Buổi tối tan học, Quý Trì mời Ôn Niệm Niệm đi ăn đồ xiên, đồng thời khoa trương về hành động cao thượng vì yêu mà âm thầm chịu đựng của cô.
Ôn Niệm Niệm cũng không để ý cậu ta nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt cậu ta một lúc lâu, nhìn tới mức Quý Trì có chút sợ hãi, sờ lên mặt mình ngại ngùng hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”
Ôn Niệm Niệm tháo chiếc kính cận gọng đen của cậu ta xuống, rồi chỉnh cổ áo của cậu ta, cười nói: “Cậu rất đẹp trai đó.”
Quý Trì ôm ngực lùi về sau, đề phòng hỏi: “Cậu muốn làm gì!”
Ôn Niệm Niệm cười nói: “Thật ra nếu cậu chịu chỉnh đốn một chút, so với Giang Dữ cũng không kém chút nào.”
Quý Trì xuýt nữa thì nghẹn: “Cậu đang đùa cái gì vậy.“
Cô đánh giá Quý Trì, tên nhóc này chính là thường ngày ăn mặc có chút quê mùa, thật ra ngũ quan cũng khá chuẩn, đường nét cũng rất rõ ràng, nhìn gần, cũng vô cùng anh tuấn.
“Cán bộ, đây là thời đại nhan trị và chính nghĩa, cậu muốn làm quen càng nhiều bạn, hãy dành nhiều tâm tư hơn chỉnh đốn chính mình.”
Với nhan sắc này của cậu ta, chỉ cần chịu khó chăm chút một chút, thật sự không kém Giang Dữ chút nào.
Quý Trì hơi mở miệng, lại ngậm vào, một lúc lâu, vô cùng ấm ức kìm nén một câu: “Một người đàn ông có nội hàm như tớ, mà cậu lại chỉ nhìn vào mặt của tớ?”
Ôn Niệm Niệm không nói lên lời.
Cậu thắng rồi.
Sau khi cô và Quý Trì tạm biệt nhau, xách theo một túi đồ xiên đi về nhà.
Rẽ vào một cái hẻm nhỏ, bên trong giống như có côn đồ đang đánh nhau, tay đấm chân đá xen lẫn với những lời chửi thề mắng cha mắng mẹ.
Ôn Niệm Niệm buông đồ xiên xuống, nhìn về phía con hẻm nhỏ —
Ở góc tường ẩm ướt, tên nhóc bị đánh vặn vẹo giống như con cá trạch, lăn lộn trong vũng nước ướt rượt, áo khoác mặc trên người bị nhuộm đen.
Trên mặt cậu ta dính bùn, có cọng cỏ, cũng có máu… không nhìn rõ được dung mạo, mái tóc ngắn gọn gàng qua mắt, đôi mắt khép hờ đen nhánh như đêm, khóe mắt hơi nhọn, cười độc ác.
Bị đánh thành ra thế này, vẫn còn có thể cười được.
Trong lòng Ôn Niệm Niệm có chút sợ hãi, quay người rời đi.
“Văn Yến! Mẹ nó xương mày cũng cứng lắm!”
Trong lòng Ôn Niệm Niệm bỗng run rẩy, bước chân dừng lại!
Văn Yến, cái tên này…..
Tim cô bị hai chữ này đâm một nhát.
Quay đầu lại, nhìn thấy mấy tên kia đang ra tay tàn nhẫn, không chừng sẽ có mạng người.
Ôn Niệm Niệm không nghĩ được nhiều, lấy điện thoại ra, run rẩy gọi 110, rồi hết về phía đám người kia: "Dừng tay, tôi đã báo...báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ lập tức tới.”
Cho dù ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng của cô vẫn run rẩy không thể kiểm soát được.
Mấy tên côn đồ tóc vàng quay đầu lại nhìn cô, đều cười ồ lên, hoàn toàn không bị cô uy hiếp, ngược lại một phát kéo cô tới.
“Ở đâu ra một điều nha đầu thích lo chuyện bao đồng.“
“Văn Yến, mẹ nó chứ mày đào hoa quá đó, đi đến đâu cũng có gái mê.”
Ôn Niệm Niệm trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn mạnh mẽ và bình tĩnh, tách khỏi người đàn ông đó, liều mạng lui về sau, lùi vào sát tường.
