Trong tiết thể dục ngày hôm sau, hai người Ôn Niệm Niệm và Quý Trì đi căn-tin mua khoai tây nghiền phô mai.
“Thật hay giả? Cậu thật sự là con trai bảo bối của lão tổng điền sản Quý thị kia hả, lợi hại vậy sao?”
Quý Trì dùng cái muỗng xúc khoai tây lên, đưa vào trong miệng, thuận miệng nói: “Cái này có gì lợi hại.”
“Nghe bố tớ nói, đem đại tiểu thư Ôn gia là tớ đi bán, cũng không bằng một đầu ngón tay của Quý công tử cậu đâu.”
“Hả? Bố cậu quả là người chân thật.”
Ôn Niệm Niệm đánh giá Quý Trì, cả người một bộ đồng phục xanh trắng nhăn dúm dó,
tóc quăn tự nhiên lộn xộn cùng với cặp kính đen dày cộp.
Hoàn toàn... Nhìn không ra là thiếu gia công tử hào môn thế gia.
Không giống Giang Dữ, đi đến đâu trên mặt cũng treo dáng vẻ cao lãnh “Đừng đụng tới tôi”, ở xa cũng có thể ngửi được một luồng khí thanh quý.
Quý Trì chính là kiểu cậu trai bình thường có lẫn vào trong đám đông cũng tuyệt đối không tìm ra được.
Không ngờ có thể có bối cảnh lợi hại rầm rộ như vậy.
“Bố tớ phải luồn cúi bố cậu trong làm ăn kinh doanh, tớ lại đang ăn khoai tây nghiền với cậu .”
Ôn Niệm Niệm cười đùa nói: “Thế sự khó liệu nha.”
Quý Trì liếc liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Trong học tập, tớ cũng phải luồn cúi cậu.”
“Dù sao cũng đừng, tớ là khúc gỗ phế, cả trường ai mà không biết.”
Quý Trì cười thần bí: “Cậu không phải, tớ biết.”
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, ngồi cùng cậu ta ở bên cầu thang liếm khoai tây nghiền trên chiếc muỗng, nhìn một đám con trai cả người mồ hôi như mưa trên sân thể dục.
“Đúng rồi, bố cậu tên là gì?” Quý Trì quay đầu hỏi cô.
“Ôn Đình Hiên, sao thế.”
“Không sao.”
Quý Trì thuận miệng nói: “Tớ sẽ nói với bố tớ một tiếng, nhưng mà có tác dụng hay không, cũng chưa biết.”
“Tận tình vậy sao?” Ôn Niệm Niệm có chút hoài nghi: “Chuyện kinh doanh, bố cậu có thể nghe lời cậu sao?”
Quý Trì ấm áp cười cười: “Bố cậu thật sự nói đúng, một câu của tớ... có thể tương đương một đội đàm phán.”
……
Sự thật chứng minh, Quý Trì không khoác lác.
Không quá hai tuần, tập đoàn Ôn thị thuận lợi ký được hợp đồng với điền sản Quý gia.
Khoảng thời gian đó, trong miệng Ôn Đình Hiên câu nào cũng không tách khỏi tiểu công tử họ Quý.
Bởi vì công việc thuận lợi, ông cũng càng coi trọng Ôn Niệm Niệm hơn, điều này làm cho Ôn Khả Nhi càng cảm giác được……
Tất cả những nỗ lực trước đây của mình, hơi giống như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ vậy.
Thật không cam lòng, nhưng lại không thể làm được gì.
*
Buổi chiều tan học, Ôn Niệm Niệm một mình ở lại phòng hội thảo đọc sách, tác phẩm chuyên ngành nguyên bản cô mới mua đã chuyển tới rồi, gấp tới không chờ nổi đi vào phòng nghiên cứu gặm nhấm.
Rất nhanh, Đinh Ninh cũng tới.
Cô gái nhỏ này để tóc mái bằng, làn da trắng nõn như tuyết, bộ dạng ngoan ngoãn, động tác cũng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Cô ngồi xuống, lấy ra giấy nháp, một người yên lặng tính toán các đề toán, cũng không quấy rầy Ôn Niệm Niệm.
