Bên ngoài rừng Lạc Nhật, Thân Đồ Huyền khoác thân xác của Vu Tri Sùng đụng phải Bùi Bội Như đang sốt ruột, hoảng hốt bay ra ngoài.
Chợt vừa nhìn thấy "Vu Tri Sùng", Bùi Bội Như lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nàng thở hổn hển mà nói cho "Vu Tri Sùng" : "Tang Tử bị tộc trưởng Tam Túc Kim Ô bắt đi rồi! Thanh Điện đã đuổi theo, ngươi mau đi xem một chút, ta đây chạy về Vu Gia Bảo đi tìm đại trưởng lão tới hỗ trợ".
Thân Đồ Huyền nghe vậy, lông mày lập tức nhăn lại.
Hắn không kịp nói thêm cái gì, chỉ là vội vàng gật đầu, liền vọt vào bên trong rừng Lạc Nhật.
Thân Đồ Huyền lần đầu tiên tiến vào rừng Lạc Nhật, trong rừng cây Phù Tang rậm rạp che lấp không trung, làm người khó có thể phân biệt rõ phương hướng.
Thân Đồ Huyền đành phải tận lực làm chính mình tĩnh lại, trầm hạ tâm thần, cẩn thận mà phân rõ hơi thở trong rừng.
Trong mộc có hỏa, đây là hơi thở của cây Phù Tang.
Mà giữa tầng tầng lớp lớp khí tức của cây Phù Tang, Thân Đồ Huyền cảm giác được loáng thoáng hương khí.
Thân Đồ Huyền ngồi xổm xuống, từ bên trong lá rụng của cây Phù Tang, đào ra một viên đường đậu.
Sau đó, Thân Đồ Huyền có chút dở khóc dở cười mà phát hiện, loại này đường đậu là loại đường mà Tang Tử không thích ăn nhất, mỗi lần có được đều sẽ trộm vứt bỏ.
Thân Đồ Huyền đi theo hàng đường đậu bị Tang Tử ném xuống đất làm nhắc nhở, nhảy lên pháp khí bay về phía trước.
Trong rừng cành lá dần dần trở nên thưa thớt, đất trống ở phía trước xuất hiện một gốc cây Phù Tang phá lệ cao lớn.
Phía trên cây Phù Tang, có rất nhiều Tam Túc Kim Ô ngồi xổm ở đó.
Mấy con Tam Túc Kim Ô này biểu tình hờ hững mà nhìn Thân Đồ Huyền.
Thân Đồ Huyền mắt nhìn thẳng mà bay qua mấy con Tam Túc Kim Ô đó, theo đường đậu rơi rụng trên mặt đất, tiếp tục bay về phía trước.
Tiếp tục hướng về phía đông bay đi, màu sắc của cây Phù Tang càng ngày càng đậm, dần dần từ màu vàng biến thành màu vàng đỏ.
Bên ngoài mấy cây Phù Tang đó, Vu Thanh Điện đang mặt ủ mày ê mà nhìn Kim Ô Thần Hỏa đem hắn ngăn trở không thể vào.
Thân Đồ Huyền dừng lại bước chân, nhẹ nhàng mà gọi Vu Thanh Điện một tiếng: "Thanh Điện".
Vu Thanh Điện quay đầu thấy Thân Đồ Huyền, lập tức mặt ủ mày ê mà gục lông mày xuống: "Tri Sùng ca, đều do ta không tốt, không trông nom tốt đứa nhỏ, làm Tang Tử bị Tam Túc Kim Ô ngậm đi rồi".
"Ừ, ta đã biết, mới vừa rồi ta gặp phải Bội Như".
Thân Đồ Huyền gật gật đầu, đi đến vỗ vỗ bả vai Vu Thanh Điện.
Sau đó, Thân Đồ Huyền thử thăm dò, muốn xuyên qua Kim Ô Thần Hỏa đang quay xung quanh bên ngoài cây Phù Tang.
Hơi thở của Kim Ô Thần Hỏa cũng không dữ dằn, nhưng ý thức địa bàn lại cao đến dọa người.
Thân Đồ Huyền chỉ là đến gần hai bước, nguyên bản có vẻ thực dịu ngoan Kim Ô Thần Hỏa hỏa tinh đột nhiên bạo nổi lên.
