Cổng sau mới mở một cửa hàng da vịt ngọt, Ôn Niệm Niệm và Quý Trì vừa tan học liền đi ăn.
Da vịt ngọt được nướng đến độ bên trong cháy nhưng bên ngoài mềm, lớp vỏ giòn giòn được phủ một lớp nước sốt mật ong, lại dùng lửa nhỏ để nướng, khiến cho nước sốt mật ong thẩm thấu vào da, cắn một miếng, trong vị xốp giòn mang theo độ dai, ăn ngon đến mức bùng nổ tại chỗ.
Hai người Ôn Niệm Niệm và Quý Trì ở cạnh nhau, phố ăn vặt ở cổng sau trường học sắp bị hai người bọn họ ăn sạch.
Ôn Niệm Niệm ở một thế giới khác mang hầu hết tinh lực vào học tập và công việc, kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, thanh xuân của cô cũng bỏ lỡ rất nhiều những điều tốt đẹp.
Cơ hội lại tới một lần nữa, Ôn Niệm Niệm muốn trải qua tuyệt vời hơn một chút.
Sau khi tạm biệt Quý Trì, cô xách theo da vịt ngọt, đi qua con hẻm nhỏ lần trước suýt nữa bị lật xe.
Ma xui quỷ khiến, hẻm nhỏ lại lần thứ hai truyền đến tiếng đánh nhau ẩu đả của đám con trai.
Có cần phải “số đỏ” như vậy không?
Lần này, Ôn Niệm Niệm thật sự không muốn lo chuyện bao đồng.
Cô xách theo túi da vịt ngọt, tăng tốc bước chân muốn nhanh chóng rời khỏi.
Lúc đi qua, vẫn là không nhịn được ngẩng đầu liếc trộm một cái ——
Mấy tên con trai ngã trên mặt đất, giống như con giun đang ngoe nguẩy, trong miệng kêu “Ông nội mày chứ”… Nhưng rõ ràng đã không còn sức lực đánh trả.
Mấy cái tên này, chính là mấy tên côn đồ hôm đó đã đánh đập và bắt nạt Văn Yến.
Ôn Niệm Niệm nhìn nhìn sang thiếu niên đang đứng phía đối diện kia, cậu ta mặc một bộ hoodie màu đen, mang mũ, trên trán có máu, khóe miệng cũng có máu bầm.
Cậu ta thở hổn hển, cặp mắt đào hoa hẹp dài quét xung quanh đám côn đồ này, lạnh lùng khinh miệt.
Chính là Văn Yến.
Mấy cái tên nằm trên mặt đất kia, đã không còn chút sức lực nào đánh trả.
Văn Yến chỉnh lại cổ áo, cất bước muốn đi, quay người lại, liền thấy Ôn Niệm Niệm trợn mắt há mồm.
Khóe miệng cậu ta hơi nhếch, ngước mắt nhìn cô ——
“Trùng hợp thật.”
Ôn Niệm Niệm làm bộ điềm nhiên như không rời khỏi đó, xuyên qua hẻm nhỏ, cô quay đầu lại, phát hiện Văn Yến đi phía sau cô.
Thấy trên đầu cậu ta có máu, Ôn Niệm Niệm vội vàng nói: “Cái đó… Cậu có cần đi bệnh viện không.”
Văn Yến sờ sờ vệt máu trên đầu, nhìn nhìn tay, thờ ơ lẩm bẩm: “Ờ, cái này không phải của tớ.”
Ôn Niệm Niệm không có gì để nói, chần chừ vài giây, xoay người muốn đi.
Văn Yến đuổi theo hai ba bước, ánh mắt nhìn chăm chăm vào túi giấy đựng da vịt ngọt trong tay cô, khịt khịt cái mũi.
Ôn Niệm Niệm:……
Giống như một con cún vậy.
Trong tiệm cà phê, Ôn Niệm Niệm lấy tăm bông chấm vào thuốc đỏ tiệt trùng mua ở nhà thuốc, lau vết máu trên đầu cho Văn Yến.
Chính xác, hầu hết vết máu đều không phải của cậu ta, nhưng trên mặt cậu ta cũng không tránh khỏi có vết bầm và vết thương.
“Lần đó, cậu giúp tớ giải vây, lần này coi như trả ân tình.” Ôn Niệm Niệm giải thích cho cậu ta về hành động bôi thuốc.
Khóe miệng Văn Yến giương giương lên, ngạo mạn “Ừ” một tiếng.
Cô lau sạch sẽ những vết máu trên mặt cậu ta, động tác rất nhẹ, sợ đụng vào miệng vết thương trên mặt cậu ta.
“Xítttt!”
“Làm cậu đau à?”
“Ừ.”
