Tin nhắn Tuế Văn gửi trong thế giới game vang lên.
Đội nhỏ 5 người từ đó chia làm 2 đội.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm một đội, ba người Trần Hề Hề một đội.
Bọn họ phân công nhau hành động.
Lúc hồi sinh, Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm trực tiếp lao ra, còn ba người Trần Hề Hề nhằm về phía hắc kị sĩ.
Đổng Thâm gầm lên một tiếng, trực tiếp sử dụng chiêu mạnh nhất, khiến cho da trên cơ thể lập tức biến thành đá, ôm chặt lấy hắc kị sĩ!
Phí Vũ cùng Trần Hề Hề nắm lấy cơ hội, phối hợp với hành động của Đổng Thâm, cố định hắc kị sĩ ở một chỗ, dùng toàn bộ kĩ năng công kích ném vào người hắc kị sĩ.
Kĩ năng ánh sáng xuất hiện bao phủ hắc kị sĩ bên trong, che giấu hình ảnh của hắc kị sĩ.
Cùng lúc đó, Tuế Văn mở bản đồ ra, lao thẳng đến nơi có dã quái.
Đây là biện pháp đơn giản nhất bọn họ nghĩ ra khi chơi ở phó bản cuối.
Ba người giữ chân hắc kị sĩ vài phút sau khi hồi sinh, Tuế Văn đã tìm được nươi dã quái thăng cấp trong bản đồ, đồng thời liên lạc với nhóm người chơi đối diện.
Còn phương thức liên lạc lại càng đơn giản hơn, trực tiếp sử dụng Kênh Thế Giới là được.
Cho dù như vậy sẽ bại lộ mục đích của mình nhưng cẩn thận ngẫm lại là đủ biết...
Đối với hắc kỵ sĩ mà nói, từ lúc bọn họ chung một tổ đội với "Thật thật giả giả", bọn họ chính là kẻ địch, cho dù làm gì đi chăng nữa thì thân phận này cũng sẽ không thay đổi.
Cho nên hắc kị sĩ biết cũng được, không biết cũng tốt, căn bản sẽ không mang đến bất kì ấn tượng gì.
Một khi đã như vậy, tất nhiên là làm thế nào để tiết kiệm thời gian thì làm!
Lúc lao ra khi được tái sinh, Tuế Văn đã nhanh chóng tìm được một dã quái mình trâu đầu người ở gần đây nhất.
Địa hình trong phó bản thứ ba tương đối đơn giản, chỉ là một chiến trường hoang dã, khắp nơi bình thản, trừ bụi cỏ và ao hồ cũng không có bất kì chướng ngại dư thừa nào.
Hai bên đối mặt, hồng mao làm đầu tàu gương mẫu, vọt đến trước mặt đầu trâu, hung hăng khơi mào cuộc chiến, lực công kích mạnh nhất.
Người trâu giơ gậy gỗ thật cao, đầu gậy mang theo gió lớn hạ xuống, ngay lúc đó, một thanh trường đao bỗng nhiên xuất hiện dưới người trâu.
Trường đao vốn nên cứng rắn hiện giờ lại giống như một con rắn, cũng giống như một dải lụa, dùng tư thế vô cùng linh hoạt uyển chuyển lôi kéo gậy gỗ hướng xuống mặt đất.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện vết nứt.
Lan can mang theo cái khe của nó giữ chặt gậy của người trâu trong đó.
Sau đó, người trâu không kéo được gậy gỗ nữa, cũng không đứng thẳng người lên được, nó lập tức bỏ lại gậy gỗ, dần thẳng người lên.
Tuế Văn nắm chặt khe hở, lại lên tiếng trên Kênh Thế Giới.
【 thế giới 】【 Tuế Văn 】: Ân oán cá nhân, đội chúng tôi cần đối phó với hắc kị sĩ, bằng hữu đối diện căn chuẩn thời cơ, cùng nhau hành động.
Sau khi lên tiếng.
Trên Kênh Thế Giới.
