Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Ôn Niệm Niệm bèn đi tới trường học, cô mua một túi bánh bao sốt tương ở một cửa hàng bánh bao rất nổi tiếng trên con đường phía sau trường.
Miệng cô ngậm bánh bao, nhàn nhã đi hướng về phía cổng sau của trường.
Lúc này, một cậu trai cao ráo gầy gầy đi đến bên cô, đi song song với cô.
Ôn Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái.
Da cậu ta rất trắng, chiếc cằm nhọn nhọn, mang một cặp kính gọng đen dày cộm, mặc đồng phục hai màu xanh trắng, đeo cặp sách cỡ trung, nhìn là biết ngay dáng vẻ của một học sinh giỏi.
Tên nhóc này… Chính là người hôm trước chính mắt trông thấy quá trình giải đề của cô, lại còn ở trước mặt các bạn học khoác lác — cán bộ lớp đeo kính Quý Trì.
Quý Trì đỡ đỡ mắt kính, đánh giá cô một ý tứ sâu xa, lộ ra biểu cảm không hề đơn giản —
“Bạn học Ôn Niệm Niệm, không biết cậu còn thiếu đồ trang sức ở chân không? Nếu không ngại thì tớ có thể….”
Ôn Niệm Niệm suýt nữa thì nghẹn bánh bao, không ngờ rằng một cán bộ thường ngày được coi là “thành thật” nhất từ trước tới giờ, sẽ chạy tung tăng tới ôm chân cô. (ý là làm chân sai vặt, nịnh bợ)
“......Không quá cần thiết đâu.”
Cán bộ Quý Trì không để ý xua xua tay, nói: “Tớ nghĩ là cậu cần đó, từ hôm nay trở đi, hãy để tớ làm đồ trang sức của cậu, tớ nhất định sẽ tận lực làm tốt bổn phận của mình, giúp cậu trở thành nữ thần.”
Khoé miệng của Ôn Niệm Niệm khẽ mở ra, nhìn thấy biểu cảm chân thành của cán bộ, thật sự có chút không đành lòng.
IQ của cán bộ Quý Trì không cao, nhưng mà vô cùng cố gắng hơn bất cứ ai, ngày nào mở mắt ra cũng học học học nữa học mãi!
Mặc dù nỗ lực như vậy, nhưng thành tích học tập của cậu ta cũng chẳng tốt hơn, có thể thật sự là….. Tài năng có hạn.
Cũng chính vì cậu ta đặt toàn bộ sinh lực vào việc học, siêng năng quá mức, nên trên cơ bản không có tiếng nói chung với các bạn nam cùng lớp, bị liệt vào trong danh sách “quái ca”.
Niệm Niệm nghĩ tới quá khứ của chính mình, lúc vẫn còn chưa trở thành Ôn Niệm Niệm trước kia, cô đã từng vì IQ vượt trội mà không thể hoà nhập với những người xung quanh, bị cô lập và xa lánh, không có bạn bè.
Về sau cho dù là thi đậu trường danh tiếng thế giới, nhưng hầu hết thời gian, là cô đi lẻ loi một mình, lặng lẽ chịu đựng cảm giác cô độc mà sự trưởng thành quá nhanh mang lại.
Quá khứ của đại tiểu thư Ôn Niệm Niệm mặc dù cũng không được ưa thích, nhưng tốt xấu gì cũng có vài người bạn, nhưng cậu cán bộ này đến một người bạn cũng không có.
Ôn Niệm Niệm hiểu được tâm tư của cậu cán bộ, cậu ta cũng muốn tìm được một người giống mình.
"Cán bộ, cậu muốn làm bạn với tớ à."
Mặt Quý Trì đỏ lên, lập tức làm cao vỗ vỗ ngực nói: "Lỗ Tấn tiên sinh nói rất hay, mãnh thú luôn cô độc, dê bò mới kết bè kết hội."
"Ồ!"
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, tiếp tục đi thẳng.
Rất nhanh, Quý Trì đuổi theo, nói một cách ranh mãnh: "Tớ nói tớ là bò dê, hehe."
Ôn Niệm Niệm đưa cho cậu ta cái bánh bao tương thịt trong tay mình, nói: :"Có thể làm bạn, nhưng mà không được nói làm đồ trang sức cho chân tớ nữa, tớ vác theo cậu thì đi không nổi."
Quý Trì vô cùng cảm động, lấy cái bánh bao cho hết vào miệng rồi nuốt luôn.
"Ahhh! Nóng quá! Nóng nóng nóng!"
Ôn Niệm Niệm cười phá lên: "Ai bảo cậu nuốt nhanh như vậy chứ."
