Cả một ngày sau khi hai bố con Giang gia rời khỏi, Ôn Khả Nhi đều tự nhốt mình ở trong phòng, trong đầu hồi tưởng lại câu nói kia của Giang Dữ ——
“Nghe lén, là một việc rất bỉ ổi.”
Giang Dữ có lẽ không có ý khác, nhưng Ôn Khả Nhi đặc biệt nhạy cảm, cô ta suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cảm thấy Giang Dữ nhất định là khinh thường xuất thân của cô ta, mới có thể nói ra câu như vậy.
Đúng vậy, khuê tú danh môn sao có thể làm ra cái việc như thế này chứ.
Ôn Khả Nhi càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng tự ti, đến cơm tối cũng không có tâm trạng để ăn, luôn cảm thấy Giang Dữ khinh thường xuất thân thấp kém của cô ta.
Trong nhà ăn, Ôn Đình Hiên còn đặc biệt hỏi tại sao Ôn Khả Nhi không xuống lầu ăn cơm, có người giúp việc đứng ra giải thích giúp cô ta, nói cô ta bị bệnh rồi.
Mặt Ôn Đình Hiên lộ vẻ lo lắng: “Đang bình thường, sao lại bị bệnh? Nghiêm trọng không, có cần gọi bác sĩ tới khám không.”
Người hầu liếc Ôn Niệm Niệm ngồi đối diện một cái, ngữ điệu có chút hơi bất mãn, nói: “Không cần, tiểu thư bị mắc chính là tâm bệnh.”
“Phụt” một tiếng, Ôn Niệm Niệm đang cầm ly uống trà xuýt chút nữa thì phun ra.
Giọng điệu này của người, làm cô nghĩ tới phim truyền hình bi tình cẩu huyết trong hộ nhà giàu thời kỳ dân quốc.
Lại còn tâm bệnh, cô ta thật sự cho mình mình là Lâm Đại Ngọc sao.
Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô hầu gái kia, cô ta tên là Vưu Lị Lị, ngày thường cô ta và Ôn Khả Nhi thân nhau nhất, gần như sắp thành bạn thân rồi, cô ta cũng luôn ở trong đám người hầu nói Ôn Khả Nhi không có cái giá của tiểu thư, có thể hòa nhập với bọn họ.
Vưu Lị Lị và Ôn Khả Nhi đặc biệt thân thiết, bởi vậy, cô ta đối với sự căn dặn của Ôn Niệm Niệm luôn là có thể kéo dài thì kéo dài, lười biếng, rất nhiều lần Ôn Niệm Niệm gọi cô ta, cô ta còn cố ý làm bộ không nghe thấy.
Trong lúc Ôn Niệm Niệm đang đánh giá cô ta, đôi mắt nhỏ của cô ta đồng thời cũng cố ý vô tình quét về phía Ôn Niệm Niệm, trong mắt lộ ra thần thái bất mãn.
“Khả Nhi tiểu thư mắc phải chính là tâm bệnh.” Vưu Lị Lị tiếp tục nói: “Nếu tâm bệnh không chữa khỏi, cô ấy là sẽ không khỏe lên được, cơm cũng không ăn nổi.”
Ôn Đình Hiên còn chưa kịp nói, Ôn Niệm Niệm buông chén trà, nhàn nhạt nói một câu: “Ăn không nổi thì sẽ đói, đói vài bữa bệnh tật gì cũng khỏi thôi.”
Lời vừa nói ra, tất cả những người giúp việc trong phòng đều ngây dại, lời này... Chỗ nào giống với lời nói của vị đại tiểu thư mềm yếu trước kia chứ!
Mà mẹ Diệp Tân Ý cũng nói: “Nếu là tâm lý có vấn đề, vậy thì đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý.”
Diệp Tân Ý nói như vậy, tất cả bọn người hầu trong nhà đều im tiếng, không dám nói giúp Ôn Khả Nhi nữa.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Diệp Tân Ý dường như cũng không vui nữa.
……
Buổi tối, Ôn Niệm Niệm cầm ly xuống dưới lầu rót nước, nhìn thấy Ôn Khả Nhi và Vưu Lị Lị ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy rượu phòng bếp.
Vưu Lị Lị khuyên Ôn Khả Nhi nói: “Tiểu thư, cô ít nhiều hãy ăn một chút đi, cơ thể của mình quan trọng hơn tất cả, đừng vì người không đáng mà làm đói thân mình.”
