Ngày hôm sau, Ôn Niệm Niệm bị gọi vào văn phòng như cũ.`--``
Kỳ Bình đã tới, nhưng mà, trên mặt ông tựa như... bị bầm, cho nên đội mũ để che đi.
Không ít giáo viên đều quan tâm hỏi ông là chuyện gì, Kỳ Bình ấp úng, chỉ nói là đi đường bị ngã một cái.
Không lâu sau, Cung Thụ Tài cũng đi vào, Cung Thụ Tài còn thảm hại hơn, toàn bộ khóe mắt đều bầm tím cả, không nỡ nhìn thẳng.
“Thầy Cung thầy cũng bị ngã sao?”
Cung Thụ Tài ho nhẹ một tiếng, không tự nhiên lắm nói: “Hôm qua uống nhiều quá, lúc lên lầu, quá... quá tối, sao thầy Kỳ cũng...”
Sắc mặt Kỳ Bình trầm xuống, u ám liếc nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, cô đứng trước bàn, không hề né tránh, ánh mắt trong sáng vô tư, vàng thật không sợ lửa ――
“Các thầy tìm được chứng cứ rồi sao?”
Kỳ Bình lấy USB từ trong túi ra, nói: “Chứng cứ ở trong này, nhưng mà, nếu như bây giờ trò nói thật, chúng tôi có thể xử lý nhẹ nhàng với trò; còn nếu trò vẫn mạnh miệng, chúng tôi sẽ không khách khí.”
Giang Dữ đi vào văn phòng, nói thẳng: “Em rất muốn biết, thầy rốt cuộc muốn không khách khí như thế nào.”
Cung Thụ Tài nói: “Em học trò này sao lại tới nữa, trò và Ôn Niệm Niệm rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Em là ...”
Giang Dữ dừng một chút, nói hai chữ: “Anh trai.”
Nói xong cậu ta xoay người, nói với Ôn Niệm Niệm: “Chú Ôn và dì Diệp đã đang trên đường, lập tức sẽ đến trường học, bảo tôi ở đây xem trước, cậu không cần lo lắng.”
Ôn Niệm Niệm nói: “Không sao, tôi không lo lắng.”
Các giáo viên cũng không ngờ, Giang Dữ chưa bao giờ thích lo chuyện bao đồng, lại cắn không buông chuyện này, nhưng mà Giang gia và Ôn gia có giao tình, cậu ta và Ôn Niệm Niệm cũng quen biết từ nhỏ, cho nên họ cũng không nghĩ nhiều.
Ôn Niệm Niệm nhìn về phía Kỳ Bình, nói: “Em không gian lận, cho dù các thầy lấy ra ‘chứng cứ’ gì, em cũng sẽ không thừa nhận những chuyện bản thân không làm.”
Kỳ Bình và Cung Thụ Tài liếc nhìn nhau, cắm USB vào máy tính, mở ra video giám sát ghi hình ngày hôm thi đó.
Tất cả giáo viên đều vây quanh trước màn hình máy tính, không ít bạn học ghé vào bên cửa sổ chỗ giáo vụ, ló đầu vào bên trong quan sát.
Chỉ có hai người Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ không thò lại gần.
Ôn Niệm Niệm đương nhiên biết lúc thi bản thân mình làm gì, cho nên căn bản không cần xem; còn Giang Dữ tin tưởng cô vô điều kiện, cũng không cần xem video.
Ôn Niệm Niệm trong video, chỉ tốn thời gian không đến nửa tiếng, là làm xong toàn bộ đề thi.
Thời gian còn lại, cô hoặc là gục xuống mặt bàn ngủ, hoặc là chán muốn chết xoay xoay cây bút......
Video rất nhanh chiếu xong, chủ nhiệm lớp nói với Kỳ bình: “Thầy Kỳ, video rất rõ ràng, trò Ôn Niệm Niệm không gian lận.”
Kỳ Bình tua video lại, lại chiếu một lần, hơn nữa còn phóng to màn hình, nói: “Toàn bộ quá trình làm bài, không hề nháp, thậm chí cũng không suy nghĩ gì, đặt bút liền bắt đầu làm bài, các vị đều là người làm công tác giáo dục có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, tôi thử hỏi một câu, tình hình như vậy, bình thường sao?”
Các giáo viên đồng thời trầm mặc.
Đích thực... Không bình thường lắm.
Không, phải nói là, vô cùng không bình thường.
Kỳ Bình nâng cằm nhìn về phía Ôn Niệm Niệm: “Trò còn có lời gì để nói.”
“Em vẫn là câu nói đó.” Ôn Niệm Niệm mặt không cảm xúc nói: “Chuyện em không làm, em sẽ không thừa nhận.”
Cung Thụ Tài nhịn không được trách cứ nói: “Sự việc đã rất rõ ràng! Chắc chắn là trò đã dùng thiết bị công nghệ cao gì đó, ví như tai nghe nhét trong tai, để cho người khác ở bên ngoài đọc đáp án cho trò, nếu không trò không có khả năng giải ra bài thi nhanh như vậy!”
