Sẽ có một ngày bạn cảm thấy sự sắp đặt của ông trời đều có lý do cả, giống như khi bạn bế tắc, đến một phút giây nào đó sẽ xuất hiện một người hoặc một sự việc nào đó giúp bạn thoát ra mớ hỗn độn đó.
Bạn từng tự mình sắp xếp cuộc sống của chính mình, chưa từng nghĩ tiếp theo trong cuộc đời bạn sẽ xuất hiện thêm một người nữa và hình bóng của họ hầu như sẽ xuất hiện trong đầu bạn dù cho bạn đang ở đâu hay bạn đang làm gì.
Yumi cũng vậy, cô từng đánh giá Sato là người tốt, nhưng thế giới của hai người khác nhau, cô cũng từng nhắc nhở bản thân mình không được động lòng.
Không hiểu sao ở thời điểm hiện tại cô lại muốn thời gian trôi chậm một chút, để cô trầm luân vào sự dịu dàng của người đàn ông trước mặt này thêm một chút nữa.
Sato đứng bên cạnh cô, thân hình anh cao lớn dưới ánh đèn như muốn bao trọn lấy cô.
Giọng của anh trầm ấm vang lên, anh đang quan tâm hỏi han cô đủ điều, khoảnh khắc này Yumi thật sự không muốn để nó trôi qua chút nào.
Cô không biết Sato nghĩ thế nào về mình, anh xem cô như một cô gái bình thường, mấy lời kia cũng chỉ là lời xả giao mà anh thường nói, hay là anh đang thật sự quan tâm cô, đối với anh cô là người đặc biệt?!
Có vẻ như Yumi suy nghĩ chăm chú quá nên không biết từ nãy đến giờ cô vẫn luôn nhìn Sato.
Sato bị cô nhìn đến ngại, anh đưa tay sờ mặt mình hỏi "Trên mặt tôi dính gì sao?"
Câu hỏi của anh thành công kéo Yumi về hiện tại, cô ngại ngùng ho khan vài cái, lắc đầu nói "Không có, mặt chú không sao cả."
Sato không hề nhận ra sự khác thường của cô, anh nói tiếp "Tôi sẽ ở đây vài tháng, nếu em không ngại thì mỗi ngày tôi sẽ đưa em đi làm."
Không đợi Yumi từ chối Sato nói tiếp "Bình thường bọn tôi sẽ ở câu lạc bộ đến năm giờ ba mươi, nếu em về sớm thì vào câu lạc bộ ngồi chờ tôi một chút, tôi sẽ đưa em về."
Yumi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sato, cô không ngờ anh lại chủ động muốn đưa đón cô đi làm.
Đối với một người chỉ vừa mới quen biết mà Sato đã nhiệt tình như vậy rồi, điều này càng khiến cho Yumi bất an nhiều hơn.
Người ta thường nói sẽ không ai tự nhiên tốt với bạn, nếu họ không phải muốn lợi dụng bạn thì chính là họ xem bạn là người quan trọng, Yumi thà tin vào vế trước thì hơn, cô và Sato chỉ mới quen biết có hai ngày, làm sao mà thành người quan trọng của anh được.
Hình như Sato cũng nhận ra bản thân mình quá nhiệt tình làm cho cô gái nhỏ trước mặt này sợ, anh vội vàng giải thích "Em đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là tôi cảm thấy em đi làm mà ngồi xe buýt chen chúc sẽ không thoải mái, huống chi hai chúng ta lại là hàng xóm đối diện, mà tôi lại tiện đường.
Tôi thật sự không có ý gì khác với em cả."
Yumi nghe anh nói, ban đầu có hơi kinh ngạc, sau khi nghe anh giải thích, nhìn dáng vẻ luống cuống của anh cô lại bật cười " Tôi cũng có nói là chú có ý gì khác đâu.
Vậy từ nay về sau phải làm phiền chú rồi." Suy nghĩ một chút cô nói tiếp "Để trả ơn thì sau này tôi sẽ nấu cơm chiều cho chú ăn nhé, tuy rằng tôi không giỏi nấu ăn nhưng có vài món tôi nấu cũng tạm được." Yumi là người thích sự sòng phẳng rõ ràng, không thích mang ơn người khác.
Nếu như Sato đã nói không có ý gì với cô, thì cô cũng nên đáp trả anh lại đàng hoàng.
Dưới ánh đèn đường, Sato nhìn rất rõ bóng của anh và Yumi in trên mặt đường, lúc cô nói sẽ nấu cơm cho anh, không hiểu sao anh lại thấy xúc động.
Sato nhìn cô gái trước mặt chỉ cao đến cổ mình, mỗi lần nói chuyện với anh cô đều sẽ ngẩng đầu thật cao, đôi mắt nhìn anh lúc nào cũng mang theo một tầng ánh sáng khiến anh cảm thấy sự nồng nhiệt của tuổi trẻ.
Sato biết bản thân anh không còn trẻ, sớm đã qua cái tuổi nhiệt huyết phấn khích của tuổi trẻ đôi mươi.
