Bà nội Ôn Niệm Niệm tên là Thư Giác; là thục nữ xuất thân danh gia vọng tộc. Bà cũng là chủ tịch tập đoàn Ôn thị đương nhiệm, những quyết sách trọng đại của tập đoàn đều phải qua tay bà.
Bây giờ bà đã ngoài 70 tuổi, nhưng nhìn tinh thần vẫn khoẻ mạnh như trước, bà mặc một bộ sườn xám xanh lục đậm với áo choàng khoác ngoài, trang trọng và tinh tế, mái tóc hoa râm được búi tỉ mỉ tinh tế bằng búi tóc tinh xảo.
Từ cách ăn mặc trang điểm có thể nhìn được ra, là một bà lão rất tích cực cũng rất tinh tế.
Ôn Niệm Niệm bước xuống cầu thang, chào hỏi bà nội.
Bà nội hiền lành gật đầu, bảo cô ngồi xuống.
So với cách trang điểm thường ngày của Ôn Niệm Niệm, Ôn Khả Nhi lại long trọng hơn rất nhiều.
Cô ta mặc một bộ váy dài thắt lưng cao, mái tóc đen buông xuống ngang vai, đuôi tóc còn dùng máy uốn thành những lọn xoăn, hơi hơi vểnh lên.
Cô ta ngồi bên cạnh Diệp Tân Ý, nói chuyện với bà ngoại rất nhiệt tình, báo cáo thành tích của mình trong cuộc thi cuối kỳ học kỳ trước, cũng chia sẻ tin vui cô ta đã tham gia và giành giải Á quân trong cuộc thi toán học, cuối cùng cũng không quên ân cần hỏi han, dặn bà mặc nhiều quần áo ấm.
Lễ nghĩa chu toàn.
Mặc dù bà nội hiền từ, cũng dặn dò cô ta đừng để bị cảm lạnh, nhưng chung quy vẫn duy trì sự xa cách một cách lịch sự, không thân thiết như bà cháu gia đình bình thường.
Ôn Niệm Niệm cũng lễ phép hỏi thăm bà, bà nội gật gật đầu, nói: “Bà thấy Niệm Niệm đã thay đổi khác trước rồi.”
Ôn Niệm Niệm nhìn bà nội một cái, bà cũng đang nhìn cô, lộ ra ý tứ tìm hiểu nghiên cứu.
Trong lòng cô chột dạ, quả quyết quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt bà nữa.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, liếc mắt một cái có thể nhìn ra tim cô không đúng với nó.
Nhưng mà bà nội hẳn là cũng sẽ không nghĩ theo hướng của những câu chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm kia đâu, cùng lắm sẽ cảm thấy cô và quá khứ quá khác nhau mà thôi.
Ôn Niệm Niệm bình tĩnh trở lại, nói chuyện vài câu với bà nội.
So với thái độ thờ ơ đối đãi với Ôn Khả Nhi, khi bà nội và Ôn Niệm Niệm nói chuyện, tỏ ra hòa nhã hơn rất nhiều.
Nói cho cùng, Ôn Niệm Niệm mới là cháu gái ruột của bà.
Ôn Khả Nhi là một cô gái không cam lòng bị xem nhẹ, cô ta vội vàng mỉm cười nói với bà nội: "Bà nội, dạo này con vẫn luôn tập piano, hôm qua giáo viên piano còn khen con tiến bộ rất nhiều nữa."
Bà nội trải qua bao phong ba, gặp vô số người, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra tâm tư mà Ôn Khả Nhi muốn biểu hiện, bà ung dung thản nhiên nói: “Ừ, vậy cũng không thể tự kiêu, phải tiếp tục cố gắng.”
Ôn Khả Nhi dừng lại một chút, thông thường trong trường hợp này, lẽ nào không phải là bảo cô đi đánh một bài cho cả nhà nghe sao?
Bà nội dường như không cư xử theo lẽ thường.
Ôn Khả Nhi lại nhẫn nại thêm mấy phút, thấy bà nội thật sự không có ý bảo cô ta chơi piano, cô ta xấu hổ ho nhẹ một cái, nói: “Bà nội, bà thật vất vả tới đây, con mới học được một khúc nhạc mới, muốn đàn cho bà nghe.”
Khóe miệng bà nội khẽ nâng lên, là bậc trưởng bối, bà tất nhiên sẽ không đả kích tính tích cực của vãn bối, chậm rãi nói: “Vậy con đi đàn một bài đi.“
Sau khi Ôn Khả Nhi nhận lệnh, lập tức hưng phấn xách vạt váy ngồi trước cây đàn piano màu trắng bên cạnh cửa sổ, ngón tay trắng nõn và ngắn đặt lên bàn phím, bắt đầu chơi đàn.
Cô ta đàn tấu là khúc nhập môn piano .
