Sau khi sự cố gian lận được giải quyết, Kỳ Bình và Cung Thụ Tài bị ban tổ chức cuộc thi Glory Cup sa thải, ngoài ra, sau khi bản ghi âm của ông cũng bị tuồn, ngay lập tức thu hút sự chú ý trong ngành giáo dục.
Đặc biệt là bộ lý luận chủ nghĩa tinh anh kia của Kỳ Bình, bị rất nhiều nhân sĩ trong ngành giáo dục phê bình nghiêm khắc, mà sự kiện buộc tội Ôn Niệm Niệm gian lận lần này, cũng để lại một vết nhơ trong hồ sơ và sự tín nhiệm của ông từ nay về sau, không thể có chỗ đứng trong ngành giáo dục.
Trong lòng Ôn Niệm Niệm thật ra có chút nghi hoặc.
Cô xoắn xuýt hồi lâu, gửi một tin nhắn cho Văn Yến: “Vết thương trên mặt hai người kia, là cậu làm sao?”
Văn Yến trả lời cô một chữ: “Ừ.”
Biết ngay, hai người sao có thể cùng lúc bị thương trên mặt, loại chuyện này Quý Trì không làm được, Giang Dữ càng không làm được. Chỉ có Văn Yến......
Văn Yến nhìn thấy trên WeChat vẫn luôn hiển thị “Đối phương đang nhập......”, nhưng vẫn chưa có nội dung truyền tới.
Văn Yến nghĩ nghĩ, trả lời: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng ông đây không thích nghe giáo huấn.”
Cửa sổ thủy tinh bị sương mù mờ mịt bao phủ, trận tuyết đầu mùa năm nay chắc là sẽ nhanh tới.
Văn Yến ngồi ở trên thảm, bên cạnh để mấy chai bia xiêu vẹo, còn có quyển sách luyện đề chưa viết xong.
Lầu đối diện cho thuê truyền đến tiếng la mắng của phụ nữ, phòng bên cạnh tiếng dầu bắn ra tung tóe trong nồi đồ ăn.
“Ding dong”, di động lần thứ hai vang lên.
Ôn Niệm Niệm: “Làm tốt lắm, cảm ơn cậu.”
Khóe miệng cậu ta mấp máy, nhặt lên cuốn luyện tập trên bàn một lần nữa, nhặt chiếc bút đen trên mặt đất lên.
Chỉ kiên trì được năm phút đồng hồ, suy nghĩ của cậu ta lại bay xa, mỗi một chữ trên vở, đều giống như đang khiêu vũ.
Thấy rằng cậu ta có tính di truyền của bệnh thần kinh, bác sĩ đưa ra kết luận ――
Không thích hợp học tập trong thời gian dài.
*
Mấy kỳ thi của lớp sau cuộc thi Glory Cup, thành tích của Ôn Khả Nhi xuống dốc không phanh, từ top 10 của lớp trước đây, đến mấy lần kiểu tra nắm rõ cuối cùng, trực tiếp trượt thẳng xuống thứ hạng phía sau 200.
Thành tích bị thụt lùi, khiến sức mạnh chống đỡ Ôn Khả Nhi ỷ vào bị bong ra, cô giống như một cái xác không hồn, mỗi ngày đều không xốc nổi tinh thần, chuyển biến liên tục xấu đi như vậy, lại làm thứ hạng của cô trượt xuống phía sau vài trăm bậc, thế cho nên có thể thi đậu cao trung Đức Tân hay không, đều đã trở thành vấn đề.
Và sự việc càng đáng sợ hơn đã xảy ra, thành tích kỳ thi cuối kỳ cuối cùng đã có, Ôn Khả Nhi cầm bài thi rớt của mình, đi lên sân thượng.
Ôn Niệm Niệm vốn đi đang ở phòng học đọc sách, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, rất nhiều bạn học chạy nhanh đến báo cho nhau, nói có người đứng ở trên sân thượng, hình như là muốn tự sát.
Các bạn học chen chúc chạy ra, đi vào dưới khu giảng đường, ngẩng đầu nhìn lên tầng sân thượng cao nhất.
Ôn Niệm Niệm và Quý Trì cũng đi ra theo, ngước mắt trông thấy cô gái đứng ở trên sân thượng, lại là Ôn Khả Nhi!
Cô mặc một bộ váy trắng đắt tiền mà Diệp Tân Ý mua cho cô, ngồi ở trên lan can sân thượng, u buồn nhìn xuống dưới.
“Trời ơi, là Ôn Khả Nhi!”
“Ngồi ở trên đó quá nguy hiểm!”
“Cậu ta muốn làm gì! Tự sát sao?”
“A a a a, nguy hiểm quá, mau xuống dưới đi!”
“Thật ra... Tớ cược một trăm tệ cậu ta căn bản sẽ không nhảy.”
……
Đội bảo vệ của trường lập tức hành động, chạy lên sân thượng, chủ nhiệm lớp cũng nhanh chóng chạy lên, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Tân Ý.
Diệp Tân Ý rất nhanh đã tới trường học, một đám người khuyên can mãi, cũng chưa thể khuyên cô từ trên lầu đi xuống, Diệp Tân Ý gấp đến độ không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.