【 thế giới 】【 liễu ám hoa minh 】:???
【 thế giới 】【 loạn mã hào 】:???
【 thế giới 】【 Bì Bì vui vẻ 】: Không muốn cùng ngươi hành động thì phải làm sao?
Không làm sao cả.
Đánh chết quái thú người trâu, cấp bậc và trang bị cũng tới tay.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm lập tức thay đổi sang một nơi khác, chạy về phía có dã thú.
***
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Ba tiếng súng vang lên, ba người đang vây quanh hắc kị sĩ bị đẩy ra một khoảng, vòng vây lập tức rời rạc, hắc kị sĩ mang theo Hứa Chân tái sinh đi về phía trước.
Sau một khoảng thời gian, trên giao diện của tổ đội, cấp bậc của Thời Thiên Ẩm đã lên bậc 5.
Mấy người nhìn kế hoạch bước đầu thành công, cũng không tiếp tục xông lên tìm chết mà nhanh chóng liên lạc với Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm: "Hắc kị sĩ thoát ra ngoài rồi, các cậu chú ý!"
Tuế Văn thoáng nhìn qua rồi nhắn lại: "Tôi kéo hắc kị sĩ về phía trung tâm bản đồ, chúng ta đến đó tập trung."
Trung tâm bản đồ là đường giao giới đối chiến của hai bên, chiến đấu ở đây sẽ đạt được chi viện nhanh nhất.
Mấy người nói chuyện xong cùng nhau chia ra để hành động.
Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm đi một đường về phía trước, hắn lại nhìn vào khung chat, trong lòng vừa động, gửi tin trong mục trò chuyện riêng cho Hứa Chân.
【 trò chuyện riêng 】【 Tuế Văn 】: Sau khi cô ngất xỉu, ba mẹ cô vẫn luôn canh giữ bên giường bệnh chờ cô tỉnh lại.
Tin này nhắn không lâu đã nhận được câu trả lời của Hứa Chân.
【 trò chuyện riêng 】【 Thật thật giả giả 】:Người bọn họ chờ không phải tôi.
Đây là có ý tứ gì?
Tuế Văn hơi kinh ngạc, đang muốn hỏi lại, phía trước bỗng nhiên xuất hiện hình dáng của hắc kị sĩ, nhân mã của hai bên trực tiếp chạm mặt!
Oan gia ngõ hẹp nơi hoang dã.
Không ai lãng phí thời gian, tất cả mọi người lập tức động thủ.
Hắc kỵ sĩ nâng một tay lên, súng lớn nhắm ngay vào Thời Thiên Ẩm có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhóm!
Thời Thiên Ẩm cũng ra tay cùng lúc.
Cậu trực tiếp ném luôn cái gậy gỗ về phía trước.
Gậy gỗ bị ném lên không trung, một tiếng gió rít đã cắm ngay vào trong nòng súng của hắc kị sĩ, nấp kín miệng súng chuẩn bị bắn!
Hắc kỵ sĩ: "......"
Tình huống có điểm lạ kì.
Hắc kỵ sĩ cũng thoáng sửng sốt.
Chính vào lúc này.
Tuế Văn rút thẻ bài con búp bê ra, hắn rót linh lực của mình vào trong thẻ bài, ánh sáng trên mặt thẻ bài chợt lóe, linh lực phác họa hình dạng con búp bê, Na Na cầm táo đỏ và hoa oải hương xuất hiện từ thẻ bài.
Na Na: "Chủ nhân...... Tìm ta?"
Tuế Văn không trả lời, khom lưng túm con búp bê ở dưới đất lên, ném về phía hắc kị sĩ, trong lòng cũng đồng thời mặc niệm một câu rất xin lỗi:
Chủ yếu là......Cái vị này chân ngắn lại còn nhỏ, chạy trốn thật sự quá chậm!
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Một tiếng "đùng" vang lên.
