Lời vừa nói ra, Thời Thiên Ẩm bên cạnh hắn còn chưa kịp trả lời thì phía sau đã vang lên giọng nói khác.
"Mấy đứa đang nói gì thế?"
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị ngắt, Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm cùng quay đầu, thấy ông lão đang đi đến nơi này theo hành lang trong hoa viên.
Tuế Văn thoáng nhìn ra phía sau Thời Thiên Ẩm, phát hiện không thấy bà Hứa đâu, lập tức ngạc nhiên hỏi: "Ông, bà Hứa vậy mà không đi theo người?"
Tuế Hữu Bách vuốt râu: "Vì sao bà ấy lại muốn đi theo ta?"
Tuế Văn: "Con còn tưởng bà ấy sẽ vội vã muốn con gái khôi phục..."
Tuế Hữu Bách: "Đúng là bà ấy rất sốt ruột, cho nên ta đã hứa với bà ấy, hai ngày nữa con gái bà ấy sẽ tỉnh lại."
"Khoan đã..." Tuế Văn cảm thấy không ổn lắm, "Vì sao sau hai ngày nữa cô ấy sẽ tỉnh lại?"
Tuế Hữu Bách: "Bởi vì con sẽ vào trong trò chơi mang cô ấy ra chứ sao."
Tuế Văn: "Cô ấy cũng không muốn ra."
Tuế Hữu Bách lập tức giương giọng chính nghĩa: "Kì cục! Cha mẹ sinh thành nuôi dạy con cái, muốn tốt cho con cái là chuyện bình thường, con gái không có khả năng cả đời chăm sóc cho cha mẹ cũng là chuyện bình thường, con gái trưởng thành rồi, lựa chọn con đường thế nào là tự do của họ, nhưng trước ly biệt cũng vẫn nên báo một tiếng đúng không? Không rên một tiếng đã hôn mê, khiến cho ngày nào cha mẹ cũng phải lo lắng, đây là cách hành xử của con người à?"
Một Tuế Hữu Bách hiên ngang lẫm liệt hạ giọng thật không giống với tác phong bình thường của ông lão cho lắm.
Tuế Văn không khỏi trầm ngâm, sau đó hắn hỏi: "Ông à, việc này có thù lao không ít đúng không!"
Tuế Hữu Bách: "Khụ ——"
Tuế Văn lại tiếp tục: "Đưa Hứa Chân ra cũng được, thế nhưng hắc kị sĩ đúng là rất mạnh, con cũng không có khả năng thật sự mang được người ra... Hơn nữa, nếu như chỉ để cha mẹ Hứa Chân và cô ấy gặp nhau, sao không để bọn họ vào trong trò chơi? Như vậy mục đích cũng có thể đạt được, hơn nữa việc thực hiện còn dễ hơn."
Tuế Hữu Bách: "......"
Không khí bỗng nhiên rơi vào yên lặng.
Tuế Văn khó hiểu kêu một tiếng: "Ông ơi?"
Tuế Hữu Bách ngơ ngẩn nói: "Cha mẹ Hứa Chân có thể tiến vào trong trò chơi à?"
Tuế Văn: "Chỉ cần hắc kị sĩ đồng ý kéo bọn họ vào, bọn họ có thể đi vào."
Tuế Hữu Bách: "Vậy ta cũng có thể tiến vào trong trò chơi đúng không?
Tuế Văn: "Con nghĩ là cũng có thể..."
Mặt Tuế Hữu Bách bỗng nhiên đỏ lên.
Giống như chớp mắt được uống thuốc tiên cải lão hoàn đồng, tin thần ông lão lập tức trở nên phấn chấn, mặt mày rạng rỡ: "Cháu trai ngoan, cháu đúng là cháu trai ngoan của ta! Khi nào con cũng đưa ta vào một chuyến để nhìn xem sức mạnh thần kì của Vật Kị xem thế nào."