Nửa tiếng sau, Ôn Niệm Niệm đọc xong nội dung một chương, ngẩng đầu lên, nhìn về phía giấy nháp của Đinh Ninh.
Cô dường như bị đề toán kia làm khó rồi, làm lâu như vậy mà vẫn chưa giải ra.
Các phép tính toán trên giấy không ít giả thiết, nhưng mà, mạch suy nghĩ không chính xác.
Đinh Ninh nhạy cảm phát hiện ra Ôn Niệm Niệm đang nhìn cô.
Cô ngẩng đầu, cặp mắt to đen nhánh nhìn liếc nhìn cô ấy một cái.
Hai người đồng thời chớp chớp mắt.
Một lúc lâu sau, Đinh Ninh đẩy đề bài đến trước mặt Ôn Niệm Niệm, ý tứ rất rõ ràng ——
Xin giúp đỡ.
Đề này, đối với học sinh trình độ sơ trung hiện nay mà nói, chính xác là khó. Nhưng sau khi Ôn Niệm Niệm nhìn lướt qua đề bài một cái, trong lòng lập tức đã có đáp án.
Cô lấy giấy nháp ra, chỉ viết mấy cái công thức lên tập vở, dùng cách đơn giản nhất đã giải ra dễ như trở bàn tay.
Đinh Ninh nhìn nhìn các bước giải tính toán phức tạp, lại nhìn nhìn người đưa ra công thức đơn giản- Ôn Niệm Niệm, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.
Trong các cuộc hội thảo trước đây, lão vương đưa ra những đề bài phức tạp đó, Ôn Niệm Niệm luôn nói không biết, thật ra căn bản là giả bộ!
Đinh Ninh như là phát hiện ra bí mật to lớn động trời nào đó, gương mặt hơi hơi đỏ lên.
Ôn Niệm Niệm đưa giấy nháp cho cô, thần bí cười cười, ngón tay dựng ở giữa môi, làm một động tác cấm khẩu: “Đừng nói cho người khác nhé.”
Đinh Ninh lập tức hiểu ý Ôn Niệm Niệm, liên tục gật đầu, thể hiện sẽ giữ kín bí mật.
Ôn Niệm Niệm ngược lại không sợ cô sẽ nói bậy khắp nơi, từ khi cô gia nhập nhóm hội thảo này tới nay, Ôn Niệm Niệm trước nay chưa từng nghe cô ấy mở miệng nói chuyện.
Cô ấy mắc chướng ngại giao tiếp rất nghiêm trọng, không thích kết giao cùng người khác, ngày thường đều không có bạn bè .
Bởi vậy, đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, cô ấy đáng tin cậy.
Sau khi Đinh Ninh nhìn thấy mạch suy nghĩ của Ôn Niệm Niệm, một lần nữa bắt đầu tính toán, quả nhiên, rất nhanh là giải ra được đề bài đó.
Biểu cảm nhăn nhó trên mặt cô, chầm chậm dịu xuống, như trút được gánh nặng.
Ôn Niệm Niệm thấy trời sắp tới, dọn sách vở, nói: “Thời gian không còn sớm, tớ đi về trước nhé.”
Đinh Ninh rầu rĩ, không nói thêm gì, nhưng lúc Ôn Niệm Niệm xoay người đi ra cửa lớn của phòng hội thảo, cô ấy bỗng nhiên giữ ống tay áo của cô, nhẹ nhàng lắc lắc.
Ôn Niệm Niệm lập tức bị động tác này của cô hóa cute.
Đáng yêu quá.
“Còn có chuyện gì sao?” Cô dừng lại bước, hỏi cô ấy.
Căn dặn chần chừ rất lâu, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra được, lấy ra di động thong thả mà đánh mấy chữ.
Ôn Niệm Niệm biết cô có chứng ngại giao tiếp, cho nên kiên nhẫn chờ cô đưa điện thoại di động qua, ở trên viết một dòng chữ ——
“Tớ nhìn thấy cậu và Quý Trì tan học thường xuyên đi tới con đường phía sau ăn hàng, tớ... muốn mời cậu ăn gì đó, được chứ?”
Ôn Niệm Niệm hơi hơi có chút giật mình, Đinh Ninh lại mời cô cùng đi ăn.
Rất hiếm gặp nha.
Trên mặt cô dạng ra nụ cười, lập tức trả lời: “Đương nhiên là được rồi!”
Đinh Ninh dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng với Ôn Niệm Niệm hai người đi ra khu giảng đường.
Dọc theo đường này, xung quanh có không ít bạn học nhìn theo họ với ánh mắt kinh ngạc.
Tính cách Đinh Ninh quái gở, mấy năm nay gần như không có một người bạn, làm theo ý mình, lúc nào cũng một thân một mình. Không ngờ, cô lại đi cùng với Ôn Niệm Niệm.
Thoạt nhìn dáng vẻ hai người dường như quan hệ cũng không tệ lắm.
Khó có thể tin.
Đầu tiên là Giang Dữ trước nay cao lãnh thay đổi thái độ với cô, tiếp theo Đinh Ninh quái gở lại trở thành bạn bè với cô......
Cô là tiểu tiên nữ ai gặp cũng đều yêu sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của các bạn học, Ôn Niệm Niệm và Đinh Ninh đi ra cửa sau trường học, cửa sau mới mở một gian hàng món kho, có vẻ làm ăn cũng rất tốt, hai người đi vào.
Vừa vặn chỉ còn lại một cái bàn.
Ôn Niệm Niệm bảo Đinh Ninh chiếm lấy vị trí đó, còn mình đi mua gà bít tết mang tới.
Gà bít tết tỏa ra khói thơm nóng hôi hổi, Ôn Niệm Niệm nhịn không ăn vụng trên đường, mang tới cùng ăn với Đinh Ninh.
Lại không ngờ rằng, mới vừa đi đến trước cửa cửa hàng, liền nhìn thấy mấy cô gái trang điểm khác người vây quanh Đinh Ninh.
Có cô gái nhuộm tóc màu hồng nhạt dựa vào bên cạnh bàn, kéo kéo tóc Đinh Ninh, nói: “Mày rất quật cường đấy, để chỗ này cho tao!”
Đinh Ninh cúi đầu, sống chết bảo vệ cặp sách của Ôn Niệm Niệm, không chịu buông tay.
“Lại còn phản kháng, có phải lại da ngứa rồi không?”
“Túi này không giống như là của mày, của ai, cho tao xem.”
Nghe thấy mấy cô gái nói chuyện, xem ra là biết Đinh Ninh, bắt nạt cô hẳn là không phải mới chỉ ngày một ngày hai.
Đinh Ninh chính là cái hũ nút, một câu cũng không nói ra, càng không đi cáo trạng với thầy giáo, thật ra rất dễ trở thành đối tượng “bạo lực học đường” của mấy chị đại đầu sỏ.
Con nhỏ tóc hồng nhạt đi tới, túm lấy tóc của Đinh Ninh, muốn tóm cô lên từ chỗ ngồi.
Đinh Ninh liều mạng phản kháng, thử tránh khỏi nhỏ đó.
Tư thế của nhỏ tóc màu hồng bắt nạt người khác người rất thuận tay, túm Đinh Ninh muốn kéo cô ra ngoài, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh chút nào.
Ôn Niệm Niệm không chút do dự đi tới, đè lại bả vai nhỏ đó, đẩy nhỏ đó ra khỏi người Đinh Ninh.
Khuôn mặt Đinh Ninh căng ra đến mức đỏ bừng, sợ hãi rụt rè trốn ở phía sau Ôn Niệm Niệm, cắn răng thật chặt, không nói một lời.
Chị đại cầm đầu tóc hồng liếc Ôn Niệm Niệm một cái, khóe miệng nhếch lên cười: “Sao, con câm tìm được chỗ dựa rồi.”
Ôn Niệm Niệm nắm lấy cổ tay xăm