Hỏa tinh liếm qua góc áo của Thân Đồ Huyền, làm quần áo hắn thiêu ra mấy cái lỗ nhỏ chói lọi.
Thân Đồ Huyền lông mày lại lần nữa gắt gao mà nhíu lại, cái này nhưng phiền toái.
Đúng lúc này, nguyên bản hơi thở Thái Dương Chân Hỏa đang chiếu sáng nửa cái không trung đột ngột mà tiêu tán, không trung khôi phục nguyên bản nhan sắc.
Kim Ô Thần Hỏa quay xung quanh cây Phù Tang cũng tùy theo tiêu tán, mất đi bóng dáng.
Thân Đồ Huyền lòng nóng như lửa đốt, lo lắng Tang Tử bị thương, liền không cần nghĩ ngợi mà nhảy vào trong rừng.
Vu Thanh Điện sau khi tại chỗ lưu lại cho Bùi Bội Như một trương thông tin phù, cũng đi theo sau Thân Đồ Huyền, tiến vào rừng Phù Tang.
Lúc này trong rừng Phù Tang, Tang Tử đã xem xong hình ảnh mà Duệ phóng cho nàng, ngửa đầu túm góc áo Duệ, hỏi hắn càng nhiều chi tiết.
"Đại Tư Tế, ngài như thế nào xuất hiện với mồi lửa này vậy? Con có thể kêu ngài là Duệ không? Theo như lời ngài nói, Tam Túc Kim Ô có phải hay không đều không phải là kẻ tốt? Vậy con Tam Túc Kim Ô ở trong thức hải của con là chuyện như thế nào? Nó có thể hại con hay không?"
Tang Tử blah blah hỏi liên tục, nàng cảm thấy chính mình hoàn toàn không hiểu ra sao, căn bản liền không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Như thế nào đột nhiên, thức hải của mình liền xuất hiện một con chim cùng một con người?
Kỳ quái nhất chính là, người này còn muốn dạy nàng điều khiển lửa cùng vẽ bùa.
Bèo nước gặp nhau, đại gia ai cũng không quen biết ai, trên đời này sẽ có người xa lạ có lòng tốt như vậy sao?
Đối mặt với Tang Tử truy vấn, Duệ chỉ trả lời nàng ba chữ: "Có người tới".
Ngay sau đó, ý thức của Tang Tử liền bị bắn ra thức hải.
Tang Tử: "..."
Giận á, rõ ràng thức hải là địa bàn của nàng, hiện tại lại bị một người xa lạ cùng một con điểu làm tu hú chiếm tổ.
Tức giận nhất chính là còn đem mình từ thức hải đuổi ra tới.
Không vui!
Không vui Tang Tử ngẩng đầu, thấy cách đó không xa cha của nàng khoác Vu Tri Sùng thân xác.
Tang Tử lập tức nhảy dựng lên, chạy về phía Thân Đồ Huyền: "Cha, con cùng người nói, có một con Tam Túc Kim Ô đặc biệt hư.."
Nói được một chút, Tang Tử liền thấy Vu Thanh Điện đi theo sau Thân Đồ Huyền, nàng liền dừng nói, duỗi tay kéo lại tay Thân Đồ Huyền.
Thân Đồ Huyền không để ý Tang Tử muốn nói lại thôi, hắn chỉ là vội vàng đem Tang Tử bế lên tới, từ đầu đến chân mà kiểm tra rồi một lần.
Thực mau, hắn liền phát hiện trên tay Tang Tử bị Tam Túc Kim Ô mổ ra tới một cái huyết động.
Thân Đồ Huyền đau lòng không thôi mà thế Tang Tử bôi dược, còn nhẹ nhàng mà đối với ngón tay thổi thổi: "Đau đau, à không, không đau không đau".
Tang Tử vẻ mặt hắc tuyến mà đem ngón tay từ cha nàng trong lòng ngực túm ra tới.
Đã sớm cầm máu hết đau được chưa? Đau đau rồi thổi thổi là cái gì chứ?
Lúc này, Vu Thanh Điện rốt cuộc có cơ hội mở miệng, vẻ