Năm đầu tiên sau khi Tân Hoàng đăng cơ, có quá nhiều chuyện kinh động xảy ra, ngày tất niên một trận lửa lớn đã thiêu rụi cả Tướng phủ cũ, cùng với tin cháy hiếm thấy này còn có một tin lớn khác truyền ra, ngay ngày đó Hoàng Hậu nương nương đã hạ sinh công chúa.
Bên ngoài bá tánh đều thổn thức cho Tướng phủ từng oai phong một cõi vậy chỉ mà trong một đêm đã biến thành phế tích, nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ, Thái tướng một tay che trời cuối cùng cũng rớt đài, tuy không biết Tân Hoàng là người như nào nhưng mấy tháng nay triều đình đang thực thi hình thức thi cử mới, điều này làm cho bá tánh bọn họ thấy được chút hy vọng, những năm nay tình hình triều chính không ổn định khiến cho dân tâm bất an.
Giờ nhìn thấy Trường Nhạc Quân uy phong lẫm lẫm đóng quân ở Đế Kinh, kỷ luật nghiêm minh, Tân Hoàng lại chăm chỉ, trong lòng mọi người ai cũng hy vọng Tân Hoàng có thể tạo ra thành tựu lớn.
Đối với một vài quan viên mà nói thì ngọn lửa ở Tướng phủ làm cho lòng họ hoảng sợ bất an, Tân Hoàng đăng cơ, trừ việc tước bỏ chức vị của các quan viên có liên quan tới Thái tướng và giam giữ băng đảng của Thái tướng gồm Thái Thái Hậu cùng Thái Tử ra thì những người còn lại Tân Hoàng đều không động đến, hơn nữa tuy Thái Tử bị giam trong phủ Thái Tử, Thái tướng bị nhốt vào đại lao nhưng chỉ nhốt vậy mà không trừng phạt gì, ấy vậy khi mà mọi người đều cho rằng Tân Hoàng đã quên thì chỉ trong một đêm Tướng phủ đã không còn, một người cũng không sống.
Nhưng mà đây chỉ là trận lửa lớn bình thường thôi, lửa lớn vô tình, có quan hệ gì với Tân Hoàng? Muốn định rằng có quan hệ thì lấy chứng cứ ra, cho dù có chứng cứ thì làm sao để chống lại Tân Hoàng đây? Chẳng lẽ dùng thân mình quyết chiến phân cao thấp với Trường Nhạc Quân của Tân Hoàng sao?
Những người từng lén lút qua lại với Thái tướng hay những quan viên chưa bị liên lụy đều bị trận lửa kia doạ muốn mất mật, thậm chí còn có người bắt đầu suy xét tới việc từ quan, Tân Hoàng là một người tàn nhẫn độc ác, muốn bảo toàn tính mạng thì vừa phải ôm tâm lý may mắn vừa phải suy xét lại nhiều thứ.
Trong lòng tất cả quan viên, bọn họ đều rõ trận lửa này sao có thể vô duyên vô cơ mà bốc cháy, lại còn xảy ra ở trước Tướng phủ.
Triều đình mới cũ luân phiên, tất nhiên phải có đổ máu, nếu không nhổ cỏ tận gốc sau này xuân về hoa nở, lại có một trận hoạ kiếp.
Chính vì như vậy, cho nên đối với bọn họ mà nói, Hoàng Hậu nương nương sinh công chúa chính là đại sự, cháy gì chứ, cứ để nó trôi theo làm gió đi, năm mới mọi thứ đều mới.
Chính vì lẽ đó phu nhân của các quan viên bắt đầu chuẩn bị đồ đạc đợi sáng sớm mùng 1 vào cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái hậu cùng Hoàng Hậu nương nương.
Mà trong cung lúc này có một người trắng đêm không ngủ, người đó chính là Thái Hoàng Thái Hậu ở Vĩnh Thọ cung.
Sau khi Tiên Đế qua đời, tuy Tân Hoàng không hạ lệnh giam cầm nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại gần như bị giam, bà ta là Thái Hoàng Thái Hậu lại không được ra khỏi Vĩnh Thọ cung, không biết bao nhiêu lần Thái Hoàng Thái Hậu phái người mời Kỳ Diệp tới Vĩnh Thọ cung gặp bà ta, nhưng mà liên tiếp mấy tháng, Kỳ Diệp lại chưa một lần xuất hiện trước mặt bà ta.