Hắc kị sĩ vẫy tay một cái, gậy gỗ làm tắc họng súng lập tức bị bắn tan thành vô vàn mảnh nhỏ như đốm sáng của đom đóm rồi biến mất vô tung.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn nắm lại, một thứ tinh xảo lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn nâng tay trái lên, họng súng tối om vững vàng chỉ vào hướng con búp bê đang bay đến.
Lúc này, cho dù là Tuế Văn hay Thời Thiên Ẩm đều không được đặt trong mắt hắn.
Hai mắt hắc kị sĩ hướng thẳng tắp lên bầu trời.
Bản năng khiến hắn hiểu rõ thứ đang bay đến là gì.
Đó là đồng loại của hắn.
Đó là đồng loại có thể khiến hắn bị thương...
Hắn bóp cò.
Ánh sáng cùng với bóng tối thoáng hiện trong họng súng!
Nhưng trước khi con rắn bạc kia giương nanh múa vuốt, trường đao lại chém tới từ bên cạnh.
Thời Thiên Ẩm chém một đao về phía hắc kị sĩ khiến hắn phải điều chỉnh lại cánh tay.
Đường đạn bị chệch xẹt xát qua Na Na.
Na Na rơi xuống trước người hắc kị sĩ.
Nó mở vòng tay của mình ra, nói chậm chạp: "Cùng Na Na... Cùng chơi với Na Na."
Ngay sau đó, sương mù cuồn cuộn không dứt trào ra từ người nó, bao vây hắc kị sĩ.
Sương mù dày đặc cuồn cuộn giằng co mấy chục giây.
Sau đó, sương mù tản ra, một con búp bê vẻ ngoài giống hắc kị sĩ nhưng nhỏ bé như Na Na xuất hiện tại chỗ.
Sau khi bị thu nhỏ, hắc kị sĩ sau chớp mắt sửng sốt đã quay đầu bỏ chạy.
Động tác của hắn rất nhanh nhưng Thời Thiên Ẩm còn nhanh hơn.
Cậu cúi người nhặt hắc kị sĩ lên, không công kích đối phương, chỉ mang người đến chiến trường trung tâm.
Tuế Văn cũng thu lại Na Na.
Hứa Chân vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát lộ vẻ mặt khẩn trương, cô gầm nhẹ: "Các người muốn làm gì đây? Thả anh ấy ra, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quay về với các người, nếu như các người dám thương tổn anh ấy, tôi sẽ khiến cho các người vĩnh viễn không ra được bên ngoài..."
Bước chân đi về phía trước của Tuế Văn dừng lại.
Ban đầu họ tiến vào đây là để cứu người. Nhưng hiện tại đối tượng được cứu lại quyết tâm không về.
Nói như vậy......
Trong Kênh Đội Ngũ, Tuế Văn lên tiếng, không chỉ nói với Hứa Chân mà cả những người khác cũng có thể nhìn thấy.
【 đội ngũ 】【 Tuế Văn 】:Hóa ra đúng là cách ra ngoài của chúng tôi ở trên người cô. Chỉ cần cô giải tán đội ngũ, chúng tôi có thể ra ngoài đúng không?
【 đội ngũ 】【 Thật thật giả giả 】: Thả anh ấy, tôi giải tán đội ngũ.
【 đội ngũ 】【 Tuế Văn 】: Có thể.
Đánh xong chữ này, Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm liếc mắt nhìn nhau, xác nhận ý tưởng của nhau.
Trong Vật Kị này có giấu mảnh nhỏ sức mạnh.
Đầu tiên đưa người khác ra đã, còn mảnh nhỏ sẽ quay lại lấy sau.
Thời Thiên Ẩm đưa hắc kị sĩ cho Hứa Chân.
Trong đội ngũ xuất hiện thêm một tin nhắn.
【 đội ngũ 】【 hắc kỵ sĩ 】: Chân Chân, đừng tin họ, đừng thả họ đi.
Cùng lúc đó, Thời Thiên Ẩm đã chạy đến trước mặt Hứa Chân, tùy ý vứt hắc kị sĩ bị thu nhỏ cho Hứa Chân.
Chạm không thể chạm, đánh không thể đánh, giống như một tên nhãi nhép.
Hứa Chân nhìn thoáng qua hắc kỵ sĩ, nhấp nhấp môi: "Tôi không muốn ra ngoài. Sau lần này, bọn họ sẽ không vào được nữa."
Nói rồi, cô chọn menu của hệ thống, nút giải tán đội ngũ ở ngay trước mặt.
Trước khi ấn xuống, cô hỏi Tuế Văn: "Làm sao để biến anh ấy trở về?" Sau khi hỏi xong cô lại bồi thêm một câu, "Cậu yên tâm, chỉ cần các cậu biến anh ấy trở lại, tôi sẽ lập tức giải tán đội ngũ, thả các người ra ngoài."
Tuế Văn nguyện ý tin tưởng Hứa Chân, hắn nói: "Chỉ cần......"
"Hô hô hô ——"
Vô số âm thanh từ tên bắn vang lên tạo thành một mảng âm thanh dày đặc, che lấp giọng nói của Tuế Văn.
Không biết từ lúc nào, những kẻ địch trong trò chơi đã tiến lại đây, vừa thấy ba người nằm trong phạm vi công kích đã bắn một phát vạn tên.
Mưa tên rơi từ không trung xuống, lao đến chỗ mọi người, thương tổn đã được định đoạt, đến khi thương tổn xuất hiện trên người hắc kị sĩ, năng lực của Na Na cũng biến mất, hắc kị sĩ khôi phục về nguyên trạng!
Trên tay Hứa Chân không còn hắc kị sĩ.
Hắc kỵ sĩ đã nhẹ nhàng bay về phía trước, che trước người cô, nghênh đón mưa tên rơi xuống.
Mỉm cười như có như không luôn xuất hiện trên mặt hắn biến mất.
Mặt hắn lạnh băng, hai súng trong tay, đạn tựa lửa cháy bắn về phía người chơi đối diện.
Tuế Văn lập tức kêu một tiếng: "Thiên Ẩm!"
Không cần hắn nói, Thời Thiên Ẩm đã gia nhập chiến trường.
Đao súng chạm vào nhau, một chiêu thức không có tác dụng lần thứ hai với hắc kị sĩ. Hắc kị sĩ đứng yên tại chỗ, dùng súng thay khiên, ngăn cản trường đao đâm tới của Thời Thiên Ẩm, chiến lực ở tay phải thăng cấp lần thứ 2, trọng pháo xuất hiện nhắm thẳng vào người chơi đối địch.
"Khốn kiếp!"
Lần tập kích này đúng là vui vẻ, cậu vừa nhìn thấy công kích của đối phương đã biết mình không thể thắng.
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không cam tâm ngồi chờ chết, cậu lên tinh thần, nhanh chóng nói:
"Hóa ra các ngươi thật sự núp ở bên trong, vì sao vừa rồi lại biến thành người sống?"
"Chạy nhanh chạy nhanh, chúng ta cùng nhau vây công hắc kỵ sĩ!"
Miệng nói, tay hành động.
Cùng lúc Thời Thiên Ẩm ngăn cản hắc kị sĩ, trong tay hắn lặng lẽ nhắm vào Hứa Chân.
Hắc kị sĩ là nhân vật cao cấp, trong thời gian ngắn không giải quyết được.
Hai nhân vật kia phản ứng cũng nhanh, đại chiêu vừa rồi cũng chỉ khiến họ mất một tầng máu, chỉ có vị nữ nhân vật phía sau hắc kị sĩ này chạy đâu cũng không biết, y hệt như ruồi nhặng bay loạn, chỉ bằng một mũi tên của hắn, hiện giờ chỉ còn lại 1/3 lượng máu.
Chỉ cần tặng thêm cho nàng hai mũi tên nữa sẽ xong.
Hắn âm thầm cười, nhắm ngay Hứa Chân, ấn chuột.
Một tiếng click vang lên, mục kĩ năng phát sáng.
Tay phải của hắc kị sĩ lần nữa lắp ráp xong trọng pháo, hắn bỗng nâng một súng lên, sau đó bắn trúng ba người Trần Hề Hề đang vội vàng đến đây.
Con đường ánh sáng đi qua phát ra từng tiếng nổ mạnh.
Trong tiếng nổ mạnh, sức giật lớn đẩy hắc kị sĩ về phía sau.
Tầm nhìn bị che khuất, kẻ đánh lén lập tức sửng sốt.
Trong đó, cự pháo ở tay phải của hắc kị sĩ đã nhắm vào gương mặt của kẻ còn lại.
Hắc kỵ sĩ nhàn nhạt nói: "Ngươi không nên nhắm vũ khí vào cô ấy."
Nói xong, hắc kỵ sĩ bóp cò.
Lại một tiếng súng vang lên.
Ánh sáng trắng lao ra khỏi họng súng, biến màn hình của kẻ còn lại thành một màu trắng sáng.
Xuất hiện một vạch máu.
Nhân vật trong phó bản tử vong, lần này Bì Bì rất vui vẻ!
Nhưng trong một trò chơi, có người ngã xuống cũng không phải kết thúc, chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lúc hắc kị sĩ vọt tới trước mặt Bì Bì cũng là lúc Thời Thiên Ẩm đuổi đến phía sau hắn.
Hắc kị sĩ gi ết chết Bì Bì cũng là lúc Thời Thiên Ẩm cắm trường đao vào trong cơ thể hắc kị sĩ.
Thiên nhiên trong trò chơi này rất lớn nhưng cậu nắm đao hình bóng trong tay đã thu nhỏ chúng lại vô hạn. Trong thời gian ngắn, cậu đã cắm đao vào cùng một vị trí.
Bình tĩnh, chính xác, không có sai lệch.
Dùng sức mạnh nhỏ nhất, tốc độ nhanh nhất, gây ra thương tổn lớn nhất.
Tổn hại nhỏ bé lặp lại vô số lần sẽ biến thành một tổn hại to lớn.
Thời Thiên Ẩm trào phúng đối thủ: "Ngươi để phía sau lưng mình cho kẻ địch."
Hắn cũng không tức giận.
Ánh mắt cậu lạnh lùng như đao, tùy ý cắt cánh tay của hắc kị sĩ.
Một vòng bùng nổ, hắc kỵ sĩ tiễn một người đi, máu cũng đã cạn.
Hắn muốn xoay người đối mặt với Thời Thiên Ẩm nhưng Thời Thiên Ẩm lại giống như bóng của hắn, cho dù hắn xoay về hướng nào thì đối phương vẫn đứng ở điểm mù của hắn, hủy đi năng lượng tượng trưng cho sinh mệnh của hắn.
Đây là một đối thủ lợi hại, đáng được tôn trọng.
Hắc kỵ sĩ nghĩ.
Có điều cũng không phải là lúc này...
Hắn không quan tâm đ ến Thời Thiên Ẩm giống như bám vào sau lưng mình nữa.
Hắn nâng tay lên, hướng pháo vào Tuế Văn phía trước.
Hắc kỵ sĩ mỉm cười hỏi: "Ta có người muốn bảo vệ, ngươi thì sao, có người cần bảo vệ không?"
Giọng nói vừa dứt, pháo được bắ n ra.
Sức mạnh to lớn xông thẳng về phía Tuế Văn.
Thời khắc nguy hiểm, không thể chạy trốn nữa, Tuế Văn cũng không muốn chạy trốn.
Hắn triệu hoán lan can.
Lan can cùng vết nứt xuất hiện, Tuế Văn nhảy thẳng xuống dưới.
Vừa lúc đạn đến cũng là lúc Tuế Văn chui vào trong khe, không khí nóng rực sượt qua đỉnh đầu hắn, mang theo cảm giác bỏng rát.
Hắn ẩn mình trong kẽ nứt vừa đủ để chứa đựng một người, chờ một lát, không thấy lần công kích thứ hai mới thò đầu ra khỏi khe nứt, lập tức nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên.
