Sau khi nghe Vu Thanh Điện giải thích, Tang Tự đột nhiên có một cái ý tưởng.
Nàng cảm thấy, cha nàng Thân Đồ Huyền sở dĩ muốn khoác Vu Tri Sùng thân xác trà trộn vào Vu gia, có khả năng lớn là vì Thái Dương Chân Hỏa.
Tang Tử vì tự hỏi chuyện này mà dọc theo đường đi đều có vẻ có chút thất thần.
Chờ nàng lại lần nữa phục hồi tinh thần, nàng mới phát hiện nàng đã bị Vu Thanh Điện mang vào rừng Lạc Nhật.
Rừng Lạc Nhật nằm ở phương đông của Vu Gia Bảo, cả khu rừng rậm đều là cây Phù Tang.
Trên cây Phù Tang, từng nhóm Tam Túc Kim Ô xây tổ làm ổ trên nhánh cây.
Đi vào chính giữa rừng Lạc Nhật, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, Tang Tử dễ dàng mà nhìn đến ba căn lông đuôi kim sắc của Tam Túc Kim Ô ở lá rừng hiện ra thân hình.
Vu Thanh Điện quen cửa quen nẻo mà dẫn dắt Bùi Bội Như cùng Tang Tử đi vào chỗ sâu trong rừng Lạc Nhật.
Đi qua không biết nhiều ít chỗ rẽ, một gốc cây Phù Tang phá lệ cao lớn đập vào mắt của Tang Tử.
Thân cây thô tráng yêu cầu bốn người ôm mới đủ, cành nhánh kéo dài mà đếm không xuể.
Trên mỗi một nhánh cây đều có một tổ chim màu vàng.
Bên trong mỗi cái tổ chim đều có một con Tam Túc Kim Ô đang ngồi xổm ấp trứng.
Con Tam Túc Kim Ô cùng Vu Thanh Điện ký kết khế ước đúng là đang ngồi trong tổ giấu trứng.
Vu Thanh Điện buông Tang Tử, đứng thẳng thân mình, từ túi Càn Khôn móc ra thiết tinh đã luyện chế qua, hướng về phía con Tam Túc Kim Ô mà hắn đã khế ước giơ lên cánh tay.
Con Tam Túc Kim Ô cùng Vu Thanh Điện ký kết khế ước lập tức vỗ cánh, từ trên cây Phù Tang bay xuống dưới, động tác uyển chuyển mà nhẹ nhàng mà đậu ở trên vai Vu Thanh Điện.
Nó rụt rè mà nhìn Vu Thanh Điện liếc mắt một cái, sau đó mới cúi đầu, mổ vào khối thiết tinh.
Vu Thanh Điện giơ thiết tinh, không chớp mắt mà nhìn Tam Túc Kim Ô, tay trái nâng lên, tựa hồ muốn duỗi tay sờ sờ này con Tam Túc Kim Ô.
Tam Túc Kim Ô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vu Thanh Điện, cảnh cáo mà vỗ một chút cánh.
Nhìn ra trong mắt Tam Túc Kim Ô ý cự tuyệt, Vu Thanh Điện lúc này mới tiếc nuối đầy cõi lòng mà buông xuống tay trái.
Hôm nay lại không có thể sờ điểu thành công, thật là không vui!
Tang Tử ngưỡng mặt, cảm thấy hứng thú mà nhìn Tam Túc Kim Ô đang đứng trên vai của Vu Thanh Điện.
Mỏ nhọn, cổ dài, lông chim lộng lẫy, nhìn qua thần bí, lạnh nhạt như vậy, lại cố tình nắm giữ thế gian mãnh liệt nhất Thái Dương Chân Hỏa.
Nếu có thể sờ sờ nó lông chim thì tốt rồi, lông chim của nó nhìn qua lại bồng bềnh lại mềm mại, vừa thấy bộ dáng liền rất tốt để sờ.
Tam Túc Kim Ô đang mổ thiết tinh bỗng nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn về phía Tang Tử.
Nó từ Tang Tử trên người cảm giác được một cổ quen thuộc dao động, đó là huyết mạch cổ xưa dao động được truyền lưu ở mỗi một con Tam Túc Kim Ô.
