Sau khi chị họ tới Khánh Ân cũng không nói chuyện gì nhiều, hỏi thăm vài câu rồi thôi.
Buổi sáng Khánh Ân có tiết của lớp 11A3, sau buổi dạy nàng có nói Ngọc Dương ở lại để nàng nhờ chút việc, nhưng lần này Ngọc Dương lại nói mình có việc bận nên không giúp được.
Đây là lần đầu Ngọc Dương từ chối phụ làm những việc mà Khánh Ân nhờ, cũng không nghĩ gì nhiều Khánh Ân cũng chỉ cho là Ngọc Dương bận thật.
Nhưng những sau đó Ngọc Dương lại luôn tìm cách trốn tránh nàng, việc này khiến cho Khánh Ân thấy rất khó chịu, nàng rất ghét cái tính này của Ngọc Dương.
Cho đến một buổi chiều cuối tuần của gần một tháng sau ngày đó, nàng muốn làm cho rõ ràng mọi thứ nên đã tự sang nhà tìm Ngọc Dương.
Dì hai dẫn nàng lên phòng của Ngọc Dương rồi gõ của nói:
"Dương à, cô chủ nhiệm con đến tìm nè"
Khoảng vài giây sau cánh cửa đã được mở ra, thấy vậy dì hai chỉ nói mấy câu rồi xuống dưới nhà tiếp tục làm việc của mình.
Chỉ còn Ngọc Dương và Khánh Ân mặt đối mặt nhìn nhau, sau một hồi Khánh Ân lên tiếng:
"Tôi có thể vào không?"
Ngọc Dương không nói gì chỉ né người cho Khánh Ân vào, bầu không khí lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Bỗng nhiên Ngọc Dương cất lời:
"Cô có việc gì cần em giúp ạ?"
"Không có"
"Vậy cô kiếm em có việc gì thế?"
"Em thừa biết mà, Dương à em cũng đủ lớn rồi.
Tại sao có việc gì không nói ra, mà lại chọn trốn tránh? Nếu đứng ở vị trí cô trò quá xa cách, thì em có thể xem tôi là hàng xóm hoặc là bạn bè.
Sao lần nào cũng phải trốn tránh? Tôi không muốn em như thế đâu"
"Em...em xin lỗi"
Khánh Ân nói giọng điệu dỗ dành:"Em không có lỗi gì cả, tôi chỉ muốn làm rõ ràng mọi thứ thôi.
Em có thể nói cho tôi lí do em tránh mặt tôi được không?"
"Chẳng có gì đâu, chỉ là do việc cá nhân của em làm ảnh hưởng đến tâm trạng thôi ạ.
Em hứa sau này sẽ không để chuyện có nhân ảnh hưởng đến cô đâu ạ"
Khánh Ân nghe xong câu trả lời, chẳng nói gì mà bước đến nhéo lỗ tai Ngọc Dương:"Em nói dối nha, tui biết hết đó.
Trợ lí siêu cấp của tui dễ gì mà nói chuyện kiểu này, bây giờ có chịu nói thật không hay cứ muốn chiến tranh lạnh?"
Mặc cho Ngọc Dương la oai oái năn nỉ nàng đừng nhéo lỗ tai nữa, nhưng vẫn không có tác dụng cho đến khi nàng đành nói:"Cô buông ra đi, em...á em nói mà" vừa nói xong Khánh Ân liền bỏ ra mà mỉm cười nhếch mép.
"Rồi nói đi"
"Là...haizz là bởi vì bạn nữ hôm bữa ở nhà cô"
"Bạn nữ nào? Hồi nào? Đâu ra em nói tui nghe xem"
"Thì là cái bạn lùn lùn, rồi tự nhiên nhào đến ôm em nữa.
Cái hôm mà em đem bánh cho cô á, nhớ chưa?" Ngọc Dương kể mà biểu cảm cứ như mình oan ức lắm,