Quý Trì thở ra một làn khói nóng với mùi tỏi tây, vui vẻ nói: "Tớ vì muốn bày tỏ thành ý mà, à, đúng rồi, nghe nói cậu đã gia nhập câu lạc bộ thiên tài của lão Vương rồi."
Thầy toán họ Vương, là một người đàn ông trung niên đầu hói điển hình, kiểu tóc Địa Trung Hải tương đối rực rỡ, vì thế bình thường học sinh thích gọi thầy là "lão Vương" "lão Vương".
"Ừ, vào rồi."
"Trùng hợp quá, tớ cũng vào rồi."
Điều này nằm ngoài dự liệu của Ôn Niệm Niệm: "Không phải lão Vương nói là, muốn thu hút những thiên tài của trường gia nhập sao, tất nhiên, không có ý khác."
Quý Trì không để ý chút nào, giải thích: "Tớ ôm chân lão Vương cầu xin 3 ngày trời đó, mới đồng ý cho tớ vào! Chủ yếu là khi các cậu thảo luận vấn đề, tớ phụ trách ngồi bên cạnh ghi chép lại, hoặc thông báo các cậu đi họp."
Ôn Niệm Niệm hỏi Quý Trì: "Ăn cho căng bụng, rồi muốn đi làm mấy việc vặt này sao?"
Quý Trì ngại ngùng gãi gãi đầu: "Mẹ tớ bảo, để tớ tiếp xúc với những bạn học thông minh như các cậu, tớ cũng sẽ trở nên thông minh."
"Vậy sao?"
Chưa nghe nói thông minh còn có thể lây nhiễm bao giờ.
Cô luôn luôn tin rằng, con đường học tập gian nan khó khăn nhất, nhất định phải tự mình hoàn thành.
Nhưng bất luận thế nào, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình.
Đã tới thì an tâm ở lại.
Ở cổng trường, một chiếc Bentley màu đen dừng bên đường, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Một thiếu niên mặc sơ mi trắng sạch sẽ bước xuống xe.
Khoảnh khắc cậu ta xuất hiện, ánh nắng chiếu lên ngũ quan anh tuấn của cậu ta. Ôn Niệm Niệm thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở gấp của đám nữ sinh xung quanh.
Da thiếu niên đó rất trắng, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt nâu sâu tuyệt đẹp dường như được lấp đầy bởi những ngôi sao, dưới ánh nắng buổi sớm, cả người đẹp như thể đang phát sáng.
Một tay để trong túi quần, đi về phía tiệm bánh kem cạnh cổng trường.
Niệm Niệm đương nhiên biết cậu ta.
Cậu ta tên Giang Dữ, cũng chính là người con trai mà chính chủ Ôn Niệm Niệm yêu thầm trong một thời gian dài.
Nhìn thấy mặt cậu ta, Niệm Niệm cuối cùng cũng hiểu được, tại sao một cô gái sống nội tâm như vậy, lại si mê cậu ta tới vậy, thậm chí còn rất lì lợm bướng bỉnh.
Dm… Đẹp trai tới mức có chút phạm quy rồi!
Quý Trì thấy Ôn Niệm Niệm cứ nhìn chằm chằm cậu ta, lẩm bẩm: "Thế nào, không quen sao? Cậu ta là người con trai cậu yêu nhất trên đời đó, cậu đã tỏ tình với cậu ta 34 lần rồi, bị từ chối 28 lần, có 5 lần trực tiếp bị làm lơ, còn 1 lần là đuổi theo xe của cậu ta cả nửa đường, vô cùng mất mặt."
Ôn Niệm Niệm: ……
Cảm ơn, không muốn ôn lại lịch sử đen tối chút nào.
"Điều thứ 6 trong 《Bảo điểm tình yêu》, người đàn ông xấu sẽ thích người con gái tốt, một người con trai gia thế tốt, thành tích tốt, mọi mặt đều ưu tú như Giang Dữ, thông thường sẽ bị thu hút bởi những cô gái hư, cậu có muốn thử thay đổi không."
Ôn Niệm Niệm im lặng liếc cậu ta một cái.
Hello, cái tên cán bộ trừ việc học ra thì cái gì cũng không biết này, cậu cả ngày rốt cuộc đang học cái gì vậy.
"Lẽ nào cậu cảm thấy tớ còn chưa đủ hư hỏng sao?"
Hành vi theo đuổi Giang Dữ của chính chủ Ôn Niệm Niệm, lấy những quy tắc ứng xử của tất cả các cô gái ngoan làm chuẩn, đều được