Nó thuộc về chủ nhân của Tam Túc Kim Ô nhất tộc - đã từng quát tháo Hồng Hoang, Nhật Thần tộc, tới nay lưu lại mỏng manh huyết mạch hơi thở.
Tam Túc Kim Ô híp hai tròng mắt, gắt gao mà nhìn thẳng Tang Tử.
Tiếp theo trong nháy mắt, con Tam Túc Kim Ô này vỗ cánh bay lên, bay xoay quanh trên đỉnh đầu của mọi người, phát ra vang dội tiếng kêu.
"Lệ!" giấu ở trong rừng những con Tam Túc Kim Ô khác, phát ra âm thanh, đáp lại con Tam Túc Kim Ô này.
Dần dần, một con rồi lại một con Tam Túc Kim Ô từ trong rừng bay ra tới, thu lại cánh, dừng ở Tang Tử bên cạnh.
Đất trống trong rừng cây bị rậm rạp Tam Túc Kim Ô chen chúc mà chật như nêm cối.
Những con Tam Túc Kim Ô tới trễ, chỉ có thể đậu ở phụ cận trên cây Phù Tang.
Tang Tử có chút bất an động động chân.
Nàng ngụy trang thân phận làm người của Vu gia, chắc sẽ không bị mấy con Tam Túc Kim Ô này phát hiện đi?
Một con Tam Túc Kim Ô có hình thể lớn nhất bỗng nhiên xuất hiện, che trời lấp đất mà từ phương xa bay lại đây.
Nguyên bản mấy con Tam Túc Kim Ô nho nhỏ dựa gần Tang Tử, lập tức vỗ cánh, rời đi mặt đất, để lại thật lớn chỗ trống cho con Tam Túc Kim Ô này.
Tam Túc Kim Ô khổng lồ dừng ở Tang Tử bên cạnh.
Tang Tử ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy chân của con Tam Túc Kim Ô này.
Sau đó, Tang Tử vẻ mặt hắc tuyến phát hiện, nàng còn không cao bằng cẳng chân của nó.
Con Tam Túc Kim Ô cúi đầu nhìn nhìn Tang Tử, đột nhiên rũ cổ xuống, dùng mỏ nhọn ngậm cổ áo của Tang Tử, lại vỗ cánh bay lên.
Vu Thanh Điện thần sắc đột biến, hắn vứt ra một bộ trận bàn, ý đồ vây khốn con Tam Túc Kim Ô muốn ngậm đi Tang Tử.
Tam Túc Kim Ô ngửa đầu kêu hai tiếng, trên người đột nhiên bốc lên một tầng kim sắc ngọn lửa.
Ngọn lửa đụng phải trận bàn, nháy mắt liền đem trận bàn thiêu đốt thành tro tàn.
Ngay sau đó, Tam Túc Kim Ô vỗ cánh vung lên, ngậm Tang Tử bay sâu vào trong rừng cây.
Sau khi chui vào rừng cây, Tam Túc Kim Ô thu lại cánh, dừng ở phía trên một cây Phù Tang toàn thân có màu vàng đỏ.
Trên cây Phù Tang, Tam Túc Kim Ô khổng lồ này nhìn chằm chằm Tang Tử trong chốc lát, lúc sau đột nhiên cúi đầu, dùng thon dài mỏ nhọn mà mổ ở Tang Tử ngón áp út.
Đỏ thắm giọt máu lập tức trào ra.
Tam Túc Kim Ô liền há mồm tiếp được giọt máu.
Ngay sau đó, Kim Ô Thần Hỏa quanh quẩn trên người Tam Túc Kim Ô bỗng nhiên biến đổi hơi thở, từ ấm áp xuân phong biến thành mãnh liệt hạ hỏa, nhan sắc cũng thay đổi theo, từ màu vàng biến thành màu đỏ.
Ngọn lửa này, đúng là Thái Dương Chân Hỏa - có thể gột rửa hết thảy ô trọc của thế gian.
Thái Dương Chân Hỏa hồng quang dần dần chiếu sáng nửa không trung của rừng Lạc Nhật.
Bên trong Vu Gia Bảo, nguyên bản đang ngồi ở trên giường điều tức Thân Đồ Huyền lập tức mở mắt, từ cửa sổ nhảy ra, đứng ở trên nóc nhà, nhìn ánh lửa trong