Sau nhiều ngày bận rộn ôn thi, các khối đã bắt đầu bước vào thi, rồi cuối cùng là nghỉ hè.
Khánh Ân gần nửa tháng nay bận đến chẳng thể ngủ đủ giấc, nào là ôn thi, gác thi, chấm điểm.
Sau khoảng thời gian đó, cuối tháng năm nàng mới có thể nghỉ ngơi.
Hôm sáng Chủ Nhật của tuần nghỉ hè đầu tiên, Ngọc Dương ghé nhà Khánh Ân chơi.
Nàng ngồi nói chuyện với Khánh Ân được một lúc nàng bỗng thấy sắc mặt Khánh Ân thay đổi, Ngọc Dương liền hỏi nàng:
"Cô có sao không?"
Khánh Ân ho vài cái rồi đáp:
"Không biết nữa, tự nhiên cô thấy hơi mệt với chắc là sốt rồi.
Chắc là do vừa rồi đã làm việc quá độ" Khánh Ân đưa tay lên trán xem thử, thì thấy trán mình nóng quá.
Nghe xong Ngọc Dương hơi trầm mặt, rồi lại bất ngờ ẵm Khánh Ân lên.
Khánh Ân cũng vì hành động này của Ngọc Dương làm cho ngơ ngác, chưa kịp nói gì đã thấy Ngọc Dương cuối mặt nhìn mình nói:" Cô ôm cổ em cho chặt, té là em không có đền đâu" rồi lại thản nhiên cười một cái, Khánh Ân đến lúc này vẫn là chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngọc Dương đưa Khánh Ân về phòng, rồi lại hỏi nàng:" Cô còn que test không?"
"Hình như còn, em xem thử ở dưới phòng khách á"
Ngọc Dương xuống phòng khách tìm que test, lúc này Khánh Ân nằm trên giường tưởng đâu đang mơ.
Ôi trời nàng vừa được Ngọc Dương ẵm lên phòng ư? Nàng sắp có vợ rồi sao?
Ngọc Dương quay lại cùng với ly nước ấm và đồ test, suy cho cùng làm tuy bây giờ covid đã không còn gì xa lạ và coi như là một bệnh thông thường, nên cũng không có gì lo lắng mấy.
Nhưng cái Ngọc Dương sợ là hậu quả sau khi nhiễm, có lẽ nàng lo hơi quá vì giờ ai cũng đã được tiêm vacxin đầy đủ hết cả rồi, nên cũng không quá ảnh hưởng đến sức khỏe.
Dù vậy nàng cũng không muốn chủ quan.
Ngọc Dương test cho Khánh Ân, khoảng mười lăm phút sau bốn mắt nhìn nhau bối rối.
Hai vạch rồi! Ngọc Dương cũng đành thở dài, trong rủi có cái may đi, ít ra giờ nàng cũng đã nghỉ hè, Khánh Ân cũng được nghỉ vài tháng, cách ly mười bốn ngày không ảnh hưởng gì.
Ngọc Dương để Khánh Ân nghỉ ở phòng, nàng ra ngoài gọi về nhờ mẹ đem đồ qua giúp.
Cứ ngỡ gia đình sẽ lo lắng, nhưng khi nhận được câu trả lời khiến nàng cũng căm lặng:
"Ừ vậy cách ly vui nha! Nào coi xong tập này mẹ đem đồ qua cho"
Mẹ nàng đang bận coi phim, nói xong liền tắt máy không thương tiếc.
Khánh Ân cũng có kêu nàng ở phòng khác vì Ngọc Dương cũng chưa hai vạch, nhưng nhóc con này lại không chịu.
Ngọc Dương nói:"Cô mệt thì ngủ đi, sao nói nhiều vậy? Em ở phòng khác thì ai chăm sóc cho cô?" Ngọc Dương rất dễ nổi quạu và nóng tình, có lẽ đây là do mẹ nàng di truyền.
Thấy Khánh Ân cũng đã ngủ say, nàng nhìn chủ nhiệm của mình thêm một lúc rồi nhẹ nhàng tắt đèn rời khỏi phòng.
Nàng lục lọi kiếm được một ít thịt, Ngọc Dương đem đi nấu cháo cho Khánh Ân.
Chợt nhớ đến chuyện ăn uống, nàng gọi điện nhờ mẹ mua vài món đồ để nàng nấu cho Khánh Ân ăn, nàng sợ đồ bên ngoài không an toàn nên đành tự nấu.
Khoảng tầm mười giờ trưa mẹ Ngọc Dương gọi nàng ra lấy đồ, khi ra tới Ngọc Dương thấy trước cửa là hai vali lớn.
Bên cạnh là vài bọc lớn chắc là đồ mà nàng nhờ mẹ mua, Ngọc Dương nhìn hai vali cũng dở khóc dở cười.
Đây là chẳng khác gì dọn hết tủ đồ của nàng đem sang, chẳng lẽ mẹ tính đuổi nàng qua đây ở luôn sao?
Đem đồ vào nhà, sắp xếp xong nàng múc cháo đem lên cho Khánh Ân.
Thật ra, nhà của Khánh Ân với nàng cũng không xa lạ gì nữa.
Nên cũng rất tự nhiên, chẳng có gì khác biệt ở nhà Ngọc Dương là mấy.
Khánh Ân bình thường bên Ngọc Dương cũng hay pha trò, nói nhiều, dù cho Ngọc Dương có làm thế nào Khánh Ân cũng không quan tâm, mà chọc ghẹo Ngọc Dương.
Còn Khánh Ân khi bệnh