Hiroshi nói với anh "Gừng càng già càng cay" anh cũng cảm thấy bản thân mình như vậy.
Nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Yumi anh lại cảm thấy bản thân mình không đủ, cảm thấy ở thời tuổi trẻ anh đã bỏ lỡ đi rất nhiều thứ thú vị.
Sato mỉm cười, nụ cười lần này là xuất phát từ tâm, anh thật sự rất vui, anh nói "Được, sau này mỗi buổi chiều chúng ta sẽ cùng ăn cơm nhé!" Lời anh nói giống như một lời đồng ý, cũng giống như một lời khẳng định, chính thức nâng cấp mối quan hệ của hai người sang một hướng khác.
Buổi tối Sato tắm xong, anh cầm khăn vừa lau tóc vừa soạn số đồ còn lại mà hôm qua chưa dọn xong, bất ngờ là anh lại lấy ra được một hộp bánh socola.
Sato lật hộp bánh qua lại vài lần, sau khi xác định cái này chắc chắn là do mẹ anh bỏ vào anh mới lắc đầu cười, chắc hẳn mẹ anh mua dư rồi mới tiện tay bỏ vào cho anh như vậy, chứ ở nhà ai mà không biết anh là người không thích ăn ngọt.
Sato định để hộp bánh sang một bên, nhưng anh lại như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng cầm hộp bánh đứng dậy đi ra ngoài.
Nói về Yumi, ban nãy khi cô về nhà thì phát hiện đèn trong nhà bị hư, cô loay hoay tìm bóng đèn dự phòng nhưng lại không nhớ bản thân mình đã bỏ ở đâu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa cô vội vàng cầm đèn PIN bước ra, vừa nhìn thấy người đến là Sato, cô kinh ngạc "Chú...chú có việc gì sao?"
Sato nhìn thấy trong nhà cô tối om, cô vẫn mặc bộ quần áo gặp anh ban nãy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, Sato lo lắng hỏi "Nhà em xảy ra chuyện gì vậy?"
Yumi tránh sang một bên cho anh vào nhà, cô lau mồ hôi trên trán nói "Đèn nhà tôi hình như bị hư rồi."
"Em đã gọi người đến thay chưa?"
Yumi lắc đầu cầm đèn pin đi về phía tủ, vừa lục lọi vừa nói "Không cần đâu, mấy việc vặt này tôi làm được."
"A tìm thấy rồi." Yumi reo lên, cô cầm ra một cái đèn mới dự phòng.
Sato nhíu mày nhìn cô, anh tiến lại cầm lấy bóng đèn trên tay cô cũng tiện tay đưa cho cô hộp bánh mà anh cầm từ nãy giờ "Để tôi thay cho em."
Sato rất cao, vốn dĩ Yumi phải chồng hai ba cái ghế lên mới đứng tới trần nhà, nhưng anh thì chỉ cần một cái, rất nhanh cả căn phòng đều đã được thắp sáng.
"Em là con gái, mấy chuyện nguy hiểm như vậy sau này đừng làm nữa.
Có chuyện gì thì cứ nói với tôi hoặc gọi thợ đến làm, đừng tự ý làm như vậy nữa."
Yumi nghe anh trách, cô khẽ "Ừm" một cái rồi nhìn vật trên tay mình "Chú mang cái này cho tôi sao?"
Sato gật đầu "Ừm, em có thích ăn socola không?"
Yumi nhìn hộp socola trên tay, trong lòng đột nhiên ấm áp, cô gật đầu "Có"
Sato nghe cô nói anh mỉm cười "Em thích là được rồi."
Yumi ngẩn người vì câu nói của Sato, không biết là vô tình hay là cố ý, từ lúc gặp nhau đến giờ Sato vẫn luôn đối xử với cô rất tốt.
Yumi đã rất nhiều lần nhắc nhở mình không được trầm luân vào, nhưng mỗi lần như vậy Sato đều xuất hiện rồi công phá phòng tuyến cuối cùng ở nơi cô.
Yumi không nhịn được hỏi "Đối với ai chú cũng tốt như vậy sao?"
Sato bị câu hỏi của cô làm sững người, khuôn mặt anh quay về dáng vẻ nghiêm túc, anh nói "Cũng không phải, tùy vào những mối quan hệ khác nhau.
Mà em đừng nghĩ tôi là người xấu, tôi thật sự không có ý gì cả."
Yumi chỉ cười không nói tiếp vào chủ đề này nữa, cô xoay người đi vào bếp "Tôi lấy nước cho chú."
Sato tưởng cô còn hiểu lầm, anh vừa đi theo cô vừa nói "Bánh này là mẹ tôi tiện tay bỏ vào túi đồ cho tôi, nhưng mà tôi không thích ăn ngọt, trong số người quen của tôi ở đây cũng chỉ có em là nữ, nghĩ là em sẽ thích nên tôi mới mang sang.
Tôi thật sự không có ý đồ gì xấu đâu..." Lần đầu tiên