Hắn tập trung nhìn vào chiến trường trước mặt, trường đao của Thời Thiên Ẩm đang dừng trên ngực hắc kị sĩ, lưỡi đao sắc bén bóng loáng cắt máu thịt nhẹ nhàng như dao thái thịt mỡ.
Rồi sau đó, gương mặt của Thời Thiên Ẩm xuất hiện trước mặt hắc kị sĩ.
Cậu rút trường đao của mình ra, nói một câu nhàn nhạt: "Ta không có người cần bảo vệ. Người đứng ở nơi này là huynh đệ kề vai chiến đấu với ta."
Sau một lúc chiến đấu, hiện giờ hắc kị sĩ chỉ còn lại một vạch máu cuối cùng.
Chỉ cần xóa bỏ được vạch máu này, bọn họ có thể chạm đến thắng lợi.
Trọng pháo đe dọa đã qua rồi, ba người Trần Hề Hề vọt đến bên cạnh Tuế Văn; những nhân vật đối địch khác cũng giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức vọt đến.
Năm, sáu, bảy, tám.
Đội bạn từ bốn phương tám hướng vọt đến, cục diện quần ẩu tàn sát BOSS đã hình thành.
Tình thế hiện tại rất tốt, tốt đến mức khiến Tuế Văn không nhịn được suy nghĩ xem có muốn mạng của hắn luôn không, dứt khoát hàng phục Vật Kị này luôn.
Cũng vào lúc này.
Hắc kỵ sĩ thong thả lấy ra một viên cầu màu bạc, niết niết trong lòng bàn tay.
Ánh sáng trắng tản ra từ trong lòng bàn tay hắn, giống như một cái lồ ng bao phủ lấy hắn.
Lần thứ hai Thời Thiên Ẩm chém lên trên lồ ng lại không xuyên thủng tầng tầng hào quang mỏng này.
Trước thắng lợi trong tầm tay lại xuất hiện biến cố, Thời Thiên Ẩm cũng không dừng động tác lại, một kích không trúng lại tiếp tục đổi vị trí.
Cuộc chiến lại tiếp tục lâm vào thế giằng co.
Tuế Văn lẩm bẩm: "Đó là cái gì?"
Âm thanh của Phí Vũ vang lên phía sau lưng hắn, giọng cậu ta dồn dập, nói nhanh: "Đạo cụ khắc kim, có 1 chống đỡ mọi công kích, không thứ gì có thể làm tổn thương. Không ổn rồi, hắn cố ý dụ chúng ta đến đây để tóm gọn một mẻ..."
Đã quá muộn.
Họng súng của hắc kị sĩ dời khỏi người Thời Thiên Ẩm, nhắm ngay vào những người khác.
Một chùm ánh sáng thoát ra khỏi họng súng, bắn chuẩn xác về phía những người chơi.
Lưới lớn phô trương, con mồi mắc bẫy, đúng là bội thu.
Nhân vật trong trò chơi biến mất từng người.
Đầu tiên là ba người Trần Hề Hề, tiếp theo là kẻ địch, cuối cùng là Tuế Văn.
Khe hở của lan can tất nhiên không có tác dụng vào lúc này, Tuế Văn triệu hồi ô tô, thừa lúc hắc kị sĩ hành động muốn thay Thời Thiên Ẩm kéo dài chút thời gian.
Nhưng trọng pháo miệng lớn bắn hai phát đã phá hủy xe của Tuế Văn, ngay lúc Tuế Văn chuẩn bị táng th@n dưới cự pháo giống như xe hơi thì Thời Thiên Ẩm xuất hiện bên cạnh hắn, kéo hắn tránh thoát.
Hiện trường chỉ còn lại bốn người.
Hắc kỵ sĩ cùng Hứa Chân, Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm.
Hai bên đứng xa xa nhìn nhau.
Hắc kị sĩ: "Thời gian 1 chuẩn bị kết thúc, cuộc chiến đấu giữa chúng ta chuẩn bị bắt đầu một lần nữa."
"Ngươi chiến đấu với ta?" Thời Thiên Ẩm lặp lại một lần nữa, nở nụ cười khinh miệt: "Ngươi không xứng."
Hắc kỵ sĩ cười nói: "Mạnh miệng cũng vô dụng, các ngươi quá mức nguy hiểm, ta sẽ giết ngươi......"
Lời nói của hắn bỗng nhiên gián đoạn, nhân vật trước mắt hắn dần dần tan biến, việc này đại biểu cho bọn họ đang thoát khỏi trò chơi. Mà nếu muốn thoát khỏi trò chơi, vậy chỉ có...
Hắc kỵ sĩ chợt xoay người, nhìn về phía Hứa Chân.
Tay của Hứa Chân vừa rời khỏi nút giải tán đội ngũ.
Giọng nói của hắc kị sĩ trầm thấp, dường như ẩn chứa tức giận: "Chân Chân, bọn họ sẽ xóa bỏ tài khoản của em..."
Nhưng âm thanh nén giận kia cuối cùng cũng trở nên bình thản.
Đến khi lên tiếng một lần nữa, giọng nói của hắn chỉ mang theo bình tĩnh dịu dàng: "Nhưng tôi và em sẽ ở bên nhau."
Hứa Chân hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Cô đi đến bên cạnh hắc kị sĩ, vươn tay, nắm lấy bàn tay hắn, nở nụ cười nhẹ: "Em sẽ bên cạnh anh."
Cảnh tượng chung quanh bắt đầu tan biến, thân hình cũng bắt đầu tan biến.
Giống như trò chơi ghép hình, bóng tối và ánh sáng bắt đầu nứt vỡ thành từng khối.
Tuế Văn nhận ra mình đang rời khỏi trò chơi.
Trước khi biến mất hoàn toàn, hắn hướng về phía Hứa Chân nói to một câu: "Sau khi đi ra ngoài tôi sẽ nói chuyện của cô cho ba mẹ cô, cô có gì muốn nhắn với họ không?"
Vẻ phức tạp thoáng hiện lên trên mặt Hứa Chân.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, phức tạp biến mất, lạnh nhạt giống như mặt nạ một lần nữa phủ lên toàn bộ gương mặt của cô.
Môi của cô run run, nói với Tuế Văn cũng như nói với chính mình: "Không có gì cần nói cả, sự việc lặp lại đã quá nhiều lần, tôi không chạm vào thế giới của họ, họ cũng không đến được thế giới của tôi... Tôi yêu hắc kị sĩ."
Tất cả biến mất.
Tuế Văn trở về với hiện thực.
***
Mọi người nằm trên cỏ gần như tỉnh lại cùng một lúc.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn nhau.
Tuế Văn cúi đầu nhìn thời gian: "Từ lúc chúng ta tiến vào trò chơi đến giờ là 10." Hắn lại nhìn vào di động, nhìn vào dòng chữ "Đội ngũ giải tán..." trong Vùng đất hoang dã.
Tiếp tục mở danh sách bạn bè, Thật thật giả giả vẫn hoạt động như cũ.
Đến thế giới trò chơi một chuyến, quay đầu nhìn lại ID này, hắn cảm thấy ID này được đặt vô cùng chính xác.
Hắc kỵ sĩ, Hứa Chân, bọn họ chân thật lại hư ảo.
Trần Hề Hề bỗng nhiên ngáp một cái: "A ha ——"
Cô bé ngồi thẳng người dậy, đấm đấm vào chân mình: "Không biết vì sao tôi lại thấy hơi mệt..."
Đổng Thâm cũng không ngẩng đầu lên: "Vừa rồi ở trong thế giới trò chơi vừa chạy vừa nhảy, không mệt mới lạ."
Phí Vũ: "Nhưng theo chủ nghĩa duy vật thì chúng ta chỉ vừa nằm mơ thôi."
Trần Hề Hề: "Là