Không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là từ lúc người phụ nữ vừa mở cửa rời đi, con búp bê được đặt trong hộp trang điểm trong suốt bỗng nhiên cử động.
Tròng mắt màu xanh xám trong veo chớp chớp dạo một vòng, cái đầu cúi xuống cũng chậm rãi ngẩng lên, tay nhỏ khoanh trước ngực cũng động đậy.
Sau đó, một tiếng "roẹt" vang lên.
Hộp trong suốt tản ra, túi bóng bị lực xé mở, con búp bê rơi trên mặt đất.
Gương mặt búp bê trực tiếp chạm lên mặt đất lạnh lẽo.
Con búp bê trên mặt đất giãy giụa vài cái, bò dậy, ổn định lại cơ thể, lảo đảo đi về phía trước.
Táo nhỏ trong rổ vẫn mắc trên cổ tay của nó, hoa oải hương màu tím rơi đầy trên mặt đất, xen lẫn trong túi bóng và hộp trong suốt.
Con búp bê dường như cũng không để ý đến những thứ đó.
Bước chân của nó không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo, vấp ngã rồi lại bò dậy, cũng không biết mất bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng đi đến trước cánh cửa khép hờ.
Nó giơ tay đẩy cánh cửa nhưng cánh cửa đồ sộ không nhúc nhích.
Nó lại đặt cả cơ thể của mình lên cánh cửa để đẩy nhưng vẫn không có dấu hiệu xê dịch nào.
Đôi mắt lam cứng đờ của nó xoay chuyển, thấy khe hở của hai cánh cửa. Là một khe hở nhỏ, vừa đủ cho một con chuột lớn lách mình qua, có lẽ...
Nó không có ý định mở cửa nữa mà đổi thành lách mình qua khe hở.
Vị trí nhỏ hẹp làm rơi mũ của nó, làm rơi hoa trang trí trên váy áo của nó, nhưng cuối cùng nó vẫn thuận lợi đi ra.
Nó đi đến cầu thang lên xuống ở giữa lầu.
Nó ngẩng đầu nhìn lại, nút di chuyển thang máy quá cao, nó không có cách nào chạm đến; nó lại chuyển về hướng bên cạnh, mỗi một bậc cầu thang bộ đều cao gấp 2-3 lần cơ thể của nó...
Một lúc thật lâu sau đó.
Con búp bê di chuyển, nó đi đến trước cầu thang bộ, bắt đầu di chuyển xuống bên dưới.
Nhảy xuống bậc thang thứ nhất, nhảy xuống bậc thang thứ hai.
Đến khi nhảy đến bậc thang thứ 3, khớp xương cứng đờ không thể chống đỡ cho cơ thể của nó nữa, nó lăn từ trên bậc thang xuống tận sàn nhà bên dưới mới dừng lại.
Lại là một lúc lâu nữa.
"Cạch" một cái, con búp bê ngã trên mặt đất nâng tay lên...
***
Vừa trở về từ văn phòng, Tuế Văn bị náo nhiệt trong phòng học làm kinh ngạc.
Ánh mắt hắn dừng ở nơi bắt đầu của sự kiện này, phân tích tình hình một cách đơn giản, bước chân, không đi về vị trí của mình mà trực tiếp đi về phía sau Đổng Thâm, bình tĩnh bẻ tay Đổng Thâm, nhẹ nhàng tách người ra khỏi Trần Hề Hề, cũng tránh đi thầy giáo đang tiến đến gần muốn ngăn cản, mang Đổng Thâm đ ến hành lang phòng học. Vì tránh ảnh hưởng đến các bạn học sinh khác, hắn còn trực tiếp đưa người vào cuối hành lang của tầng 1.
Hắn nói với Đổng Thâm: "Bình tĩnh đã, ba mẹ cậu đều không có việc gì."
Hai người đi một đường thẳng tắp, âm thanh ồn ào hoảng loạn của những người khác giống như cách một tầng kính thủy tinh mờ, vẫn có thể nghe thấy nhưng đã không đến mức bị ảnh hưởng nữa.
Tức giận rút đi chỉ còn lại lo lắng.
Âu lo thúc đẩy Đổng Thâm nắm lấy tay Tuế Văn, nói với Tuế Văn: "Tuế Văn, vừa rồi cảnh sát gọi mọi người ra ngoài, bọn họ đã nói gì với cậu? Tình huống của bố mẹ tôi sao rồi? Cậu nói cho tôi biết đi!"
Bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt lấy cổ tay hắn, nơi tiếp xúc nổi lên một tầng ẩm ướt trên da, người trước mắt nhìn chằm chằm vào mình, Tuế Văn có thể thấy được sự khẩn trương của đối phương.
Hắn suy nghĩ, giơ tay vỗ vỗ lên bả vai của Đổng Thâm, nói lại tình huống vừa rồi cho đối phương, cuối cùng còn an ủi: "Không có việc gì đâu, lúc tôi trở về, ba cậu đã đưa mẹ cậu về nhà rồi."
Đổng Thâm thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.
Tuế Văn nhân cơ hội hỏi: "Nhìn mẹ cậu hôm nay cũng không được ổn lắm, bình thường mẹ cậu cũng như thế à?"
Đổng Thâm phủ định hoàn toàn: "Bình thường mẹ tôi không như thế đâu. Bình thường bà ấy..."
Hai chữ "bình thường" dạo quanh một vòng trong miệng cậu ta rồi lại bị nuốt trở về.
Nếu bình thường là bình thường, vậy chẳng phải hiện tại không bình thường sao?
Đổng Thâm chọn lấy một vài từ ngữ: "Bình thường bà ấy rất dịu dàng."
Tuế Văn: "Nói cách khác, hôm nay bà ấy mới trở nên như vậy?"
Đổng Thâm: "Đúng thế, sáng nay tôi cũng thấy sợ."
Tuế Văn: "Trước khi bà ấy trở nên kì lạ như thế có gặp phải đồ vật linh tinh gì không?"
Đổng Thâm cau chặt chân mày. Lúc này, cậu ta không trực tiếp trả lời mà hỏi lại Tuế Văn: "Vấn đề của cậu cũng lạ thật, cuối cùng thì cậu muốn hỏi cái gì? Cậu cảm thấy mẹ tôi có vấn đề gì?"
Khi nói chuyện hai người cũng không để ý, trong lúc bọn họ nói chuyện thì có một bóng nho nhỏ cuối cùng cũng hoàn thành việc leo mấy bậc cầu thang khó khăn để đến được nơi này.
Vì tránh làm ảnh hưởng đến các bạn học khác, trong lúc hai người nói chuyện cũng đồng thời di chuyển, hiện tại đang đi đến cầu thang bên cạnh để lên lầu.
Khi bóng đen nho nhỏ cố gắng leo được hết bậc thang cuối cùng, nó đã nhìn thấy giày của Đổng Thâm.
Giày chơi bóng quen thuộc khiến nó vô cùng kích động, bó bỗng nhiên nhào về phía trước, nhào lên trên giày chơi bóng, cũng tóm thật chặt ống quần của Đổng Thâm!
Nó kích động đến nỗi muốn lên tiếng, thế nhưng hai cái môi dính chặt vào nhau khiến nó không cách nào hé môi ra được, không có đầu lưỡi, không có khoang miệng thì đừng mong nói chuyện được, cho nên một âm thanh nho nhỏ cũng không thể phát ra.
Đổng Thâm đang nói chuyện cùng Tuế Văn bỗng nhiên cảm thấy trên chân nằng nặng.
Cậu ta cúi đầu theo bản năng, nhìn thấy một con búp bê bỗng nhiên ghé vào chân hắn, trong ánh mắt của cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu lam không cảm tình nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Đổng Thâm thình lình bị dọa, lập tức kêu gào thảm thiết: "A... đây là thứ gì!"
Cậu ta đá chân, muốn đá văng cái con búp bê đang bám chặt lên mình ra ngoài.
Nhưng con búp bê lại tóm chặt ống quần cậu ta, làm cách nào cũng không đá văng được!
Đổng Thâm vốn dĩ chỉ bị hơi giật mình thôi lúc này lại bị hoảng sợ không nhẹ, cả người run bần bật, khom lưng tóm lấy con búp bê đang treo trên người mình ra ném đi thật xa.
Con búp bê bị ném đi, ngã oạch trên đất, nảy lên hai cái rồi không nhúc nhích nữa.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Tuế Văn đứng ở một bên còn chưa kịp làm gì thì việc đã thành ra như vậy.
Chẳng lẽ?
Hắn cẩn thận nhìn về phía con búp bê nhưng không thấy