“Vậy tớ làm chậm một chút.”
Thực ra đối với Văn Yến mà nói, chút đau đớn này căn bản không là gì hết, nhưng mà cuộc đời này của cậu chưa từng được một người... đối đãi cẩn thận từng ly từng tí như vậy.
Tựa như, ngọc quý.
Cậu ta ngước đôi mắt đen nhánh lên, nhìn cô ——
Ngũ quan cô gái này ngoan ngoãn, mang theo một loại cảm giác mềm mại, mắt hạnh trong suốt, cái mũi xinh xắn, đôi môi anh đào, thoạt nhìn là một viên ngọc nhỏ được nuôi dưỡng tinh tế từ bé tới lớn, không trải qua bất cứ mài dũa nào trong cuộc sống.
Không giống cậu ta, một đời lận đận.
Cô cầm tăm bông, hết sức chuyên tâm giúp cậu ta xức thuốc lên vết thương trên mặt, động tác nhẹ nhàng, hô hấp cũng nhẹ nhàng, phả vào mặt cậu ta, giống như lông vũ lướt nhẹ qua...
Văn Yến cảm thấy nhịp tim của mình sắp đứng im.
Nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi.
Ôn Niệm Niệm mở ra một hộp băng keo cá nhân, dán một miếng ở chỗ lông mày cậu ta, nói: “Lần trước bị thương vẫn chưa khỏi, sao lại đánh nhau nữa?”
Văn Yến đưa tay xốc xốc túi da vịt ngọt đặt ở trên bàn: “Báo thù.”
Ôn Niệm Niệm biết, Văn Yến này là người tuyệt đối có thù tất báo, lần trước cái đám kia thừa lúc cậu ta giải phẫu ruột thừa vẫn chưa khôi phục, ra sức đánh cậu ta một trận.
Bây giờ vết thương của cậu ta đã lành, chắc chắn là phải tìm đám kia tính sổ.
Ôn Niệm Niệm giúp cậu ta xử lý vết thương xong, Văn Yến đã mở túi da vịt ngọt của cô ra, rất tự giác đeo cho mình bao tay dùng một lần, bốc lên một miếng cánh vịt, nhai nhai, đánh giá ——
“Cũng khá ngon.”
Ôn Niệm Niệm:……
Cậu thật đúng là không khách khí.
Cô rầu rĩ nói: “Đây là đồ ăn khuya của tớ.”
“Tớ sẽ mua cho cậu một túi.” Nhìn dáng vẻ Văn Yến đích thực là đói bụng, ăn miếng rõ to.
Có thể không đói bụng sao, một mình đơn độc đấu với nhiều tên như vậy, đánh ngã gục tất cả bọn họ, còn có thể giống như người không việc gì sao.
“Ước mơ của cậu thành hiện thực rồi sao?” Văn Yến ngẩng đầu nhìn Ôn Niệm Niệm.
“Cái gì?”
Văn Yến lột bao tay nilon dùng một lần xuống, dùng khăn giấy lau lau tay, nhẹ nhàng cười cười: “Bây giờ, cậu đã trở thành thiên tài rồi sao?”
Ôn Niệm Niệm không rõ nguyên do, có chút hoang mang: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Văn Yến duỗi cái eo lười, xương cốt phát ra tiếng "rắc rắc": “Trước đây rất lâu rất lâu, có một tiểu nha đầu, chân tay vụng về, đầu óc cũng ngốc, thành tích môn toán đặc biệt dở tệ, thường xuyên bị bạn học trong lớp chê cười là dốt nát, mỗi lần thi rớt, cậu ấy đều lén lút ngồi xổm bên chân tường khóc, vừa khóc vừa nắm chặt tay nói, phải trở thành thiên tài toán học, còn muốn thi vào đại học Harvard, khiến những người chê cười cậu ấy đều phải trợn mắt há hốc mồm.”
Ôn Niệm Niệm ngược lại ngẩn tò te.
Cái quỷ gì vậy?
Đầu óc cậu ta rồi loạn rồi à?
Văn Yến nở nụ cười, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: “Cậu thật ngốc.”
“Không phải, tớ đã nói mấy câu đó?”
“Không nhớ thì thôi.”
Văn Yến không nói thêm nữa, tiếp tục ăn da vịt ngọt.
Ôn Niệm Niệm mắt thấy túi da vịt ngọt của mình không thể giữ được, cô nhấp nhấp môi, đứng lên nói: “Vậy cậu ăn đi, tớ còn phải đi dạo hiệu sách.”
“Ừ.”
Cô xoay người đi khỏi quán cà phê, quay đầu lại liếc nhìn Văn Yến một cái, đôi mắt đen nhánh của thiếu niên kia cũng đang quét về phía cô.
