Chủ nhiệm lớp đi vào trong phòng học ban 3 cao tam.
Cô có hơi mệt mỏi, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói vừa rồi của thầy hiệu trưởng cùng chủ nhiệm đạo đức.
Hiệu trưởng ngồi trên ghế khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giống như cần một liều thuốc trợ tim và an thần có hiệu quả nhanh chóng để sớm chấm dứt biểu hiện mệt mỏi hiện tại.
Lời nói của ông ta đầy thấm thía: "Tiểu Cao à, gần đây có phải trường học chúng ta đã xảy ra quá nhiều việc rồi không?"
Cô Cao: "..." Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Giọng nói của Hiệu trưởng yếu ớt: "Tôi cho rằng trường học của chúng ta không nên phát sinh thêm vụ việc nào nữa, cô nói có phải không?"
Cô Cao còn có thể nói gì, tất nhiên cô không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra nữa...
Cho nên cô dùng vẻ mặt ấm áp vô cùng, cầm lấy phấn viết lên bảng đen, gõ hai lần thước lên bàn màu xám, đang muốn bắt đầu giảng bài lại bất chợt thấy một tiếng loảng xoảng vang lên, có người từ chỗ ngồi ngã xuống mặt đất.
Cả lớp khiếp sợ.
Đổng Thâm chật vật bò dậy từ mặt đất, không biết vì lý do gì mà cả người run rẩy, một câu nói cũng phải mất rất nhiều thời gian mới trọn vẹn: "Không, ngại quá, ngồi không vững."
Vẻ mặt cô Cao lại càng dịu dàng hơn: "Không sao đâu, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Đổng Thâm ngồi xuống.
Trong lúc ngồi xuống, cậu ta nhanh chóng cúi đầu nhắn vài chữ trong nhóm vừa thành lập.
Đổng Thâm: "Tôi đã nói mà! Làm sao cái con búp bê này lại tự nhiên leo lên trên chân tôi!! Tuế Văn còn nói búp bê cử động vẫn là bình thường!!!"
Trần Hề Hề: "Búp bê cử động được là chuyện bình thường, nhưng búp bê lại hành động giống hệt con người thì lại không bình thường."
Tuế Văn cũng nhịn không được nói hai câu: "Hiện giờ cũng chưa thể chứng minh là con búp bê kia có vấn đề đúng không?"
Trần Hề Hề: "Tuế Văn, từ đầu đến cuối cậu đều phủ nhận con búp bê kia có vấn đề, cậu đây là nhất định đi theo chủ nghĩa duy vật hay chỉ là ngẫu nhiên nhận định thế?"
Tuế Văn có hơi dở khóc dở cười......
Vẻ mặt của hắn cùng với ánh sáng trên màn hình hấp dẫn sự chú ý của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm dời ánh mắt của mình từ Ipad sang di động của Tuế Văn.
Sau đó cậu phát hiện ra mình xem không hiểu.
Ánh mắt của cậu lập tức dừng lại, lộ ra vẻ không vui đối với mấy chữ lập lòe trên màn hình.
Vẻ mặt này tất nhiên rất quen thuộc với Tuế Văn.
Không đợi Thời Thiên Ẩm hỏi, hắn đã nói: "Chủ nghĩa duy vật đơn giản là vật chất của thế giới ban đầu..."
Thời Thiên Ẩm: "Theo lý thuyết là Hàng Vật Sư sáng tạo ra?"
Tuế Văn không có ý này, hắn giật mình: "Bị cậu nói như vậy bỗng nhiên tôi phát hiện ra còn có thể giải thích như thế, cậu khiến tôi cảm thấy Hàng Vật Sư cũng có cơ sở căn cứ khoa học..."
Hắn lại nói: "Nỗi sợ hãi ngẫu nhiên chính là sợ hãi con búp bê."
Thời Thiên Ẩm chắc chắn: "Ngươi không sợ à."
Tuế Văn đương nhiên không sợ nhưng Thời Thiên Ẩm nghiêm túc nói chuyện chính như vậy tất nhiên là tốt. Trên màn hình, đoạn chat vẫn đang tiếp tục, đầu của hắn và Thời Thiên Ẩm cũng ghé lại càng ngày càng gần...