“Khả Nhi, con mau xuống đi, đừng làm việc ngốc!”
“Mẹ ơi, con vô dụng, thi rớt làm mẹ mất mặt, con... con không muốn sống nữa, huhuhu.”
“Khả Nhi, con nói linh tinh gì vậy, mẹ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ như vậy!”
……
Khuyên bảo một hồi, không có chút hiệu quả, Ôn Khả Nhi gần như quyết tâm muốn chết.
Bạn thân của Ôn Khả Nhi - Kiều Na đề nghị: “Thật ra... Khả Nhi vẫn luôn rất khâm phục bạn Giang Dữ, nếu bạn Giang Dữ đi lên khuyên nhủ cậu ấy, nói không chừng sẽ có ích.”
Chủ nhiệm lớp và giáo vụ chủ nhiệm gấp đến đỏ mắt lập tức bảo người đi tìm, tìm được Giang Dữ trong phòng học.
Giang Dữ đang chăm chú tính toán một đề toán, một đám người người vây quanh cậu ta, bảo cậu ta đi khuyên nhủ Ôn Khả Nhi.
Giang Dữ nâng lên đôi mắt thờ ơ, không tập trung nói hai chữ: “Không đi.”
Lúc trước Ôn Niệm Niệm bị vu oan gian lận, cậu ta hiên ngang lẫm liệt như thế ra mặt giúp Ôn Niệm Niệm, nhưng đến lượt Ôn Khả Nhi, bất luận các thầy cô khuyên như thế nào, thái độ của cậu ta đều rất lãnh đạm, nói không đi là không đi.
“Trò Giang Dữ, mạng người là quan trọng.”
Giang Dữ thờ ơ nói: “Có liên quan gì đến em đâu, em không quen biết cậu ta.”
“Nhưng lúc trước em giúp đỡ trò Ôn Niệm Niệm như vậy, em ấy... Tốt xấu gì cũng là em gái của Ôn Niệm Niệm mà.” Chủ nhiệm lớp cũng gấp đến độ nói không lựa lời: “Em cứ coi như nể mặt em ấy là em gái của Ôn Niệm Niệm.”
Giang Dữ lại nói: “Lại không phải là con ruột.”
Mọi người không còn lời gì để nói.
Chuyện này cứ ồn ào đến khi đội cứu hỏa tới, cuối cùng chọn cách cưỡng chế, kéo Ôn Khả Nhi từ trên sân thượng xuống dưới.
Các bạn học xem cũng mệt mỏi, ngáp dài giải tán.
Ngay từ đầu còn có chút căng thẳng, bây giờ xem ra, cô căn bản là sẽ không nhảy, chẳng qua hù dọa người khác chút thôi.
Hết nói nổi.
Ôn Khả Nhi được “Giải cứu” khóc lớn một trận, nói bản thân mình vô dụng, thi rớt, làm mẹ thất vọng rồi.
Diệp Tân Ý cũng là một người phụ nữ mềm lòng, lau nước mắt nói không sao, mẹ không thất vọng, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt.
Một trò khôi hài, hoang đường kết thúc.
Khoảng thời gian đó, trạng thái tinh thần của Ôn Khả Nhi vô cùng không tốt, mỗi ngày trên mặt đều có quầng thâm mắt, tiều tụy không thôi, cả người trở nên vô cùng mẫn cảm, hơn nữa thường xuyên dễ nổi quạu.
Sau đó, bởi vì vào bữa sáng người giúp việc quên bỏ đường vào sữa bò cho cô, cô nổi quạu trách cứ người giúp việc, nói người giúp việc căn bản không xem cô là tiểu thư Ôn gia, thậm chí nổi xung còn muốn động thủ đánh người.
Rồi sau đó lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì thế Diệp Tân Ý đã đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra cho thấy, cô mắc phải bệnh trầm cảm giai đoạn đầu.
Sau khi biết được chính mình mắc bệnh trầm cảm, Ôn Khả Nhi ngược lại lại bình tĩnh.
Diệp Tân Ý và Ôn Đình Hiên lại tương đối lo lắng, buổi tối vào lúc ăn cơm, Diệp Tân Ý tận tình khuyên bảo Ôn Khả Nhi: “Khả Nhi, hiện tại việc con phải làm chính là nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, thành tích không phải là chuyện quan trọng nhất, bố mẹ con đem con giao cho chúng ta, nếu con xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao ăn nói với họ đây.”
“Không sai.” Ôn Đình Hiên nói: “Chú ý giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất.”
Ôn Khả Nhi nghe vậy, lập tức phản bác nói: “Bố mẹ, con chính là con của bố mẹ, con không có bố mẹ nào khác.”
“Đúng, con là con của chúng ta, nhưng...”
Nhưng rốt cuộc không phải là con ruột, mà là nhận nuôi, cho dù đổi tên thành Ôn Khả Nhi, nhưng vĩnh viễn không thay đổi được việc cô còn có một cái tên khác ―― Chúc Lị Cầm.
Ôn Đình Hiên còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Tân Ý kéo ông, không để ông nói thêm gì nữa, vốn dĩ cảm xúc Ôn Khả Nhi cảm xúc