Đôi mắt Ôn Khả Nhi đỏ hoe, khóe mắt tô điểm một chút nước mắt.
“Là do tôi không tốt, là tôi quá ngu ngốc.”
“Tiểu thư, cô có chỗ nào ngốc chứ, cô so với khúc gỗ phế gì kia không biết là giỏi hơn bao nhiêu lần đâu, mấy năm nay, cô xem chú Ôn dì Diệp thích cô tới nhường nào!”
Ôn Khả Nhi lấy khăn giấy lau lau nước mắt, ấm ức đầy bụng, nhu nhược đáng thương.
Vưu Lị Lị tiếp tục nói: “Tiểu thư, tôi biết tâm sự của cô, nhưng cô yên tâm đi, cho dù chú Ôn và bác Giang đạt được ký kết ngầm, nhưng tôi tin, người mà thiếu gia Giang Dữ thích nhất định là cô!”
“Thật sao?” Ôn Khả Nhi nhìn Vưu Lị Lị: “Cô dựa vào đâu mà nhận định.”
“Cô lương thiện ngây thơ trong sáng như vậy, lại không có tính tiểu thư, mọi người chúng tôi đều thích cô! Giang Dữ sao có thể không thích cô chứ!”
Ôn Khả Nhi im lặng, cô biết, người giúp việc thích mình chỉ là bởi vì xuất thân tầng dưới thấp kém của cô mà thôi, nhưng Giang Dữ... Cô thật sự không dám chắc.
Đặc biệt là hôm nay, cậu ta nói với cô những lời như vậy, rõ ràng chính là để ý xuất thân của cô.
“Tiểu thư, cô đừng buồn sầu nữa, cho dù Giang Dữ không thích cô, cũng tuyệt đối không thể thích cô tiểu thư phế vật kia, cô nhìn cô ta xem, ngốc như vậy, ngu như vậy, cả người có chỗ nào đáng được người ta thích đâu.”
“Cô so với cô ta tốt hơn nhiều!”
Ôn Niệm Niệm bưng ly nước, bình tĩnh đi vào trong bếp, không một gợn sóng nói ——
“Tiểu thư phế vật, vừa ngu vừa ngốc, cả người có chỗ nào đáng được người ta thích đâu, cô đánh giá chủ nhân của mình như vậy sao?”
Vưu Lị Lị thấy Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên xuất hiện, sợ tới mức xuýt chút nữa té ngã, nhưng cô ta rất nhanh bình tĩnh lại, theo bản năng trốn tránh phía sau lưng Ôn Khả Nhi.
“Trả lời câu hỏi, cô đánh giá tôi như vậy sao?” Đôi mắt Ôn Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào Vưu Lị Lị, không khoan dung hỏi.
Vưu Lị Lị nhìn nhìn Ôn Niệm Niệm, lại nhìn nhìn Ôn Khả Nhi, trong lòng lập tức có quyết định, cô quyết muốn đứng ở bên Ôn Khả Nhi, bảo vệ cô tới cùng.
“Đúng vậy! Tôi... Tôi nói là sự thật, cô vốn dĩ chính là người như vậy!”
Ôn Niệm Niệm ngồi xuống chiếc ghế dựa cao, trên cao nhìn xuống liếc Vưu Lị Lị ——
“Nhớ cho kỹ thân phận của mình, đây là Ôn gia, từ khi nào đến lượt một người giúp việc như cô đánh giá tôi?”
Sắc mặt Vưu Lị Lị căng hồng, lời lẽ chính đáng nói: “Tiểu thư Khả Nhi trước giờ chưa bao giờ xem chúng tôi là người hầu, cô ấy tôn trọng chúng tôi, yêu quý chúng tôi! Cô ấy mới là Ôn gia đại tiểu thư mà chúng tôi tán thành!”
Ôn Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, nói: “Đó là bởi vì, cô ấy và các người... Vốn dĩ là kiểu người giống nhau.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Ôn Khả Nhi đột biến.
Ôn Niệm Niệm đã chọc tới chỗ nhạy cảm nhất trong nội tâm cô ta.
Vưu Lị Lị dường như cũng không cảm thấy những lời này có vấn đề gì, cô ta căm giận nhìn Ôn Niệm Niệm: “Tôi biết, cô vẫn luôn khinh thường chúng tôi, khinh thường tiểu thư Khả Nhi.”
“Cô muốn tôi coi trọng vậy cô có bản lĩnh khiến tôi coi trọng sao.”
Vưu Lily đột nhiên không nói lên lời, không biết trả lời