“Báo cảnh sát con mẹ mày ấy.”
“Thích lo bao đồng, cho mày bài học!”
Ôn Niệm Niệm run run rẩy rẩy nhặt cục đá trên đất, nện vào cái tên đang đi về phía cô.
Sau khi học xong, cô từng thường cùng bạn bè đi chơi xạ kích, vô cùng chính xác, ném vào chính giữa trán của hắn, rách ra một lỗ chảy máu.
“Con mẹ mày!”
Lần này xem như hoàn toàn chọc giận đám người này, có mấy tên côn đồ bước lên phía trước, tóm lấy cô, kéo cô lại.
“Đừng chạm vào tôi!" Ôn Niệm Niệm bị mất giọng, lùi vào bờ tường, không còn đường lui, cô lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu.
Vào lúc này, cái tên đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhào tới, dùng thân mình che chắn cả người, che chở cô dưới thân mình.
“Mày nhiều kịch quá nhỉ Văn Yến, cút ra cho ông!”
Thiếu niên che chở cô thật chặt, tứ chi giống như giác mút, gắt gao dán lên cạnh người cô, bất luận những tên kia dùng sức thế nào, cũng không thể kéo cậu ta ra.
“Đệch! Ăn đấm thế vẫn chưa đủ hả!”
“Đánh nó!”
Bọn chúng tay đấm chân đá một trận vào lưng Văn Yến.
Cậu ta nặng nhọc hừ một tiếng, hơi thở gấp gáp phả vào mặt cô, vừa ướt vừa nóng.
Ôn Niệm Niệm mở to mắt nhìn cậu ta, trên mặt cậu ta dính đầy vết máu đen và bùn, trên trán cũng có một vết máu, từ bên trái trán nghiêng sang chỗ xương lông mày, nhìn qua rất hung ác và dọa người.
Vết máu tươi đỏ thẫm chảy từ sống mũi xuống, tí tách, tí tách…. rơi xuống hai giọt, rơi lên làn da trắng nõn của Ôn Niệm Niệm.
Cô gắt gao cắn môi dưới.
Nhưng thiếu niên kia vẫn đang cười, máu tươi chảy đầm đìa bên má trái, Có một lúm đồng tiền sáng ngời, rất không đàng hoàng
“Hi.”
Cậu ta mỉm cười, giọng nói kìm nén nói với cô: “Đã lâu không gặp.“
*
Đám người kia có lẽ đánh tới mệt rồi, hoặc là sợ Ôn Niệm Niệm thật sự đã báo cảnh sát, cuối cùng cũng dừng lại, hùng hùng hổ hổ nói—-
“Tên tiểu tử này, lì đòn lắm!
“Đi thôi đi thôi! Mẹ nó.”
“Đừng để ông đi đụng phải lần nữa!“
Văn Yến nghiêng đầu, khóe miệng kéo ra một nụ cười xấu xa, khiêu khích bọn kia nói: “Bye, lần sau gặp.”
Khoé mắt Ôn Niệm Niệm thấm đẫm những vệt nước mắt, tóm chặt lấy cổ áo của cậu ta.
Văn Yến vẫn còn muốn nói, lại bị cô hung hăng trừng mắt, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Cô xem như đã nhìn ra, cái tên này chỉ cần mở miệng là thiệt thân.
Mấy tên côn đồ mỗi người đạp Văn Yến một nhát, rồi hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Văn Yến lật người lại, nặng nề nằm ngửa lên mặt đất, nhìn lên bầu trời đêm xanh thẫm, nhổ một bãi nước miếng có máu.
“Mẹ kiếp.”
Ôn Niệm Niệm ngồi dậy, ôm đầu gối ngồi dựa vào góc tường.
Chiếc váy xanh nhạt trên người cô đã bị vấy bẩn hoàn toàn bởi bùn và máu tới nỗi không nhìn ra màu gì, khuôn mặt trắng nõn cũng dơ dáy giống như ăn mày.
Cả đời này cũng chưa từng thảm hại như vậy.
Văn Yến bò đến bên cạnh cô, đưa tay muốn lau giúp cô viết máu, Ôn Niệm Niệm quay mặt đi, tránh khỏi đôi tay dơ dáy của cậu ta.