Chỉ nghe “bịch” một tiếng vang lớn, ly nước trên bàn bỗng nhiên bị Giang Dữ lấy ném xuống mặt đất, rơi vỡ tan.
Các giáo viên đều sợ ngây người, khó tin nhìn về phía Giang Dữ.
Đến Ôn Niệm Niệm cũng không dự đoán được Giang Dữ lại đột nhiên tức giận, bị dọa một phen.
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng đó trước giờ luôn lạnh lùng, không dễ cáu, mà lại tức giận đến mức ném vỡ ly.
“Giang, trò Giang Dữ, em làm gì!”
Giang Dữ vẫn duy trì dáng vẻ xa cách bình tĩnh, bình tĩnh nói: “Thật ngại quá, trượt tay.”
Tất cả các giáo đều biết, cậu ta đương nhiên không phải trượt tay, cậu ta chính là tức giận đến mức đập vỡ ý.
“Tất cả mọi buộc tội, đều nên căn cứ vào chứng cứ, không phải là suy lý.”
Giang Dữ nhìn Ôn Niệm Niệm: “Đi thôi, gần như có thể chuẩn bị mời luật sư đi theo trình tự pháp luật.”
Ôn Niệm Niệm gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Những học sinh vây xem không ngờ tới sự việc vậy mà lại phát triển đến mức này, Ôn Niệm Niệm lại thật sự chuẩn bị muốn cùng hai vị bên phía ban tổ chức thưa kiện, cô lấy đâu ra tự tin?
Chẳng lẽ, thật sự oan uổng?
Cung Thụ Tài thấy thái độ hai người kiên quyết như thế, trong lòng không hiểu sao cũng có chút sợ, vội vàng gọi Ôn Niệm Niệm lại: “Thật ra, còn có một biện pháp, vì đề phòng rò rỉ đề thi, đề thi vòng hai đã chuẩn bị đề ab, độ khó các đề tương đương, lần này thi chọn sử dụng đề a, nếu trò đã nói trò không gian lận, nói vậy đề b đối với trò mà nói, cũng là dễ như trở bàn tay rồi.”
Ôn Niệm Niệm xoay người, liếc nhìn Cung Thụ Tài một cái.
Cung Thụ Tài tràn đầy tự tin nói: “Kiểm tra tại đây, tất cả các giáo viên đều nhìn thấy, nếu trò có thể làm đúng ba đề của đề thi b, à không, làm đúng hai đề, thầy sẽ coi như trò không gian lận! Để em tham gia trận chung kết!”
Ôn Niệm Niệm lãnh đạm nói: “Cho dù em cự tuyệt, em cũng có thể tham gia trận chung kết, chỉ cần toà án cho em phán quyết công bằng, đồng thời, các thầy bôi nhọ em, cũng sẽ chịu nghiêm trị.”
Chủ nhiệm lớp khẽ nói với Ôn Niệm Niệm: “Thưa kiện không phải chuyện ngày một ngày hai, năm ba đang đến rồi, trò Niệm Niệm, em phải suy nghĩ cho kỹ...”
Ôn Niệm Niệm đương nhiên cũng biết, theo trình tự pháp lý, chắc chắn là có một khoảng thời gian dài chờ đợi, cô quay đầu lại nhìn nhìn các bạn học ghé vào bên cửa sổ xem náo nhiệt, lại nhìn nhìn Giang Dữ.
Giang Dữ nói: “Dù cậu lựa chọn thế nào, tôi cũng ủng hộ vô điều kiện.”
Ôn Niệm Niệm tất nhiên cũng có suy tính của chính mình, nếu theo pháp luật, mặc dù cuối cùng pháp luật phán quyết cô thắng kiện, nhưng các bạn học xung quanh sẽ thật sự tin tưởng cô sao?
Văn Yến nói rất đúng, họ hoài nghi cô, chỉ là bởi vì cô còn chưa đủ mạnh, cô có thể khiến họ không còn lời nào để nói.
Ôn Niệm Niệm suy nghĩ một lát, nói: “Có thể kiểm tra ngay tại đây, nhưng em cũng có yêu cầu.”
“Trò nói.”
“Nếu chứng minh được em không gian lận, các thầy phải công khai xin lỗi em.”
Cung Thụ Tài và Kỳ Bình liếc nhìn nhau, hai người đã nắm chắc thành tích trước đây của Ôn Niệm Niệm, tuyệt đối không thể dựa vào bản thân mình giải ra loại loại đề thi khó như này, cho nên họ đồng ý cái rụp.
Văn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại bốn người chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo vụ, cùng với Cung Thụ Tài Kỳ Bình, đồng thời cũng có một máy dv camera, đặt ở trước mặt Ôn Niệm Niệm, ghi hình ngay tại hiện trường, lưu lại chứng cứ.
Cuộc thi này hấp dẫn đại bộ phận các bạn học sinh trong khóa, họ chen chúc, tụ tập ở bên ngoài văn phòng, chờ xem kết quả.
Ôn Khả Nhi cũng trong số đó, duỗi dài cổ thò đầu muốn nhìn vào bên trong.
Lúc sắp đi, Giang Dữ ấn ấn bả vai của Ôn Niệm Niệm,