Cứ thế những ngày cách ly trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đủ mười bốn ngày.
Hai người test nhanh đều âm tính, sau đấy test thêm PCR mới an tâm.
Ngọc Dương lại thấy buồn trong lòng, hết cách ly cũng hết được ở với người yêu rồi, nàng chán muốn xĩu.
Hôm dọn đồ về, còn tưởng đâu hai người cách nhau nửa vòng trái đất.
Cứ ôm, rồi dặn dò nhau đủ kiểu.
Về đến nhà, Pop đang chơi thấy nàng liền lập tức chạy ra quẫy đuôi thứ điều muốn văng cái đuôi ra ngoài, xong lại điên cuồng chạy vòng vòng mừng nàng.
Mấy tuần nay đều do dì hai chăm sóc Pop, mấy ngày đầu cách ly nàng nhớ nó quá chừng, nhưng mà có Khánh Ân rồi nên cũng không nhớ nữa.
Buổi tối mọi người tụ lại ăn mừng, còn rủ cả Kim Anh, Khải Nhân và có Khánh Ân.
Khác với lần trước Ngọc Dương cọc cằn khi phải mời Khánh Ân thì lần này nàng rất vui vẻ.
Đi mời từ chiều đến tối mới về, lúc về trên tay còn cầm vài túi quà do Khánh Ân mua.
"Chào cô chú ạ"
"Không cần khách sáo, đều là người quen cả.
Vừa rồi làm phiền cô giáo rồi, con nhóc này có nhiều tật xấu lắm, ở với nó chắc cô cũng phiền chết đi được" bà Trân nhiệt tình chê bai Ngọc Dương trước mặt Khánh Ân, mà đâu có biết Khánh Ân mê con nhà bà như điếu đổ.
"Dạ không có phiền, Ngọc Dương cũng không có tật xấu" người yêu nàng thì nàng phải bênh chứ.
Ngọc Dương đưa hai túi quà trên tay cho ba mình như được giải thoát.
"Cô giáo khách sáo quá, lần nào đến cũng mua quà.
Cái này đáng ra phải do chúng tôi chuẩn bị mới đúng, con bé nhà tôi làm phiền cô nhiều rồi" ba Ngọc Dương lên tiếng, Ngọc Dương bên này vẫn không hiểu sao ba mẹ đều bảo nàng phiền.
Nàng có phiền đâu, còn bị lỗ là đằng khác
Nói qua nói lại đôi câu, mẹ Ngọc Dương và Khánh Ân thân nhau hồi nào không hay, chỉ có Ngọc Dương bị bỏ rơi.
Nàng u uất nhìn Khánh Ân chỉ mong người kia quan tâm đến nàng, nhưng cũng như không.
Tới lúc đã đầy đủ mọi người cùng nhau vào bàn ăn, so với lần trước thì lần này vui hơn nhiều.
Ngọc Dương lại chăm sóc Khánh Ân hết cỡ, tuy nói chuyện với mọi người như tay lại gắp đồ ăn cho Khánh Ân.
Ba người Ngọc Hoa, Kim Anh, Khải Nhân cũng thấy điều đó mà nhìn nhau bất lực.
"Có gì cũng về nhà rồi tính, sao lại manh động thế này?" Kim Anh ngồi bên cạnh hạ giọng nói với Ngọc Dương.
"Hả? Mày nói gì?" nàng đang gắp đồ ăn cho Khánh Ân lại nghe Kim Anh lẩm bẩm gì đó.
"Không gì, tiếp tục đi"
Tiệc tàn ai về nhà nấy, Ngọc Dương lấy cớ là tiễn Khánh Ân, nên có thời gian ở với nàng thêm một chút.
Tới cổng nhà Khánh Ân, hai người lưu luyến không rời.
"Chị ngủ ngon, em về đây.
Mai gặp"
"Thôii đừng về, ở đây ngủ đi" Khánh Ân ôm Ngọc Dương nũng nịu, nàng không muốn Ngọc Dương về tí nào.
Mới hôm qua còn ngủ chung, nay phải tách nhau ra.
Ngọc Dương cười cười rồi hôn lấy môi Khánh Ân, hai người hôn nhau mặc kệ trời mây.
"Được chưa? Em về đó, ngủ ngon nha"
"Vợ ngủ ngon"
"Ai vợ chị?"
"Em chứ ai"
"Có sính lễ cưới tui hong? Mà nhận tui làm vợ mấy người"
"Có, mai mua biệt thự làm sính lễ cưới em"
"Vậy thì lo mua đi, em về đây"
Quyến luyến mãi mới về được, hai tuần rồi có Khánh Ân nằm cạnh, có mùi hương của Khánh Ân.
Giờ không có lại thấy thiếu thiếu, không quen.
Trằn trọc mãi nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Khánh Ân bên kia cũng không khá hơn là bao nhiêu, mùi hương thì còn đó mà người đâu không thấy.
Mới xa nhau mà nàng thấy nhớ quá.
Buổi sáng hôm sau, hai người dắt nhau đi ăn sáng.
Xong rồi lại đi mua sắm, nói là đi mua sắm chứ