Cậu ta lại cười, đôi mắt đào hoa cong cong , giống như phát sáng nhấp nháy nhấp nháy, cực kỳ lôi cuốn.
Mặc dù khuôn mặt dơ dáy, nhưng nhìn ra được, làn da anh ta vô cùng trắng, ngũ quan cực kỳ đẹp.
Một cậu con trai có nhan sắc yêu nghiệt giống con gái.
Cậu ta chống đầu gối ngồi xuống bên cạnh cô, trực tiếp kéo quần áo lên lau vết máu trên mặt, nhân tiện đưa tay ra lau vết máu dính vào trán cô, lẩm bẩm nói—-
“Lo chuyện bao đồng.“
Vết máu trên mặt cô bị cậu ta lau tùm lum, dính cả nước mắt, trét khắp mặt.
Văn Yến tự cười một mình, cười giống như một kẻ điên.
Ôn Niệm Niệm cau mày nhìn cậu ta, cảm thấy thần kinh của cậu ta hình như…. Không bình thường.
Người bình thường bị đánh thành hình dạng này, còn cười được nữa sao! Đau muốn chết đi….
Ôn Niệm Niệm dùng tay áo lau lau mặt, đứng dậy vội vã rời đi.
Nếu như không phải nể tình nguyên chủ từ nhỏ đã quen biết cậu ta, cô sẽ không quay lại, rõ ràng không giúp được cậu ta, lại còn tự gây rắc rối cho mình.
Nhưng cô… Lại cứ làm như vậy.
Trong lòng nguyên chủ Ôn Niệm Niệm dường như đối với Văn Yến có tình cảm rất sâu.
Lúc còn nhỏ ôn Niệm Niệm bởi vì IQ thấp mà bị bạn học xa lánh bắt nạt, có những lúc thi rớt, sẽ một mình trốn dưới hàng rào lau nước mắt, có đôi khi, bắt gặp Văn Yến ôm tay đi ngang qua hàng rào.
Nhìn thấy nhiều rồi, hai người thường xuyên qua lại thì quen biết nhau.
Nhưng mà những hồi ức này, ở trong lòng Ôn Niệm Niệm của hiện tại, chỉ để lại một cái bóng, suy cho cùng tất cả ký ức , đều thuộc về nguyên chủ.
Trên đường trở về, Văn Yến đều đi phía sau cô, đội chiếc mũ lạnh liền với áo khoác lên đầu, che phủ hết mặt và cổ cậu ta, cũng che luôn đi vết máu trên mặt cậu ta.
Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn cậu ta một cái, hai tay cậu ta đút túi quần, khắp mặt đều là máu.
Cậu ta đẹp trai nhiều hơn so với hồi còn nhỏ.
“Cậu đi đến bệnh viện khám đi." Cô không đành lòng mà nói.
“Không đi, vết thương nhỏ.”
Văn Yến dựa vào cột đèn đường, lấy ra chiếc bật lửa, cứ bật lên rồi dập tắt lần này qua lần khác.
Ánh đèn Neon tỏa sáng xung quanh, nhưng đáy mắt của chàng thiếu niên lại nặng nề đen như mực, không chút ánh sáng, toàn thân tỏa ra một luồng… Hơi thở không bình thường.
Ôn Niệm Niệm thấy cậu ta không muốn đi bệnh viện, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Vậy cậu không cần đi theo tôi nữa.”
Văn Yến nhìn chằm chằm vào cô, khẩu trang gần như che hết một nửa gương mặt cô, nhưng những đường nét trên khuôn mặt ngoan ngoãn lại có thể nhìn thấy lờ mờ, đôi mắt cô rất đẹp, trong suốt và thanh khiết, giống như ánh sáng mặt trời khúc xạ trong vịnh nước, nhưng mà…. Lại lộ ra một vẻ tĩnh lặng.
Quần áo của cô cũng rất đẹp, Văn Yến biết hàng, nhìn được ra bộ váy trắng này cùng với đôi giày da màu đen kia rất có giá trị.
Trên dưới toàn thân cô gái này lộ ra một vẻ kiêu kỳ mạnh mẽ, so với tiểu nha đầu đáng thương kia trong quá khứ,