởng lão già như cậu không uống rượu."
Lăng Hiểu ngồi trên xe, một bên trêu chọc kẻ say khước Trình Cẩm.
Trình Cẩm uống rượu rồi cực kì ngoan, không nói lời nào, cũng không phản bác, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó, không nói được một lời, khuôn mặt có chút đỏ lên, ánh mắt mơ hồ không rõ.
"Này, Trình Cẩm."
Lăng Hiểu cảm thấy hết sức thú vị, không kìm chế được giơ tay lên chọc chọc khuôn mặt Trình Cẩm.
Oa, da của Trình tổng vô cùng tốt nha, cảm xúc cũng không tệ lắm.
"Đừng nháo."
Có lẽ cảm giác bị người khác chọc vào mặt không tốt lắm, Trình Cẩm rốt cuộc cũng có chút phản ứng, giơ tay bắt được ngón tay Lăng Hiểu.
Bàn tay của hắn cực kì nóng.
Lăng Hiểu sửng sốt một phen ---
Thật là lạ, Trình Cẩm uống rượu xong dường như không ghét bỏ thân mật với nữ giới?
Lăng Hiểu thử thăm dò, ngồi bên cạnh Trình Cẩm.
Quả nhiên hắn không hề động đậy, cũng không ghét bỏ.
Lăng Hiểu cảm thấy thật