Trong lúc vô tình hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Niệm Niệm trong lòng nảy lên, lập tức dời khỏi tầm mắt.
Hiệu sách ở bên đường đối diện, nàng vào trong đi dạo, nhưng chưa mua được sách mình muốn.
Bản gốc chuyên ngành tiếng Anh về chuyên môn của cô, sợ là phải mua trên mạng mới được.
Sau khi ra khỏi hiệu sách, cô lập tức đi thẳng tới trạm dừng xe bus, lên một chiếc xe bus.
Xe buýt người không nhiều lắm, cô đi đến chỗ ghế sát cửa sổ và ngồi xuống. Chỉ chốc lát, cô nghe thấy có mấy học sinh nữ bên cạnh nhìn ra cửa xe, hưng phấn nói ——
“Người kia đang làm gì kìa!”
“Đang đuổi theo xe!”
“Cậu ta đẹp trai quá!”
Ôn Niệm Niệm nhìn theo tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy ngoài cửa xe, một thiếu niên duy nhất mặc đồ đen, đang chạy như điên, chạy đuổi theo xe bus.
Cậu ta vừa chạy, vừa hướng về phía Ôn Niệm Niệm quơ quơ túi da vịt ngọt vừa mới mua trong tay, một nụ cười xấu xa liên tục lan khắp khóe miệng.
Trái tim Ôn Niệm Niệm bắt đầu điên cuồng nhảy lên, hướng ra ngoài cửa xe hét to: “Cậu làm gì, rất nguy hiểm đó!”
“Ông đây nói được thì làm được!”
*
May thay, cách đó không xa có một điểm dừng xe bus.
Sau khi xe dừng, Ôn Niệm Niệm chạy nhanh xuống xe, vội vàng hét lên với Văn Yến: “Câu điên rồi sao, làm như vậy rất nguy hiểm đó!”
Giữa cái trán rất rộng của Văn Yến thấm vài giọt mồ hôi, cậu ta hô hấp có hơi ko suôn sẻ, quá rõ ràng, ngực phập phồng...
Cậu ta đưa túi da vịt ngọt nóng hôi hổi tới trước mặt Ôn Niệm Niệm, cười nói: “Đồ ăn khuya.”
Lại vì một túi da vịt ngọt, chạy đuổi theo xe bus đoạn đường dài đến như vậy.
Ôn Niệm Niệm xác định, cái tên này... Thật sự điên cmnr.
Quý Trì một lần nữa cảnh cáo Ôn Niệm Niệm, bảo cô cách xa Văn Yến ra một chút, tên con trai này tuyệt đối không phải dễ đối phó.
Nhưng Ôn Niệm Niệm nhìn thấy cậu ta bộ dạng cầm túi da vịt ngọt nóng hôi hổi trong tay, nhìn thấy nụ cười ở khóe miệng của cậu ta, thật sự không có cách nào không mềm lòng.
Cô nhận lấy cái túi, nhẹ giọng nói một câu: “Cậu thật sự không thể hiểu được, có người nào mà làm cái việc này chứ.”
Văn Yến cười, với một ý vị nào đó nói toạc ra là tự phụ: “Ông đây muốn làm cái gì thì làm.”
Trong lòng Ôn Niệm Niệm khẽ run rẩy.
Cô ở một thế giới khác, bố mẹ đối với cô yêu cầu vô cùng nghiêm khắc gần như tới mức độ hà khắc, từ nhỏ đến lớn, cô đều dựa theo những quỹ đạo mà bố mẹ vì cô thiết lập ra mà đi, chưa bao giờ chệch đường ray, vẫn luôn nghĩ tới học vị tiến sĩ của đại học Harvard.
Nếu không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này, có lẽ cả đời của cô, đều sẽ trải qua trong phòng nghiên cứu, có lẽ cô còn có thể giành được giải Nobel.
Muốn làm cái gì thì làm, cô có việc muốn làm sao? Trừ việc làm nghiên cứu ra...
Ôn Niệm Niệm chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Thấy Ôn Niệm Niệm ngơ ngẩn, Văn Yến đưa tay quơ quơ trước mắt cô, nói: “Ngốc rồi?”
Lúc này, lại có một chiếc xe buýt chạy tới, Ôn Niệm Niệm vội vàng nói: “Cảm ơn da vịt ngọt của cậu, vậy tớ về trước đây.”
Văn Yến nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không ngăn cản.
Ôn Niệm Niệm lên xe bus, vẫy vẫy tay về phía cậu ta.
Động cơ ô tô khởi động, rất nhanh chạy đi ra ngoài, bóng dáng thiếu niên cao cao gầy gầy cũng dần dần biến mất ở giao lộ.
*
Vào bữa cơm