Tuế Văn vô cùng bình tĩnh, ông mình có phản ứng gì hắn cũng đã sớm đoán được: "Chờ con giải quyết xong hắc kị sĩ, xác định hắn không còn nguy hiểm đã."
Tuế Hữu Bách quan tâm: "Hắc kị sĩ rất khó đối phó đúng không? Làm thế nào mới có thể giải quyết được hắn?"
Tuế Văn: "Hứa Chân đã dùng rất nhiều tiền cho tài khoản này, trên người hắc kị sĩ có rất nhiều tính năng kì quái, không dễ đối phó. Ví vụ như trước đó con và Thời Thiên Ẩm rất vất vả mới có thể làm hắn bị tổn thương thì hắn lại trực tiếp mở ra một vòng công kích vô địch khác."
Tuế Hữu Bách nghe xong nửa ngày, phần lớn các chữ được nhắc đến ông lão đều không hiểu, chỉ có thể tóm được một vấn đề: "Khắc kim là cần bổ sung tiền vào đúng không?"
Tuế Văn: "Đúng vậy."
Tuế Hữu Bách: "Nghĩa là hắc kị sĩ mạnh chỉ vì nạp tiền vào trò chơi đúng không?"
Tuế Văn: "Đúng vậy."
Tuế Hữu Bách buồn bực: "Vậy sao các con không nạp phí vào?"
Tuế Văn: "Tiền mừng tuổi không đủ......"
Tuế Hữu Bách nhìn cháu trai mình một cái, duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai hắn, nói lời thấm thía: "Quên mất là con đã thành niên rồi, hẳn là biết hoàn cảnh nhà chúng ta... Được rồi, việc này ông nội sẽ giải quyết. Tiền không phải là vấn đề, ai cũng có, nhưng có thể đưa người vào trong thế giới trò chơi chỉ có một mình con thôi. Ông nội chờ con!"
Nói xong, ông lão hướng về phía cháu trai vẫy vẫy tay, lại đi theo dọc hành lang của vườn hoa trở về bệnh viện.
Sau khi nói chuyện với cháu nội, ông lão đã nảy ra một ý tưởng hoàn toàn mới.
Ý tưởng mới mẻ này khiến cho toàn thân hưng phấn, dưới chân Tuế Hữu Bách giống như sinh ra gió, bàn tính trong lòng đánh đến rung động:
Đã là một ông Từ nổi danh thì tất nhiên phải cho mọi người thấy được một vài khả năng không tầm thường đúng không?
Chỉ cần cháu trai có thể đưa cha mẹ Hứa Chân vào trong trò chơi, để bọn họ nhìn được thế giới chân thật trong trò chơi, lại để những người khác biết được sự tình của nhà họ Hứa, nhất định bọn họ sẽ hết lòng tin tưởng mình.
Mình chắc chắn sẽ có tiếng vang trong toàn thành, tên của mình sẽ liên tục xuất hiện trong miệng mọi người; tòa miếu mình chủ trì kia cũng sẽ trở thành miếu tiên hương khói cường thịnh, tài nguyên cuồn cuộn chảy tới...
Được rồi, việc nhỏ đó không cần phải để ý đến làm gì.
Quan trọng nhất là, nỗ lực nghiên cứu hơn nửa đời người của Tuế Hữu Bách mình cuối cùng cũng có thể chạm vào thứ mình luôn ước mơ!
Ông nội đi về phía phòng bệnh, Tuế Văn đi ra ngoài.
Khi hai người vừa đến cổng bệnh viện, di động của Tuế Văn bỗng nhiên rung lên, báo hiệu một tin nhắn vừa được nhận.
Hắn lấy di động ra, tùy ý nhìn thoáng qua.
"Ngài Hào Vĩ XXXX đã nạp 100000 nguyên vào ngày 17/10..."
Tuế Văn: "......"
Hắn cố ý đếm những số 0 phía sau, cảm khái: "Dùng cái gì để giải sầu, chỉ có thể là nhanh chóng giàu lên mà..."
***
Màn đêm buông xuống là lúc thích hợp để dọn vệ sinh.
Hai người về nhà, Tuế Văn cũng không quan tâm tài khoản trò chơi gì đó nữa, ngược lại bắt đầu thu dọn phòng ở. Hắn giao cho Thời Thiên Ẩm nhiệm vụ phơi quần áo còn mình làm nhiệm vụ quét dọn và lau nhà.
Bên trong căn chung cư độc thân nho nhỏ không có quá nhiều đồ vật, dọn dẹp sàn nhà một lần, lại giúp Thời Thiên Ẩm đổi một lớp đệm mới cho tổ chim của Thời Thiên Ẩm cũng chỉ tốn 15 của Tuế Văn.
Sàn nhà được lau qua mang theo hơi nước mát mẻ, cửa sổ cũng được mở rộng, không khí đối lưu, không khí lành lạnh của màn đêm bao phủ khắp phòng.
Tuế Văn thoải mái ngồi trên tổ chim của Thời Thiên Ẩm, nhìn Thời Thiên Ẩm phơi quần áo.
Quần áo cũng không nhiều, phơi cũng chỉ mất khoảng 15.
Sở dĩ yêu quái đứng trước giá phơi quần áo lâu như vậy là vì vừa rồi, trong lúc Tuế Văn dạy cậu phơi quần áo đã không cẩn thận nói một câu "Những nếp nhăn trên quần áo cần phải vuốt cho phẳng", vì vậy, Thời Thiên Ẩm thật sự nghiêm túc làm phẳng cho những chiếc quần áo bị máy giặt làm cho nhăn nhúm rồi mới phơi.
Xét về một mặt giáo dục nào đó, đây đúng là một yêu quái rất nghiêm túc...
Tuế Văn nghiêng người dựa vào giường của mình, hắn duỗi tay ra đủ để có thể chạm đến đao Hình Bóng của Thời Thiên Ẩm.
Trước đó, đao Hình Bóng vẫn luôn được Thời Thiên Ẩm mang theo bên người, đây là lần đầu tiên Tuế Văn thấy cậu đặt nó ở một nơi khác nên nhất thời tò mò, muốn chạm vào thanh đao bảo bối này của đối phương.
Thời Thiên Ẩm đang phơi quần áo không quay đầu lại nhưng lại rõ ràng hành động của hắn giống như phía sau cậu có mọc thêm đôi mắt vậy: "Đừng chạm vào nó."
Đầu ngón tay của Tuế Văn đã chạm vào chuôi đao, xúc cảm cũng khác so với suy đoán của hắn, không lạnh lẽo giống như hắn nghĩ, ngược lại còn mang đến cảm giác ấm áp.
Tuế Văn tiếc nuối thở dài một hơi: "Đã uống rượu kết nghĩa huynh đệ với nhau mà vẫn không thể chạm vào đao của cậu à?"
Đối phương than thở một câu ngập tràn tiếc nuối khiến Thời Thiên Ẩm cảm thấy trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm, giống như bản thân mình có hơi keo kiệt...
Cậu giải thích: "Cũng không phải là không thể chạm vào... Tính tình của nó không tốt, nó sẽ làm ngươi bị thương. Nếu như ngươi muốn nhìn nó thì chờ ta cầm lại cho ngươi xem."
Tuế Văn: "Thật không?"
Thời Thiên Ẩm: "Thật."
Vì vậy Tuế Văn cầm đao lên.
Bàn tay chạm vào chuôi đao, cảm giác ấp áp lập tức xâm nhập vào máu thịt, độ ấm giống như làn gió lành rót vào trong cơ thể.
Tuế Văn giương mi: "Tôi cảm thấy tính tình nó khá tốt."
Thời Thiên Ẩm cảnh giác quay đầu lại.
Cậu thấy trường đao của mình bị Tuế Văn nắm trong tay, người kia mặt mày thanh thản, còn lăn qua lăn lại thanh đao, tùy ý đánh giá.
Vì vậy cậu cũng giương mắt lên: "Không bị cắt cũng không bị đâm à?"
Tuế Văn khẳng định: "Không." Hắn lại bồi thêm một câu, "Độ ấm của nó còn rất vừa phải."
Thời Thiên Ẩm: "... Vậy thì đại khái là nó rất thích ngươi."
Lời này cậu cũng không quá chắc chắn.
Trong trí nhớ của cậu, tính tình của cây đao này tuyệt đối không được coi là tốt.
Ngoài cậu ra, chưa từng có người nào có thể chạm vào nó.
Có điều... Có lẽ chỉ vì khi đó cây đao này giống như mình vậy, đều ngạo nghễ đứng trên đỉnh yêu giới.
Còn hiện giờ, ai cũng muốn tiếp thu một cuộc sống mới.
Thời Thiên Ẩm tiếp tục phơi quần áo.
Một máy giặt quần áo cũng đã phơi đến cái cuối cùng.
Đây là một chiếc áo sơ mi.
Lúc Thời Thiên Ẩm lấy nó ra từ trong máy giặt, nó giống như một cây cải bị bão làm nát.
Cậu chậm chậm lấy sơ mi ra, lại làm phẳng từng nếp nhăn trên áo, gặp được nếp nhăn nào ngoan cố còn trực tiếp dùng yêu lực vuốt phẳng.
Tuế Văn chơi với đao Hình Bóng một lúc, ánh mắt dừng trên thân đao giống như ngà voi.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi lần đầu nhìn thấy cây đao này.
Hắn gỡ bùa hộ mệnh treo trên cổ mình ra, đặt bên cạnh thân đao.
Màu sắc của hai vật này rất giống nhau, đến khi hai vật càng ngày càng gần rồi được đặt chung một chỗ lại tựa như hòa vào làm một.
"Rất giống."
Phía trước bỗng nhiên có giọng nói truyền đến.
Tuế Văn cũng không ngẩng đầu lên: "Đúng không."
Hắn thu lại bùa hộ mệnh của mình, thuận tiện thu luôn cả đao của Thời Thiên Ẩm.
Hắn đặt thanh đao trước người, tay dừng trên chuôi đao, cuối cùng gối cằm lên tay.
Hắn ôm lấy đao giống như Thời Thiên Ẩm, lại hỏi đối phương: "Sao cậu lại có được thanh đao này?"
Sau khi biết được lai lịch của đao, không chừng còn có thể làm rõ thứ trên cổ mình...
Thời Thiên Ẩm: "Cái này......"
Tuế Văn đợi một lúc, không chờ được câu trả lời, hắn ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Thời Thiên Ẩm nhíu mày, cậu cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu giống như một mảnh hỗn độn. Lúc này cậu mới nhận ra một điều: "Ta đã quên..."
Nhưng việc quan trọng như vậy sao mình lại có thể quên được?
Tuế Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thời Thiên Ẩm một cái, yêu quái đứng trước mặt hắn đang chau mày, vẻ mặt không vui, rơi vào trong hồi ức.
Hắn lại cười trêu cậu một câu: "Là vì ngủ lâu quá cho nên quên mất à?" Tiếp theo hắn lại hỏi, "Vậy cậu có còn nhớ mình đã ngủ bao lâu không?"
Bị Tuế Văn đánh thức, Thời Thiên Ẩm đang tìm tòi thông tin trong ký ức cũng hồi phục lại tinh thần, cậu trả lời: "Không nhớ rõ."
Tuế Văn: "Nói cách khác, cậu cũng không biết mình bao nhiêu tuổi?"
Thời Thiên Ẩm: "Đúng vậy, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Tuế Văn lại vòng một vòng tròn hoàn mĩ đến câu hỏi lúc đầu vẫn chưa nhận được câu trả lời kia: "Vậy trước khi cậu đi ngủ cậu đã từng bị ép hôn chưa..."
Thời Thiên Ẩm: "..." Cậu cũng không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì cho nên chỉ đơn giản là một vẻ mặt bình tĩnh, "Không có, khi đó ta chưa đến tuổi."
Tuế Văn tiếp tục: "Nhưng cậu đã từng nói có cảm giác đã ngủ ít nhất cũng mấy trăm năm, nếu không cũng đã ngàn năm."
Thời Thiên Ẩm: "Phải......"
Tuế Văn: "Nói cách khác, cậu đã ngủ một giấc qua tuổi phải kết hôn à?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Hai người nói tới đây, Tuế Văn ngẩng đầu lên, yên lặng liếc mắt nhìn Thời Thiên Ẩm một cái.
Hắn nuốt câu đã đến cửa miệng kia về.
Một chú chim lớn tuổi...
Thời Thiên Ẩm cảnh giác: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tuế Văn phủ nhận: "Không có, tôi không định nói cái gì cả."
Thời Thiên Ẩm: "Thật không?"
Tuế Văn: "Thật." Mới là lạ.
Thời Thiên Ẩm thông minh: "Không tin."
Tuế Văn: "......" Đúng là không dễ lừa......
Cuộc nói chuyện của hai người thoáng dừng lại.
Thời Thiên Ẩm nhìn Tuế Văn, đối phương đang ngồi trên giường của cậu, ôm đao của cậu, bày ra tư thế bình thường của cậu.
Cậu đành phải ngồi lên giường của Tuế Văn, khoanh tay trước ngực.
Trong ngực trống rỗng vẫn thấy không quen.
Tuế Văn ôm đao ngồi trên sô pha một lúc cũng cảm thấy hơi mệt.
Hắn buông đao xuống, bò lên giường, kéo chăn, chuẩn bị ngủ.
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi muốn ngủ?"
Tuế Văn: "Phải ——"
Thời Thiên Ẩm chuẩn bị trở lại giường của mình.
Tuế Văn bỗng nhiên kiến nghị: "Có muốn ngủ giống cách ngủ của con người không? Giống như tôi vậy, nằm xuống giường, đắp chăn." Hắn đối diện với tầm mắt của Thời Thiên Ẩm, bồi thêm một câu, "Giường đủ lớn, chúng ta có thể ngủ cùng nhau."
Thời Thiên Ẩm cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống.
Cậu tin rằng Tuế Văn sẽ không cự tuyệt việc uống rượu với mình.
Cho nên cậu cũng sẽ không cự tuyệt ý tưởng cùng nhau ngủ của Tuế Văn.
Giường bằng phẳng rộng rãi nhưng lại không mang đến cảm giác tốt lắm, thói quen dùng dáng ngồi để thả lỏng thân thể cộng với trong ngực trống rỗng càng khiến Thời Thiên Ẩm thêm khó chịu.
Có lẽ mình nên lấy đao Hình Bóng về.
Đèn trong phòng đã tắt.
Thời Thiên Ẩm mở to mắt, từ trong đêm tối nhìn về phía ven giường.
Cậu nghiêng người, vừa nâng tay lên đã nghe thấy tiếng nói của Tuế Văn bên cạnh.
Tuế Văn: "Thiên Ẩm, cậu có nghĩ đến..."
Thời Thiên Ẩm thu tay về: "Nghĩ đến cái gì?"
Tuế Văn: "Vợ tương lai của cậu là người như thế nào?"
Thời Thiên Ẩm dứt khoát: "Không nghĩ."
Đối với cậu mà nói, chiến đấu và uống rượu thú vị hơn.
Tuế Văn: "Vậy cậu có yêu thích ai không?"
Thời Thiên Ẩm: "Cũng không có."
Trong trí nhớ của cậu chưa bao giờ cậu gặp mẹ mình. Cho dù có gặp thì chắc cũng bị cậu bỏ qua một bên.
Tuế Văn lần thứ ba lên tiếng: "Vậy..."
Lúc này, Thời Thiên Ẩm ngắt lời hắn: "Sao ngươi cứ hỏi ta vấn đề này, ngươi thì sao?"
Tuế Văn đúng lý hợp tình: "Tôi mới có 18 tuổi thôi, sao có thể yêu sớm chứ!"
Thời Thiên Ẩm: "......" Trong lòng rất phức tạp.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Nói cả đêm rồi, Tuế Văn thật sự mệt.
Hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Lúc nói chuyện cảm thấy nằm thẳng cũng chẳng sao; chờ đến lần thứ hai căn phòng trở nên yên tĩnh rồi, trống rỗng nơi ngực lại bắt đầu ngóc đầu trở lại.
Thời Thiên Ẩm nhịn một lúc, lần thứ hai nâng tay lên, chuẩn bị cầm lấy đao.
Nhưng lúc này, Tuế Văn vừa lúc nghiêng người, tiến vào trong ngực cậu.
Bàn tay chuẩn bị cầm đao dừng lại, lồ ng ngực trống rỗng được lấp đầy, không đợi Thời Thiên Ẩm có cảm giác nhiều hơn, Tuế Văn trong ngực cậu đã ngẩng đầu lên.
Tuế Văn chỉ liếc mắt nhìn qua Thời Thiên Ẩm đã biết đối phương muốn làm gì.
Hắn thoát ra khỏi ngực của Thời Thiên Ẩm, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, lại hiến một cánh tay của mình ra, sau đó cầm lấy tay Thời Thiên Ẩm đặt lên cánh tay mình.
Hắn nói: "Lúc chúng ta cùng ngủ đừng ôm đao."
Chẳng may đang ngủ lại bị đao thọc cho một cái thì biết tìm ai để nói lí đây.
Hắn tiếp tục bổ sung: "Nếu như thật sự không quen thì có thể ôm lấy cánh tay tôi."
Cũng đừng ôm lấy cả người tôi, cái tư thế kia nghĩ thế nào cũng thấy kì quái.
Nói xong, Tuế Văn nhắm hai mắt lại.
Đại khái là yên tĩnh được một lát, trên tay nặng hơn, Thời Thiên Ẩm ôm lấy cánh tay hắn; tiếp theo đó cũng không lâu lắm, bả vai lại nặng hơn, Thời Thiên Ẩm gối đầu vào hõm cổ của hắn.
Tư thế này là được rồi.
Tuế Văn vừa lòng.
Hắn thả lỏng thân thể, bắt đầu nghỉ ngơi.
Ban đêm chỉ có cơn gió bình an thổi qua, tư duy của hắn trở nên chậm chạp, cảm quan dần dần trở nên trì độn, cũng không biết từ lúc nào, bỗng nhiên một làn hơi thở nhè nhẹ chạm lên làn da của hắn.
Là hơi thở của Thời Thiên Ẩm.
Tuế Văn nửa mơ nửa tỉnh nghĩ.
Có hơi ngứa...
***
Có được 10 vạn nguyên từ ông mình, vấn đề của hắc kị sĩ sẽ không còn là vấn đề nữa.
Tuế Văn cố ý chọn một ngày cuối tuần để hành động.
Đầu tiên, hắn cùng Thời Thiên Ẩm nghiên cứu thật kĩ 120 nhân vật trong Vùng đất hoang dã, tiếp theo là một vài nhân vật phụ trợ, loại bỏ một số nhân vật Thời Thiên Ẩm xem không hiểu, cuối cùng lựa chọn một thanh đao giống như của Thời Thiên Ẩm, sau đó lại chọn một nhân vật anh hùng không tồi trong cả đống nhân vật của trò chơi.
Lần trước đã ăn mệt qua một lần công kích cơ sở, lúc này nhất định không thể dẫm lên vết xe đổ nữa.
Chọn xong nhân vật trò chơi, tiếp theo là lên đường với nhân vật cường hóa.
Đồng bọn từ Wechat cũng tìm được rất rất nhiều tư liệu góp nhặt được để hỗ trợ, trước sàng sau chọn một lần rồi gửi đến cho Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.
Phí Vũ tìm được các video đối chiến với hắc kị sĩ, Đổng Thâm lựa chọn các thao tác kết hợp được với nhân vật của Thời Thiên Ẩm.
Trần Hề Hề tìm tòi một vài đồ vật đặc biệt ngoài kĩ năng của hắc kị sĩ, ví dụ như bối cảnh giả thiết của bản thân trò chơi với hắc kị sĩ, các loại cơ sở diễn sinh trinh thám, còn có một vài tác phẩm tập trung phân tích tính cách của nhân vật.
Cô bé gửi từng tư liệu vào trong diễn đàn.
《 súng cùng hoa hồng 》
《 ba phiên bản giả thiết về tính cách của hắc kị sĩ》
《 văn học kinh điển về 88 ngày của hắc kị sĩ》
Tuế Văn đang nghiên cứu video do Phí Vũ và Đổng Thâm gửi tới, là phương pháp hóa giải súng kim loại.
Thời Thiên Ẩm tiếp tục tải đồ từ WeChat xuống.
Mấy tài liệu được Trần Hề Hề gửi tới đã được cậu tải hết về Ipad.
Sau đó Trần Hề Hề nói: "... Khoan đã, có một tệp tôi gửi nhầm, đừng xem."
Nói rồi, cô bé thu lại tệp tin cuối cùng, là 【88 ngày kinh điển cùng hắc kị sĩ】
Thời Thiên Ẩm vốn dĩ không định xem, nhưng thấy Trần Hề Hề gấp gáp rút lại nên cậu không khỏi thuận tay click mở, lại thấy trong đó tràn đầy các file word, cậu lại tùy tay click mở một trang 【nhụy h0a hồng 「hắc kị sĩ mang theo bóng* mong muốn trốn thoát」】, trong đó tràn đầy các chữ cái.
(*Hình như là bụng bầu thì phải)
"Mưa to tầm tã."
"Bọt nước bắn tung tóe trên mặt đất."
"Con đường tắt nhỏ hẹp giống như bị người ta cắt ra."
"Hắc kị sĩ thất tha thất thểu chạy về phía trước, từng mảng kí ức hỗn loạn xuất hiện trước mắt hắn, lặp đi lặp lại trên người hắn... Trên bụng đau đớn... Mang theo thứ không nên xuất hiện... nhanh chóng trốn chạy về nơi xa..."
Thời Thiên Ẩm: "......?"
Cậu đọc nhưng không hiểu gì cả.
Lúc này Tuế Văn cũng đã hoàn thành xong "Mỗi một đồng tiền ông hắn gửi đến đều dùng trên lưỡi dao, số tiền còn lại thì nạp vào ví nhỏ của mình", tiếp theo lại tìm tòi những điểm đối lập, cuối cùng tổng kết được một phương pháp đối chiến với súng kim loại thuộc về hắn.
Hắn gọi Thời Thiên Ẩm một tiếng: "Được rồi, có thể mua đồ rồi."
Thời Thiên Ẩm quay đầu liếc mắt nhìn Tuế Văn đã hoàn thành phân tích cách tấn công, mở trò chơi ra, dựa theo danh sách trên đó mua từng thứ một.
Cậu hỏi: "Cái gì gọi là hắc kị sĩ mang theo bóng muốn trốn thoát?"
Tuế Văn sửng sốt.
Nghe thấy câu nói này, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu của hắn là mấy thứ tiểu hoàng đồ.
Nhưng mà......
Ý của Thời Thiên Ẩm hẳn là không phải như thế?
Dù sao yêu quái giống như chưa tiếp xúc với mấy thứ này bao giờ, cho nên vì sao cậu lại bỗng nhiên hỏi một câu như thế?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Tuế Văn lại trả lời cho có lệ: "À... Đại khái là hắc kị sĩ một bên mang theo bóng còn một bên chạy về phía trước."
Thời Thiên Ẩm lại liếc mắt nhìn Tuế Văn một cái.
Hiển nhiên không phải là như vậy.
Nhưng là ý gì thì hình như cũng không liên quan đến mình.
Cậu không nói nữa, cũng không hỏi gì thêm về hắc kị sĩ, ngược lại rất nghiêm túc trang bị cho nhân vật trong trò chơi từ đầu đến chân.
Chờ tất cả đều làm xong rồi, khâu chuẩn bị quan trọng nhất trước khi tiến vào trò chơi cũng đã hoàn thành, hai người cầm tài khoản trong tay đi đến nhà Hứa Chân.
Trong nhà Hứa Chân, cha mẹ Hứa Chân và ông nội đã ở đó, chỉ chờ bọn họ đến.
"...... Tình huống là như vậy đó."
Tuế Văn nói đơn giản.
"Trong trò chơi chỉ có nhóm ba người, năm người và bảy người. Lúc này chúng ta cần 5 người tiến vào bên trong, ở trong đó có 2 người, tôi với Thời Thiên Ẩm là hai, còn lại có thể mang thêm một người nữa, chú Hứa, dì, hai người nghĩ kĩ chưa, ai sẽ là người đi vào?"
Tất nhiên là cha mẹ Hứa Chân đêm qua đã thương lượng với nhau.
Bọn họ vẫn duy trì một loại không quá tin tưởng nhưng lại không dám không tin, bà Hứa lên tiếng: "Để tôi vào đi. Tôi thật sự có thể nhìn thấy con gái mình bên trong à? Ở trong đó có đúng là con gái chúng tôi không?"
Tuế Văn kiên nhẫn: "Dì vào trong đó có thể hỏi một vài câu chỉ có các người biết, như vậy là có thể xác nhận được thân phận của đối phương."
Nói xong, hắn lấy Ipad của Hứa Chân ra, đăng nhập vào tài khoản của Hứa Chân.
Quả nhiên, mấy ngày nay, tài khoản này vẫn luôn luôn hoạt động.
Tuế Văn dựa theo phương pháp trước đó, yêu cầu gia nhập đội ngũ của Hứa Chân.
Ngay sau đó, trước mắt hắn tối lại, đến khi muôn vàn ánh sáng lại xuất hiện lần nữa trước mắt hắn, hắn đã đặt mình trên một hòn đảo bay, dưới chân là biển mây trắng vạn trượng, còn hắn đang đứng trên thiên đường.
Ba người lại tiến vào trong thế giới trò chơi một lần nữa.
Không trung là một màu trắng thuần.
Nhưng thiên đường đổ nát thê lương, cột trống to lớn sụp xuống, cung điện đã bị phá hủy chỉ còn lại một mảnh đổ nát, giống như trong lúc không ai hay biết, nơi đây đã xảy ra vố số cuộc chiến tranh tàn khốc.
Chỉ còn lại một đài phun nước đang ào ạt chảy chiếu ra một mảnh cầu vồng.
Hắc kị sĩ và Hứa Chân đang đứng dưới nơi đó.
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Không khí nặng nề bao phủ toàn bộ hòn đảo bay này, gió thổi trên bầu trời ngưng kết thành băng bao quanh toàn bộ khu vực này.
Trên bản đồ trò chơi nho nhỏ, quân địch bắt đầu tích cực hành động.
Nhưng 5 người chỗ Hứa Chân chỉ nhìn nhau.
Một lát sau, hắc kị sĩ trầm giọng nói: "Các ngươi lại tới rồi."
Các ngươi, lại tới, quấy rầy cuộc sống của ta.
Hắn nâng cánh tay lên.
Súng trên cánh tay hướng thẳng về phía ba người.
Lúc này đây, ta sẽ không cho các ngươi còn mệnh để ra ngoài.
Cuộc chiến khẽ chạm vào là nổ.
Tại giây phút này, một âm thanh run rẩy vang lên, đó là giọng của bà Hứa.
Bà đứng ở một nơi không có cách nào giải thích được, trái tim co thắt từng đợt, sợ hãi giam cầm bà nhưng trong lòng muốn gặp con gái đã chiến thắng nỗi sợ kia, để bà lên tiếng một lần nữa: "Chân Chân, Chân Chân? Ai là