Sau khi ăn trưa xong, Niệm Niệm tới phòng nghiên cứu và thảo luận, mở ra cuốn sách tiếng Anh.
Học tiến sĩ ở Harvard nhiều năm như vậy, tiếng Anh hoàn toàn không khó với cô, nhưng mà cũng phải quen với từ ngữ ngữ pháp tiếng Anh ở cấp 2, để tránh lúc thi khiến giáo viên tiếng Anh khiếp sợ.
Cô thờ ơ quay quay bút, xem kiến thức ngữ pháp một lúc, sự uể oải chán chường của buổi chiều trỗi dậy, Niệm Niệm ngáp dài một cái.
Đúng vào lúc này, Ôn Khả Nhi lặng lẽ bước vào phòng hội thảo từ cửa sau, ở đằng sau Niệm Niệm dừng chân một lát.
Nhìn thấy cô đang ngủ gà ngủ gật, khóe miệng cô ta bật ra một nụ cười không dễ nhận ra.
"Chị ơi."
Cô ta nghịch ngợm nhảy qua, hai tay chống lên cạnh bàn của Ôn Niệm Niệm, ra vẻ ngây thơ cười nói: "Buổi trưa chị không về nhà nghỉ ngơi sao?"
"Ừ, lão Vương bảo sau giờ ăn học sinh trong câu lạc bộ tới phòng hội thảo tập hợp, làm quen với nhau."
Ôn Niệm Niệm vốn dĩ không có ác ý với Ôn Khả Nhi, nhưng có những lúc cô ta cố ý tỏ ra ngây thơ, cùng với nụ cười giả tạo chuyên nghiệp trên mặt lúc đó, thật sự khiến cô không tiêu hóa nổi.
Ôn Niệm Niệm của trước đây không thể phân biệt được nụ cười của cô ta, là thật lòng hay là giả dối, vì vậy luôn bị cô ta gài.
Niệm Niệm của hiện tại, sẽ không mắc lỗi vặt như vậy đâu.
Ôn Niệm Niệm đẩy tay cô ta ra khỏi bàn.
Ôn Khả Nhi đi lên hàng trước, dựa vào ghế hàng trước, nói với Ôn Niệm Niệm: "Chị à, thật sự rất ngưỡng mộ chị, có thể gia nhập câu lạc bộ của thầy Vương, mặc dù con người lão Vương ấy, ây,.... chị hiểu mà."
Ôn Niệm Niệm liếc Ôn Khả Nhi, nói: "Chị không hiểu, em muốn nói gì."
Ôn Khả Nhi nhướng mày: "Có thể chị không biết, tất cả các giáo viên đều không mấy thích lão Vương."
Cái này là thật, nhân duyên của thầy Vương ở trường, thật sự là không tốt mấy.
Có nhiều lúc, Ôn Niệm Niệm đi ngang qua cửa văn phòng, nhìn thấy rất nhiều các giáo viên tập trung ở một chỗ thảo luận vấn đề, chỉ có lão Vương ngồi một mình lẻ loi ở một góc, đeo cặp kính dày cộm, im lặng đọc sách.
"Nghe nói thầy rất khó gần." Ôn Khả Nhi chỉ vào đầu cô ta: "Ở đây, hình như có chút vấn đề, không biết giao thiệp với người khác."
Ôn Niệm Niệm không để ý nhún vai: "Nhưng lão Vương lên lớp giảng rất hay."
Làm một giáo viên, thầy không cần hiểu sâu về mối quan hệ giữa các cá nhân, chỉ cần trên lớp thầy giảng bài hay là được rồi.
Lão Vương mặc dù hói đầu còn có chút dầu, nhưng không thể phủ nhận, thầy giảng bài thật sự rất hay, có rất nhiều bài tập toán phức tạp, qua cách giảng giải sâu sắc của thầy, đều trở nên đơn giản.
Quan trọng hơn nữa là, tư duy của thầy chưa bao giờ chỉ giới hạn trong sách giáo khoa, mà sẽ cố gắng tìm tòi các phương pháp mới.
Ôn Niệm Niệm hiểu được sự cô độc của lão Vương.
Có nhiều lúc, bị cô lập không phải vì ngốc nghếch mà là vì quá giỏi.
Ôn Khả Nhi tiếp tục nói: "Dù sao, là chị em với nhau, em chỉ là có lòng tốt nhắc nhở chị, lão Vương thành lập câu lạc bộ thiên tài gì đó, có vẻ không đánh tin cậy lắm, em nghe nói, tất cả các giáo viên trong văn phòng đều phản đối, cảm thấy đang lãng phí thời gian."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, thiên tài trên thế giới này vốn dĩ là của quý hiếm có, trường chúng ta lại càng ít. Dù sao cũng rất lãng phí thời gian, thật sự chị…"
Cô ta liếc cuốn sách trống không của Ôn Niệm Niệm, cười nói: "Em cũng có có lòng tốt, kiến thức cơ bản của chị cũng không tốt lắm, bây giờ đã là năm ba rồi, càng cần phải dồn thời gian cho việc học, chứ không phải lãng phí thời gian vào câu lạc bộ không có ý nghĩa gì này."
Niệm Niệm biết Ôn Khả Nhi ở trong lòng luôn xem thường cô, nhưng mà có thể hiểu được, thành tích của Ôn Niệm Niệm thật vốn dĩ rất tệ, lần nào thi cũng đều đứng cuối lớp, bị xem thường là điều bình thường.
Cô im lặng gấp sách lại, nói với Ôn Khả Nhi: "Cảm ơn em đã nhắc nhở, nhưng mà câu lạc bộ cũng chỉ là chơi chơi mà thôi, chị sẽ không tốn quá nhiều thời gian vào nó."
Ôn Khả Nhi thấy Ôn Niệm Niệm vẫn chưa thay đổi chủ ý, cuối cùng cũng ra một đòn sát thủ, thấp giọng nói với cô: "Em nghe nói, những người lão Vương tìm kiếm, toàn là những đứa kì kì quái quái."
"Những đứa kì quái?"
"Vâng!"
Ôn Khả Nhi gật đầu chắc nịch, nói: "Đều là một số "quái ca" đầu óc có vấn đề, vì thế em nghe bạn học nói, nhóm này, còn gọi là câu là nhóm phi nhân loại."
Ôn Niệm Niệm phá lên cười.
Ôn Khả Nhi thấy Ôn Niệm Niệm không dao động, không khỏi do dự trong lòng, Ôn Niệm Niệm trong quá khứ hoàn toàn không có đầu óc, trong hầu hết các trường hợp, đều bị cô ta dắt mũi đi rồi, sao bây giờ lại….
Cô ta vội vàng bổ sung: "Chị à, em khuyên chị tuyệt đối đừng lãng phí thời gian nữa, những đứa tham gia vào câu lạc bộ này, thật sự đều không tốt đẹp gì."
Mới nói xong câu này một giây, một cậu trai cao gầy bước vào phòng hội thảo.
Da cậu ta lành lạnh và trắng nõn, đôi mắt màu cà phê nhạt giống như một cánh đồng tuyết mênh mông.
Giang Dữ.
Đột nhiên thấy Giang Dữ, tim Ôn Khả Nhi bỗng đập mạnh một cái, chân tay luống cuống từ chỗ ngồi đứng lên, lắp ba lắp bắp hỏi: "Giang, bạn học Giang Dữ, sao cậu…. Lại tới đây?"
Ôn Niệm Niệm biết Ôn Khả Nhi luôn yêu thầm Giang Dữ.
Cả cái trường cấp hai Đức Tân này, những người ái mộ Giang Dữ gộp vào có thể vây kín hai vòng sân thể dục.
Ôn Khả Nhi bị cậu ta thu hút, cũng chẳng có gì lạ.
Giang Dữ để túi đeo chéo xuống, nét mặt nhìn có vẻ không vui, nói thẳng ----
"Tôi là tổ trưởng của câu lạc bộ "Không phải là thứ tốt đẹp gì" cậu vừa nói."
Ôn Khả Nhi: ……
"Không phải, cái đó,... tớ không có ý đó…" Mặt cô ta đỏ ửng lên, lắp bắp giải thích: "Tớ có thể giải thích…"
Giang Dữ lạnh lùng nói: "Chúng tôi phải họp rồi, mời cậu đi cho."
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ôn Khả Nhi, Ôn Niệm Niệm suýt nữa thì cười tới lật người.
Đây là lần đầu tiên Ôn Khả Nhi ở trước mặt người mình thích lật xe*.
*Là lộ rõ bản chất.
*
Cái gọi là câu lạc bộ này, tổng cộng cũng chỉ có 4 người.
Tính tình lạnh lùng Giang Dữ, không nói gì mấy, đầu ngón tay trắng nõn thon dài xoay vòng vòng chiếc bút.
Ôn Niệm Niệm ngáp một cái, thấy rõ trên mặt trưng ra sự uể oải của buổi chiều.
Vẫn còn một bạn nữ, gầy gầy nhỏ nhắn, để tóc mái bằng, đeo mắt kính lớn gọng đen, cả mắt kính dường như cũng chiếm ⅓ khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Cô đang chăm chú…. Gặm một bắp ngô nếp thơm ngào ngạt, bộ dáng ngây ngốc.
Tiếp theo chính là cán bộ Quý Trì, Quý Trì căng thẳng xoa xoa tay, cố gắng muốn nói gì đó để làm giảm không khí ngại ngùng ---
"Hôm nay thời tiết đẹp ghê nhỉ?"
"Hay là, chúng mình tự giới thiệu bản thân đi."
"Tớ tên Quý Trì, haha, hahahaha."
……
Không ai đáp lời cậu ta, không khí lạnh đến độ sắp nổ tung luôn.
Ôn Niệm Niệm không thể nhìn nổi nữa, nhỏ giọng nói với cậu ta: "Im miệng."
Quý Trì cuối cùng cũng không nói nữa, không khí lại một lần nữa rơi vào sự im lặng và ngượng ngùng, chỉ có âm thanh ăn bắp ngô chóp chép của bạn nữ mái chỏm.
Ở ngoài phòng hội thảo, đã có không ít học sinh vây xem, ló đầu nhìn vào phòng hội thảo quan sát, trong đó có vẻ mặt bất bình căm giận của Ôn Khả Nhi.
Niệm Niệm không biết lời Ôn Khả Nhi nói lúc nãy, có phải là cô ta tự bịa đặt ra không, nhưng rõ ràng, từ trong ánh mắt của học sinh bên ngoài cửa, rõ ràng có thể đọc ra một vài hàm ý sâu xa.
Đối với bọn họ mà nói, những học sinh ngồi trong phòng hội thảo, chung quy là không thể hòa hợp với bọn họ, là "quái ca" trong mắt bọn họ.
Giang Dữ thì khỏi cần bàn tới, vốn dĩ chẳng để ý tới ai, vô cùng cao ngạo lạnh