Trước khi Niệm Niệm xuyên không tới đây, từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu học piano, chứng chỉ cần có, giải thưởng cần có cô đều đã nhận được rồi, vì thế cô mới nghe đã có thể nghe ra, Ôn Khả Nhi hẳn là mới học chưa lâu, mặc dù không có làm sai, nhưng không được xem là tốt.
Ôn Niệm Niệm vừa nghe vừa đánh giá nét mặt của bà nội.
Bà nội khẽ chợp mắt, khoé miệng hơi nâng lên, lộ ra một ý cười cao thâm khó đoán.
Sau khi Ôn Khả Nhi đàn xong, đứng dậy, xách vạt váy, cúi người nhẹ nhàng chào bà nội và bố mẹ.
“Bà nội, bà cảm thấy Khả Nhi đàn thế nào ạ?”
Bà nội hòa nhã dễ gần mỉm cười, nói: “Con đã muốn bà đánh giá, vậy thì bà thấy sao nói vậy, có thể nghe ra, con vừa mới nhập môn, nhưng mà dục tốc bất đạt, đặc biệt là piano, đây là nghệ thuật, là hưởng thụ, nên cần phải thong dong một chút. Tất nhiên, nỗ lực của con là xứng đáng được ghi nhận.”
Lời nói của bà nội thật ôn hoà, nhưng ý tứ… Lại rất sắc sảo.
Nói cô ta có tính thực dụng , quá mức nóng lòng cầu thành, ngược lại đàn không hay.
Nghe được bà nội nói như vậy, sắc mặt Ôn Khả Nhi trầm xuống, khó khăn duy trì ý cười trên mặt, nhưng nụ cười đã rất miễn cưỡng rồi.
Diệp Tân Ý báo cáo với bà nội tình hình học tập của hai chị em, Ôn Khả Nhi lập tức nói bản thân lúc trước đã tham gia cuộc thi toán học, còn giành được Á quân toàn quốc, bây giờ cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi vật lý Glory Cup, chuẩn bị hướng đến chức vô địch quốc gia.
“Bà vẫn nói câu kia, trưởng thành vẫn nên bước từng bước, đừng có nóng lòng cầu thành.”
Ôn Khả Nhi bị chặn lại, nén một bụng khó chịu.
Bà nội nhìn về phía Ôn Niệm Niệm luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh im lặng, nói: “Gần đây Niệm Niệm lại khá vững vàng đó.”
Mẹ Diệp Tân Ý vuốt mái tóc dịu dàng của Ôn Niệm Niệm, nói: “Đúng vậy, Niệm Niệm đã trưởng thành nhiều rồi, gần đây cũng không làm con và bố nó quá nhọc lòng.”
Ôn Khả Nhi cắn cắn môi dưới, mỉa mai nhìn Ôn Niệm Niệm một cái, nói: “Hình như chị học đàn từ nhỏ, gần đây không nghe thấy chị luyện đàn, hôm nay bà vất vả tới đây, chị cũng đàn một bài đi, em cũng muốn học hỏi từ chị!”
Ôn Niệm Niệm đương nhiên biết, lúc này Ôn Khả Nhi kéo cô ra, hoàn toàn là muốn làm cô xấu mặt.
Ai mà không biết Ôn đại tiểu thư mặc dù đã học đàn, nhưng không biết làm sao đầu óc ngu dốt, căn bản không học được, đến khuông nhạc cũng nhìn không hiểu.
Ôn Khả Nhi không lấy lòng được bà nội, ngược lại bị giáo huấn một bài, trong lòng bất bình phẫn uất, cho nên muốn kéo Ôn Niệm Niệm làm đệm lưng, không đến nỗi quá thảm hại.
Diệp Tân Ý lo lắng nói: “Niệm Niệm chơi piano… không được tốt lắm, chỉ sợ sẽ làm mọi người chê cười thôi.”
“Không sao đâu mẹ.” Ôn Khả Nhi cười nói: “Ở đây cũng không có người ngoài, bà nội cũng sẽ không chê cười chị đâu.”
Diệp Tân Ý quay đầu nhìn Ôn Niệm Niệm, hỏi: “Niệm Niệm, con….”
Ôn Niệm Niệm không quan trọng nhún nhún vai, nói: ”Được thôi.”
Cô cũng không phải là học sinh khoa học tự nhiên như định kiến của mọi người, ngoài làm thực nghiệm trong phòng thí nghiệm ra cái gì cũng không biết.
Cô từ nhỏ đã học nghệ, mười hạng mục đều giỏi, có thể mặc lễ phục tham gia và chơi piano trong các bữa tiệc tối và các buổi hoà nhạc ở Harvard, lại có thể đến công viên dưới chân cầu vượt kéo đàn nhị thổi kèn Xô-na cùng ông bà già.
Sang hèn cùng thưởng thức. (Ý muốn nói loại nhạc cụ nào cũng