Mới đầu, bà ta cực kỳ căm hận, hận không thể giết chết tên súc sinh mưu quyền soái vị kia, hắn không phải là Hoàng Tử, Thái Tử mới là người kế vị, huyết mạch hoàng thất không thể mất, bà ta vẫn luôn đợi, bà ta đợi Thái Tử có thể làm nên chuyện, chờ Thái Tử có thể ngóc đầu trở lại, chờ mẫu gia Lộ Quốc Công phủ của bà ta có thể giúp hắn một tay, nhưng mà bà ta cái gì cũng không chờ được.
Chỉ chờ được Thái Tử bị giam cầm, Hoàng Hậu bị giam cầm, Thái tướng bị nhốt vào đại lao, Lộ Quốc Công ca ca bà ta quỳ xuống đất hô to Hoàng Thượng vạn tuế.
Mấy ngày trước, Giang Tĩnh Nhàn tới Vĩnh Thọ cung gặp bà ta, khi đó bà ta cho rằng sự tình có khởi sắc, nhưng lại biết được thời thế đã thật sự thay đổi.
Đêm qua Tướng phủ cháy lớn, cuối cùng bà ta cũng cẩn thận suy nghĩ lại một chuyện, lúc này bà ta vẫn còn sống là bởi vì bà ta là Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Đế dù có muốn đuổi tận giết tuyệt thế nào thì cũng không thể động vào bà ta, bà ta là Hoàng Tổ mẫu của hắn, nếu hắn làm gì bà ta, tin này truyền ra, đó chính là bất hiếu, là một Hoàng Đế, lại bất hiếu với Hoàng Tổ mẫu của mình thì lấy gì mà trị quốc bình thiên hạ?
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu suy nghĩ thông suốt điểm này, bà ta liền an an ổn ổn ngồi ở Vĩnh Thọ cung chờ, ngày mùng 1 Tết, gia quyến các quan viên sẽ vào cung thỉnh an, khi đó, Thái Hoàng Thái Hậu là bà ta nhất định phải xuất hiện.
Lần này Thái Hoàng Thái Hậu không tính sai, trời còn chưa sáng, Thái Hậu đã tới thỉnh an.
*
Mính Tụy Cung
Đêm hôm qua Trầm Cẩm uống say mèm giờ đang nằm trên đình hóng gió, hắn đưa tay che đầu lại hừ hừ mấy tiếng.
Đêm qua bọn họ đều ở lại Mính Tụy cung, uống mãi tới tận nửa đêm, đến khi không uống nổi nữa thì lăn ra ngủ.
Kỳ Diệp để Ngự Thiện Phòng nấu canh giải rượu, cung nữ đem canh giải rượu tới đây vừa tới nơi đã thấy Trầm Cẩm nằm ngả nghiêng ở đó, một thần trường bào tử đàn đỏ, tóc dài tùy ý buông xõa dưới đất, hắn nhắm chặt mắt, mày hơi nhíu, đẹp như tạc tượng.
Tim nhỏ của cung nữ thình thịch nhảy lên, nàng ta nhỏ giọng nói: "Tướng quân, uống canh giải rượu thôi ạ.
"
Tiểu cung nữ khom lưng nâng Trầm Cẩm dậy, Trầm Cẩm ấn ấn trán mở to mắt nhìn nàng ta cười cười, cung nữ mặt đỏ bừng, đặt chén canh bên miệng hắn: "Tướng, tướng quân! "
Đầu Trầm Cẩm đau như muốn nứt toác ra, hắn đưa tay một hơi uống sạch chén canh.
"À, mùng 1 Tết, Nhị gia rất vui nhỉ.
" Bên kia truyền đến thanh âm trào phúng của Hoa Diễm, bộ dạng thế kia rồi mà vẫn có tâm tình đùa giỡn cung nữ người ta.
Trầm Cẩm hơi nghiêng đầu, nhìn thấy nam tử mặc y phục xanh ngồi cạnh cột cắn hạt dưa, Hoa Diễm nhìn hắn cười thoải mái.
Trầm Cẩm nhìn thần sắc Hoa Diễm, cảm thấy càng đau đầu, hôm qua hắn cũng uống rất nhiều rượu sao hôm nay tinh thần vẫn sáng láng thế?
Hạ Vũ từ bên người Hoa Diễm đi qua, thần sắc sáng láng.
Yến Côn từ bên người Hoa Diễm đi qua, thần sắc sáng láng.
Ngân Trạm từ bên người Hoa Diễm đi qua, thần sắc sáng láng.
Trong mắt Trầm Cẩm hiện lên một tia u quảng, nháy mắt một cái đã nhào tới bên người Hoa Diễm: "Hoa Hoa, có phải ngươi hạ dược Nhị gia ta không hả?"
Hoa Diễm sợ tới mức giương hai tay lên, hạt dưa bay đầy trời, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt