Câu lạc bộ lập một nhóm nhỏ WeChat độc quyền, tên là【Hiệp Hội Nghiên Cứu Phi Nhân Loại】.
Cái tên này là do Quý Trì đặt, cũng là cậu ta đặc biệt tích cực nhiệt tình kéo tất cả từng thành viên vào trong nhóm.
Lúc trước Giang Dữ bởi vì quá bận hay bỏ qua tin nhắn, không chấp nhận lời mời, Quý Trì còn hăng hái chạy đến cạnh cửa phòng học của cậu ta, chặn cậu ta lại lấy ra di động, đồng ý lời mời tham gia nhóm.
Theo cách nói của cậu ta, xã đoàn nên có dáng vẻ của xã đoàn, việc xây dựng nhóm hằng ngày là vô cùng cần thiết.
Mà Giang Dữ thân làm tổ trưởng xã đoàn, càng nên tham gia các cuộc trò chuyện trong nhóm nhiều hơn, lắng nghe ý kiến của các thành viên.
Ở trong trường, dù là nam sinh hay là nữ sinh, đều có một nhóm nhỏ của riêng mình. Ôn Niệm Niệm biết, Quý Trì chỉ là quá khao khát kết bạn mà thôi.
Tuy rằng tổ trưởng Giang Dữ không phải đặc biệt nhiệt tình với cái gọi là xây dựng đoàn đội, nhưng căn bệnh này không gây trở ngại tới mức độ náo nhiệt hằng ngày của nhóm【Hiệp Hội Nghiên Cứu Phi Nhân Loại】.
Có đôi khi Ôn Niệm Niệm đọc sách nhàn nhã, cũng sẽ ngó ngó nhóm, đều là những việc nhỏ râu ria vặt vãnh... những người bận rộn tới đâu đều cần nhàn hạ và nghỉ ngơi, cũng cần được lắng nghe và được công nhận.
Bạn bè chính là tồn tại như vậy.
Ôn Niệm Niệm: “Tớ quyết định phải tham gia trận chung kết.”
Quý Trì: “Sao?! Lúc trước cậu không định tham gia trận chung kết à? 【kinh ngạc】”
Ôn Niệm Niệm: “.... Ờ.”
Quý Trì: “Tại sao?”
Ôn Niệm Niệm: “Thì... Khiêm tốn thôi.”
Quý Trì: “Khiêm tốn em nhà cậu ấy! Trận chung kết cũng không tham gia, có phải đầu cậu bị úng nước không hả, đệch mợ!”
Ôn Niệm Niệm: “...... Quản trị viên tớ xin đá cậu ta. @Giang Dữ”
Quý Trì: “Quản trị viên chính là tớ đây, cảm ơn. 【mỉm cười】”
Ôn Niệm Niệm không rep nữa, vài phút sau, Quý Trì tag cô, hỏi: “Vậy sao lại quyết định phải dự thi chứ?”
Ôn Niệm Niệm: “Không còn cách nào, người nào đó nghe thấy tớ không dự thi, tức giận đến mức đập cửa rồi.”
Quý Trì: “Người nào đó là ai?”
Ôn Niệm Niệm: “@Giang Dữ, cánh cửa nhà tôi rất dễ vỡ, lần sau vui lòng kéo nhẹ nhàng, cảm ơn.”
Đinh Ninh gửi tới một cái icon hình mèo【âm thầm quan sát】.
Quý Trì: “Ngửi thấy mùi bát quái, cậu tới ngay vậy. @Đinh Ninh”
Ninh Ngôn: “Tớ vẫn luôn theo dõi màn hình. 【thẹn thùng】”
Ôn Niệm Niệm: “@Giang Dữ, người ta tham gia cuộc thi, đều là vì cậu đó!”
Thật lâu sau, Giang Dữ rep tin nhắn, ngắn gọn ba chữ cái――
“Cút.”
Quý Trì: “Tan nát cõi lòng tại hiện trường.”
Đinh Ninh: “Không nỡ nhìn thẳng.”
Ôn Niệm Niệm lại ôm di động bật cười khanh khách.
Cô phát hiện, tên nhóc Giang Dữ này chính là nợ.
Cô phải hờ hững với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ đuổi theo cô muốn một nguyên nhân hậu quả rõ ràng.
Nếu cô còn giống với trước kia nhiệt tình như vậy, thái độ của cậu ta nhất định là lãnh đạm như băng.
Ôn Niệm Niệm đã tìm ra cách để hòa hợp với cậu ta, tâm trạng vô cùng vui vẻ, bỏ di động xuống chuẩn bị tiếp tục gặm sách của cô.
Chỉ một lát sau, di động phát ra tiếng giọt nước “Leng keng”, có tin nhắn tới.
Ôn Niệm Niệm nhìn quét qua màn hình di động một cái, thấy Giang Dữ gửi tin nhắn riêng cho cô.
Cô click mở giao diện tin nhắn, là tài liệu ôn tập bản word cho trận chung kết.
Không có bất cứ lời nhắn thêm nào khác, gửi cái văn kiện cũng gửi đi một tư thái cao quý đẹp lạnh lùng như vậy.
Ôn Niệm Niệm bấm mở tệp, nhìn lướt qua.
Tư liệu kho đề cho trận chung kết Glory Cup lan truyền đầy ắp trên mạng, nhưng hồ sơ này không giống như là tổng kết quy nạp các điểm kiến thức trên mạng, bởi vì trong mỗi một đề đều có giải đáp khác nhau về góc độ, có vẻ như…
Dường như càng giống như là quy nạp ghi chép của chính Giang Dữ.
Ôn Niệm Niệm tốn mất mười phút, nhìn tổng kết một lần, gần như đều có thể nhớ được hết đến bảy tám phần.
Cô vừa xem, trong lòng vừa cân nhắc... tên tiểu tử Giang Dữ này, thật đúng là rất thông minh.
Không, không chỉ là thông minh.
Ở những chỗ người khác không nhìn thấy được, thật ra cậu ta vẫn luôn nỗ lực, từ tài liệu carat cực cao cũng có thể đọc hiểu, cậu ta đã kiên định và chịu khó đến mức nào.
Ôn Niệm Niệm quá hiểu loại cảm giác này.
Nỗ lực hết mình của bạn, cũng có thể bị thiên phú của bạn che lấp.
Người khác ghen ghét, đỏ mắt, nhưng bọn họ mãi mãi không nhìn thấy sau lưng bạn đã trả giá những gì.
Ôn Niệm Niệm soạn tin nhắn gửi cho Giang Dữ ――
“Tên nhóc thông minh, cứ chịu khó như vậy, để cho người khác sống thế nào đây.”
Giang Dữ ngồi trên sân phơi lầu hai của nhà biệt thự, dây tai nghe màu trắng theo vành tai cậu ta không nằm gọn trong túi quần, cậu ta đang ở nghiêm túc đọc tài liệu phụ lục.
Người hầu đi tới, đưa cho cậu ta ly thủy tinh bên trong thêm chút trà nóng.
Giang Dữ thờ ơ cầm di động lên, nhìn thấy mấy chữ này, cậu ta cố hết sức chịu đựng, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch nhếch lên.
Người khác không nhìn thấy, cô có thể nhìn thấy…
Trái tim cậu ta giống như bị một chiếc lông chim nhẹ nhàng đảo qua.
Người hầu đang thêm trà giúp cậu ta, nhìn thấy má lúm đồng tiền hơi nông khi khóe miệng cậu ta nhếch lên, tay run lên, thiếu chút nữa làm tràn nước trà ra ngoài.
Cậu ta nhìn thấy cái gì rồi!
Trước nay thiếu gia Giang Dữ lạnh như núi băng, ít khi nói cười, lại cầm di động cười trộm!
Lại còn cười ngọt như vậy...?
*
Trận chung kết Glory Cup dự kiến tổ chức vào tối thứ năm, ở trung tâm triển lãm.
Buổi chiều tan học, hai người Ôn Niệm Niệm và Quý Trì đi ra cổng trường.
Bây giờ đang là giờ cao điểm tan học, không dễ bắt xe, Quý Trì vội vã đi đến ven đường, phất tay về phía đầu đường, giúp Ôn Niệm Niệm bắt taxi.
“Tớ lát nữa đi bus qua cũng được.”
“Xe bus đi rất chậm.” Quý Trì kiên trì muốn bắt xe: “Cuộc thi một tiếng nữa bắt đầu, cậu còn chưa ăn cơm tối đâu.”
“Thi xong ra ăn cũng được.” Ôn Niệm Niệm tay đút trong túi, không tập trung nói: “Nghe nói số lượng câu hỏi không nhiều lắm, chỉ vài câu hỏi, nhiều nhất nửa tiếng là tớ ra ngoài.”
Quý Trì nhếch nhếch miệng, cảm giác chỉ số IQ bị giảm tới mức đả kích ――
“Cho nên, lần này rốt cuộc không giả bộ nữa, muốn dùng đại chiêu rồi sao?”
Ôn Niệm Niệm nhún vai nói: “Cũng không đến mức, chỉ là con nhỏ Ôn Khả Nhi đó, quá kiêu ngạo, cần phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Quý Trì khó khăn lắm mới ngoắc được cái xe taxi đó giúp cô, bị Ôn Khả Nhi đứng ở phía trước cướp mất rồi.
Lúc xe taxi đi ngang qua họ, Ôn Khả Nhi ấn cửa sổ xe xuống, nhìn về phía họ nhướng mày cười ――
“Vào trường thi trước 30 phút, nhất định đừng đến trễ giờ!”
Quý Trì tức giận mà nói: “Aiya! Đ.M, cậu ta thật là quá kiêu ngạo!”
Ôn Niệm Niệm dùng ánh mắt nói, bây giờ cậu đã biết tình cảnh lúc ở nhà của tớ rồi đó.
Thoạt nhìn là nữ chính tiểu bạch thỏ lương thiện vô hại, bị dồn ép rồi, cũng sẽ nhe hàm răng ra, Ôn Khả Nhi giả bộ làm tiểu bạch hoa lâu như vậy, dồn ép nguyên chủ Ôn Niệm Niệm đến mức khiến chúng bạn xa lánh.
Nhưng bây giờ, cô ta rốt cuộc cũng giả bộ không nổi nữa.
Ôn Niệm Niệm tôn thờ một câu danh ngôn, muốn diệt được người khác, phải làm người đó điên trước.
Người một khi mất đi tấm lòng, ai cũng không cứu được.
Hai người đứng ở giao lộ đợi mười mấy phút, thật không may, mỗi xe taxi đi qua đều có hành khách ngồi trên, bây giờ đang là giờ cao điểm tan tầm và tan học, trong app đặt xe có hơn 40 hành khách đã xếp hàng.
Ôn Niệm Niệm và Quý Trì không biết làm sao liếc mắt nhìn nhau, Quý Trì chỉ vào xe điện ba bánh ven đường: “Chi bằng, chúng mình đi cái này đi?”
Ôn Niệm Niệm nhìn chiếc xe ba bánh một cái, không có mui, rất cũ nát, nhìn giống như muốn rời ra từng mảnh.
Cô hết nói nổi: “Cậu có phải muốn tớ chết hay không?”
Quý Trì gãi gãi gáy.
Đúng lúc này, bên đường truyền đến tiếng phanh xe sắc bén, một chiếc xe máy vô cùng phong cách dừng ở trước mặt hai người.
Văn Yến tháo kính mắt bảo vệ xuống, giơ giơ lên về phía Ôn Niệm Niệm, xem như chào hỏi.
Nhìn thấy Văn Yến, Quý Trì lập tức kéo Ôn Niệm Niệm về phía sau mình, phòng bị nhìn cậu ta.
Văn Yến mặc áo xung kích màu đen, mang theo khí chất lạnh lùng nghiêm trang nào đó, phối hợp chiếc xe máy nhìn là biết ko rẻ này, tuyệt đối siêu phong cách.
Không ít nữ sinh xung quanh đều sáng mắt nhìn cậu ta, thậm chí còn lấy di động chụp ảnh cậu ta tách tách.
Thật là đẹp trai đến mức không còn thiên lý nữa.
“Đi đâu.”
Còn không đợi Ôn Niệm Niệm trả lời, Quý Trì vội nói: “Liên quan gì tới cậu.”
Ánh mắt sắc bén của Văn Yến quét qua cậu ta một cái, Quý Trì lập tức sợ tới mức trốn phía sau Ôn Niệm Niệm, lẩm bẩm nói: “Đi trung... Trung tâm triển lãm.”
Ôn Niệm Niệm ghét bỏ liếc cậu ta một cái, đã yếu thì đừng có ra gió.
Văn Yến hất cằm với cô, ngắn gọn nói ――
“Lên xe.”
Ôn Niệm Niệm nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, do dự một lát, nhưng vẫn nhận lấy nón bảo hiểm Văn Yến đưa qua, ngồi vào phía sau cậu ta.
“Vậy... Làm phiền cậu rồi.”
Văn Yến cũng tự đeo cho mình mắt kính bảo vệ màu xám, khởi động xe.
“Vèo” một cái, xe máy chạy ra ngoài.
Trên đường, Ôn Niệm Niệm ít nhất không dưới mười lần nhắc nhở cậu ta giảm tốc độ.
Văn Yến hơi hơi nghiêng đầu, hết cách nói: “Đã là