Cuối cùng, nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Trần Hề Hề bỗng nhiên nói: "Làm thực nghiệm đi. Thực nghiệm kiểm nghiệm chân lý, chúng ta đặt nó vào một chỗ, nó chuyển động là có vấn đề, còn nếu không thì tạm thời không có vấn đề gì cả."
Tuế Văn: "Làm thực nghiệm thế nào?"
Trần Hề Hề không trả lời, nhưng ngay sau đó, trong diễn đàn lại thấy một tin tức hiện lên.
Phí Vũ được mời tham gia.
Lớp trưởng lớp chúng ta, họ Phí tên Vũ.
Phí Vũ được mời vào còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Trần Hề Hề tiếp tục: "Hôm nay tiết thứ 4 là tiết thể dục. Trong tiết này lớp trưởng sẽ thay chúng ta kéo hết các bạn trong lớp ra ngoài, đến lúc đó, trong này chính là một không gian hoàn toàn độc lập, chúng ta sẽ tránh ở hành lang để theo dõi..."
Phí Vũ: "???"
Lớp trưởng không thể tưởng tượng được, một lát sau cũng không thoát ra khỏi nhóm mà còn trả lời lại: "Vì sao lại muốn tôi làm như thế?"
Trần Hề Hề: "Lớp trưởng, cậu thấy tên nhóm trên WeChat không?
Phí Vũ: "Đương nhiên."
Trần Hề Hề: "Nhìn tên đoán nghĩa, chúng tôi gặp phải một sự kiện thần quái, tôi nhặt được một con búp bê có thể cử động, nó đang truy đuổi một người."
Đổng Thâm: "Chính là tôi......"
Trần Hề Hề: "Cho nên, lớp trưởng có muốn tham gia vào nhóm để có cơ hội tìm hiểu một sự kiện thần quái chưa chắc đã gặp được lần thứ hai trong đời không?"
Trong nhóm Wechat yên tĩnh thật lâu.
Trong sự yên tĩnh kéo dài đó, cuối cùng tin nhắn của Phí Vũ cũng xuất hiện.
Vị này thật ra không khuất phục trước lời nói của lớp phó học tập mà khuất phục trước lòng hiếu kì của bản thân.
Phí Vũ: "Tôi biết rồi......"
***
Trong lòng có tâm sự, thời gian luôn trôi đi vừa dài vừa nhanh.
Trong chớp mắt, tiết học thứ 4 của sáng nay đã đến, các bạn học sinh lục tục rời khỏi phòng học. Một phòng học trong phút trước vẫn còn đầy người giờ đây chỉ còn sách giáo khoa la liệt chất đầy bàn cùng với ghế ngồi lệch lạc.
Yên lặng kéo dài một lúc.
Ánh mặt trời cùng với gió giống như có mặt khắp nơi để giám sát, nhìn qua khắp phòng học lại cố tình không mang theo một tiếng động nhỏ.
Bỗng nhiên, trong căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng động nhỏ vụn, giống như có con chuột đang gặm nhấm một cái gì đó.
Từ trong ngăn kéo xuất hiện một mái tóc vàng kim; ngay sau đó là váy trắng; tiếp theo nữa là tay chân của con búp bê.
Con búp bê được Trần Hề Hề đặt trong ngăn kéo đang cố giãy giụa, bò được đến ven ngăn kéo, sau đó bò ra ngoài, rơi trên mặt đất.
"Bịch". Đam Mỹ Hài
Một tiếng vang trên mặt đất, cũng vang trong lòng mọi người.
Con búp bê ngã trên mặt đất tốn rất nhiều công sức mới có thể trở mình thành công.
Nó muốn đứng lên một lần nữa nhưng trước đó lại có một đôi, hai đôi... Năm đôi giày cùng xuất hiện trước mặt.
Năm người Tuế Văn tiến vào phòng học, vây quanh con búp bê, yên lặng nhìn nó.
Ngay sau đó, Tuế Văn cúi người nhặt con búp bê trên mặt đất lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người nó rồi đặt nó lên mặt bàn.
Vì thế mọi người chuyển từ đứng sang ngồi, năm người ngồi vây quanh con búp bê, cùng nó đối mặt với nhau.
Sau đó, Đổng Thâm dùng giọng đầy yếu ớt nói: "Tuế Văn..."
Phí Vũ: "Cậu là cháu của ông Từ."
Trần Hề Hề: "Cho nên cậu hỏi nó đi."
Tuế Văn cảm thấy gần đây